Quan Thanh

Đông Phương Du tổng kết xong, sắp xếp xong công tác kinh tế cả năm, đến bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn bắt đầu phát biểu. Những gì Trương Bằng Viễn nói trên đài, e là không lọt vào tai mấy người phía dưới. Dù sao, Bí thư Thành ủy cầm giấy nói chuyện, lại cầm micro hò hét, trong chốc lát mọi người không thể nào "học tập" nổi.

Hàng năm đều nói những lời khuôn sáo thế này, thật ra cũng không có gì đáng để lắng nghe.

An Tại Đào và Lý nam luôn nhỏ to nói chuyện, Lãnh Mai cũng tập trung tinh thần nghe bọn họ nói. Lý Nam là ai chứ! Lãnh Mai hiểu rõ, lúc ở huyện cô không biết được, An Tại Đào và Lý Nam không ngờ lại có quan hệ chặt chẽ đến như vậy.

An Tại Đào luôn chỉ cười mà không nói. Thật ra hắn vừa nghe Lý nam nói vị hôn thê của anh ta là Vân Thủy Dao vừa thẳng một đường làm diễn viên đã quá đam mê rồi, anh ta lại không muốn khiến cho Vân Thủy Dao vốn thanh khiết lại phải làm "lễ rửa tội" trong ngành giải trí. Hiện tại, chỗ Vân Thủy Dao, công ty giải trí Linh Vi đã trả cô một cái giá rất lớn để mời được cô.

Nhưng công ty Lưu Ngạn vì nắm được tình hình nên đã thành lập hẳn một tồ chuyên phục vụ Vân Thủy Dao. Có nhân viên chuyên rải đường cho Vân Thủy Dao, có người vì Vân Thủy Dao che mưa chắn gió, làm cho Vân Thủy Dao như một đóa tuyết liên trong trắng, không hề vương vấn bụi trần.

Loại đãi ngộ như thế, cho dù là diễn viên hạng A cũng còn chưa có.

Vì đủ thứ nguyên nhân như thế mà Lý Nam không tiện mở lời, cảm thấy nếu còn nói nữa thì chẳng khác nào được voi đòi tiên, được đằng chân thì lân đằng đầu.

Tính cách Lý Nam như vậy, nên An Tại Đào luôn cho rằng một người đàn ông như thế không nên tìm một diễn viên, sẽ rất chói mắt. Lúc trước chỉ xem giải trí như chốn để Vân Thủy Dao vui chơi. Nhưng nào ngờ, hiện giờ diễn viên Vân Thủy Dao lại ngày càng nổi tiếng, chìm đắm trong tiệc tùng và sự nổi tiếng đến mức không thể kìm chế.

-Lý Nam, nếu thật sự anh coi tôi là bạn bè, tôi có những lời không thể không nói với anh.

An Tại Đào nói thật khẽ:

-Anh phải kềm kẹp cô ấy, anh để cô ấy càng chạy càng cao, có phải là càng ngày càng rời xa anh không?

-Dựa vào quyền lực của cha anh, sắp xếp một công việc cho cô Vân không phải là chuyện khó. Sao lại phải lăn lộn trong ngành giải trí? Chúng ta đâu có thiếu tiền!

An Tại Đào nói thêm một câu. Hắn thật sự có ý tốt. Vì hắn nhận thấy, Lý Nam đã quá yêu Vân Thủy Dao, nhưng nếu Vân Thủy Dao còn một ngày ở lại trong ngành giải trí, thì chẳng những mỗi người một nơi mà còn tiếp tục tệ hại hơn nữa. Tình cảm của họ có thể khó chịu nổi.

Đuôi lông mày Lý Nam giương lên, thật lâu sau mới mỉm cười:

-Cám ơn, tôi hiểu rồi.

Cuộc họp kéo dài nhiều giờ, mãi đến khi các cán bộ trong hội trường buồn ngủ thì cánh cửa nhỏ trên lối ra của đài chủ tịch mới được mở. Các nhân viên tham dự cũng theo đường cũ quay ra.

Lúc Lãnh Mai định gọi An Tại Đào vào phòng cô nói chuyện, lại thấy An Tại Đào chạy lên lối ra của đài Chủ tịch, đuổi theo con đường nhỏ của lãnh đạo.

Trên lối ra của lãnh đạo, Đông Phương Du đi sau cùng vì phải nghe điện thoại. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô đột nhiên phát hiện phía sau có một cái đuôi, không khỏi hoảng hốt:

-An Tại Đào, sao anh lại chạy tới đây?

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi tìm lãnh đạo để báo cáo công tác. Lãnh đạo có thể cho tôi thời gian mười phút không?

An Tại Đào mỉm cười, bước đến gần Đông Phương Du. Cô hơi bối rối, mặt ửng hồng rất quyến rũ, không nói gì thêm, dè dặt tiếp tục đi trước, còn An Tại Đào lại tiếp tục đi theo sau cô.

Hai người cứ đi như vậy suốt đoạn đường mà không nói gì. Đông Phương Du bước vào văn phòng, còn chưa kịp ngồi vào bàn làm việc của mình đã thấy An Tại Đào đóng cửa phòng lại, cảm thấy hốt hoàng, không tự chủ được, muốn đứng lên mở cửa phòng ra, nhưng lại nghĩ như thế sẽ mất phong độ của lãnh đạo, bèn quay đầu nhìn chậu cá cảnh, vờ như đang ngắm cá, làm ra vẻ thản nhiên hỏi:

-Anh tìm tôi có việc gì?

Thân hình quyến rũ hoàn hảo của Đông Phương Du nằm trọn trong mắt An Tại Đào, lòng tham sắc của hắn không kìm chế nổi, trỗi dậy mạnh mẽ. Hắn không hiểu sao cứ ở cùng với Đông Phương Du là hắn lại có cảm giác tà ác này.

An Tại Đào xấu hổ đứng yên một chỗ, dùng sức nén lòng tà ác của mình xuống. Ánh mắt nhìn sang nơi khác, không dám nhìn thẳng vào dáng người yểu điệu mê người của Đông Phương Du, không biết vì sao cứ nhìn đến cô thì tâm hồn bình lặng của hắn sẽ nổi sóng.

An Tại Đào không biết có phải bản thân tự mượn cớ không, vì chính hắn cũng không rõ rốt cuộc là hắn bắt đầu phát sinh tình cảm khó hiểu này với Đông Phương Du từ khi nào.

Không khí trong phòng làm việc thật nặng nề, khiến Đông Phương Du rất khó chịu. Cô không ngờ mình như thế này lại thất thố trước mặt một gã thanh niên trẻ như thế, liền khoác lên người dáng vẻ và điệu bộ nghiêm trang của Chủ tịch thành phố, thản nhiên nói:

-Nếu anh không có việc gì, tôi còn muốn ra ngoải họp.

An Tại Đào ngẩn ra, đột nhiên xoay người chắn lối của Đông Phương Du, lấy báo cáo trong cặp ra, trình lên:

-Chúng tôi có một đề xuất, xin lãnh đạo xét duyệt. Nguồn: https://truyenfull.vn

Tay Đông Phương Du run lên, muốn nhận nhưng không nhận được, tờ báo cáo bay nhè nhẹ rồi nằm trên mặt đất. Cô do dự một chút, cúi người nhặt lên, trong nháy mắt, cô bối rối trước ánh mắt An Tại Đào đang lướt qua khe ngực của cô, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái.

Nhặt báo cáo lên, Đông Phương Du lấy lại bình tĩnh, không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của An Tại Đào, nhưng trên mặt đã ửng hồng. Ngồi xuống vị trí của mình, cô dần dần bình tĩnh, vội vàng đọc hết báo cáo. Đông Phương Du nhíu mày:

-Dã tâm của anh cũng không nhỏ, nhưng đất ở đâu ra? Tiền từ đâu tới?

-Một công trình lớn như vậy, phải báo cáo lên tỉnh, Ủy ban nhân dân thành phố không thể quyết định được.

Đông Phương Du không hiểu gì cả, chậm rãi nói.

-Vấn đề đất đai cũng dễ giải quyết thôi. Chúng ta có mảnh đất rất tốt ngay trung tâm thành phố trước đây vốn là nhà máy. Chúng ta có thể tiến hành đổi một mảnh đất ở ngoại ô cho họ, chuẩn bị tiến hành dự án hợp tác giữa khu kinh tế mới Tư Hà và công ty thiết bị tiết kiệm năng lượng, ô tô chạy bằng ánh sáng mặt trời, làm xong hai dự án này, sau đó lại tiến hành đổi đất. Chỉ cần Ủy ban nhân dân thành phố ủng hộ, tôi nắm chắc phần thắng.

Nói đến chính sự, Đông Phương Du bình tĩnh trở lại, An Tại Đào cũng tự nhiên hơn nhiều.

Đông Phương Du đột nhiên mỉm cười:

-Tên nhóc xấu xa này, anh đã chuẩn bị sẵn hướng đi cho tôi sao? Muốn tôi phối hợp với anh? Đổi đất hả? Thật chỉ có mình anh nghĩ ra.

Lời nói và âm thanh của Đông Phương Du đột nhiên trở nên thân thiết vô cùng. An Tại Đào thấy Đông Phương Du như thế, chợt bừng tỉnh, sắc mặt đỏ lên, đầy mờ ám.

Đông Phương Du quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn đến nét mặt mờ ám của An Tại Đào, trong lòng cô chợt căng thẳng, chợt phát hiện ra, mình đã động tâm với thằng nhóc này. Nếu không, sao mình cứ lại tâm hoảng ý loạn, tỉnh tỉnh mê mê thế này.

"Khụ khụ…"

An Tại Đào dường như cũng cảm thấy không khí torng văn phòng hơi mờ ám, liền ho khan hai tiếng, chủ động chuyển lại đề tài chính:

-Về phần tài chính, chúng tôi ước tính vốn ban đầu cần để triển khai dự án đó phải hơn bốn trăm triệu tệ. Nhưng công trình có thể chia làm hai kỳ. Sau khi đầu tư kỳ một có hiệu quả và lợi ích rồi thì chúng ta mới bắt đầu kỳ hai. Cứ như vậy, chúng ta chỉ cần hai trăm triệu là đủ rồi.

-Chúng ta dùng đất thế chấp để vay tiền ngân hàng. Có thể vay được một trăm triệu hoặc hơn một chút. Còn trăm triệu chúng ta có thể mượn một phần cổ phần của các công ty trực thuộc, sau đó đem thế chấp.

Đông Phương Du bĩu môi:

-Anh nghĩ cũng hay quá đấy!

-Chị có thể nghĩ lại xem, sau khi dự án này hoàn tất, không những có thể bù đắp được lỗ hổng cung ứng ga trong thành phố, còn có thể đặt ống dẫn ga xuống khắp các khu, rõ ràng là một công trình dân sinh và bảo vệ môi trường rất lớn.

An Tại Đào vô tình dựa sát người vào Đông Phương Du, cười ha hả nói:

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, chị có thể chưa chú ý tới tình hình bất động sản trong nước đang tăng giá vùn vụt. kinh tế sẽ theo đó phát triển rất nhanh tương lai nhu cầu sắt thép sẽ rất cao, trong vòng mấy năm sẽ lên cơn sốt. Cho nên chỉ tôi có thể cam đoan là lời to.

Đông Phương Du hơi trầm ngâm, biết An Tại Đào nói cũng có phần đúng. Cô đến Phòng Sơn thời gian cũng không ngắn, nhưng còn chưa làm ra được chiến tích gì. Nếu dự án này mà hoàn thành, thì sẽ khiến cho địa vị của cô thêm rực rỡ.

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của hắn với nụ cười thản nhiên, trong lòng nhộn nhạo một loại cảm xúc khó hiểu. Cảm xúc ma xui quỷ khiến này ngày càng mãnh liệt, khiến cô phải đứng dậy, bất ngờ bước ra khỏi bàn làm việc, đến gần An Tại Đào.

Cô chậm rãi bước đến trước mặt An Tại Đào, từ từ đưa tay ôm lấy khuôn mặt ấm áp của hắn, mơ màng.


"Cốc, cốc, cốc"

Chợt có tiếng gõ cửa văn phòng Đông Phương Du. Đông Phương Du đột nhiên hốt hoảng lùi ra khỏi ngực An Tại Đào, ngồi vào bàn của mình, vội trừng mắt với An Tại Đào.

Thật ra An Tại Đào vẫn còn đang mơ hồ. Không ngờ Đông Phương Du lại nhào tới ôm lấy hắn. Không hiểu vì sao hai người lại ôm nhau, đang chuẩn bị hôn nhau thì bị tiếng gõ cửa này cắt ngang.

An Tại Đào lập tức đến ngồi xuống ghế sô pha. Khi ngồi xuống nét mặt đã bình tĩnh trở lại.

-Vào đi!

Đông Phương Du thản nhiên nói.

Cửa khẽ mở ra, không ngờ lại là Lãnh Mai. Lãnh Mai nhìn thấy An Tại Đào nhưng không nói gì với hắn, mà lại cười nói với Đông Phương Du:

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, việc chuẩn bị cho các công tác của Chủ tịch vào ngày mốt đã xong, chị xem có cần phải chỉ thị ngay với các lãnh đạo khác không?

Đông Phương Du trầm ngâm một lúc, đột nhiên cầm bản báo cáo của An Tại Đào lên:

-Trưởng ban thư ký Lãnh, cô xem này.

Lãnh Mai vội vàng nhìn lướt qua. Ý tưởng này An Tại Đào đã có từ năm trước, cũng đã thảo luận với Lãnh Mai vài lần.

Lãnh Mai hơi mơ hồ nhìn qua Đông Phương Du:

-Ý của Chủ tịch thành phố Đông Phương là, xếp cả việc này vào công tác ngày mốt của chị?

-Không sao, đúng là tôi nghĩ như vậy. Đề xuất này của đồng chí Tại Đào phù hợp với tình hình cung ứng ga hiện nay của thành phố Phòng Sơn chúng ta. Tương lai, sau khi dự án này hoàn thành, không những bù đắp lỗ hổng trong việc cung ứng ga mà còn có thể nâng cao chất lượng cuộc sống cho người dân thành phố.

-Dạ, tôi biết rồi.

Lãnh Mai gật đầu xoay người rời đi.

An Tại Đào cũng đứng dậy mỉm cười:

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi cũng không quấy rầy lãnh đạo làm việc nữa. Giờ tôi về, trong cuộc họp ngày mốt, tôi sẽ nói rõ với các lãnh đạo về báo cáo này.

Đông Phương Du liếc nhìn An Tại Đào qua khóe mắt, trong lòng oán hận vô cùng, nghiến răng nói:

-Được, đi đi.

Nhìn theo bóng dáng An Tại Đào rời đi, ánh mắt Đông Phương Du tràn đầy phức tạp, cô ngồi thật lâu ở đó, thần sắc biến ảo.

Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh reo lên, cắt ngang những suy nghĩ phức tạp của Đông Phương Du.

Cô hơi bối rối nhấc điện thoại lên:

-A lô, là tôi đây.

-Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi là tiểu Trương bên văn phòng Thành ủy, vừa rồi, cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh có nói, sáng mai có cuộc họp ở hội trường Tỉnh ủy, yêu cầu Bí thư Trương và chị có mặt đúng giờ, xin hỏi chị…

Đông Phương Du ngẩn ra:

-Toàn bộ cán bộ trong tỉnh tham dự sao?

-Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai sẽ tham dự đúng giờ.

Đông Phương Du buông điện thoại, trong mắt xuất hiện một tia kỳ quái. Vừa qua Tết âm lịch, bình thường các cuộc họp ở tỉnh lúc này sẽ không mời tất cả các cán bộ trong tỉnh tham dự. Hôm nay sao lại khác thường thế?

Đột nhiên trong lòng Đông Phương Du nhảy dựng lên: chẳng lẽ cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đến để công bố Trần Cận Nam là Chủ tịch tỉnh mới?

Ngẫm nghĩ một chút, Đông Phương Du liền nhấc điện thoại lên gọi cho Trương Bằng Viễn:

-Bí thư Trương, không biết cuộc họp ở tỉnh ngày mai là về vấn đề gì?

Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:

-Nếu tôi đoán không sai thì ngày mai Chủ tịch tỉnh Trình sẽ tuyên bố rút lui. Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đến tuyên bố bổ nhiệm và miễn nhiệm.

Lễ đường lớn của tỉnh ủy, 9h sáng long trọng mời họp đại hội cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh. Trên khoảng không đài chủ tịch, cờ màu đỏ thẫm cùng với hoa tươi vây quanh, đài chủ tịch này không chỉ bắt mắt hơn nữa còn có vẻ trang nghiêm.

Dưới đài, chủ quản các đơn vị, bộ môn, Hội đồng nhân dân tỉnh, Mặt trân Tổ quốc cùng với cán bộ đoàn thể dân chủ trung tầng trở lên lệ thuộc trực tiếp Tỉnh ủy và UBND tỉnh, người phụ trách chính quyền Đảng ủy các nơi, người phụ trách xí nghiệp lớn của Trung ương trú tại tỉnh Đông Sơn, tụ tập dưới một mái nhà, im lặng ngồi bên dưới, ánh mắt sáng ngời mà nhìn đài chủ tịch trống trơn.

Ở đây cơ bản đều là cán bộ cấp Sở, cho nên trong hội trường cực kỳ im lặng, trật tự, Cũng không phải nói cấp bậc càng cao, chức quan càng lớn thì tố chất càng cao, mà là cấp bậc càng cao càng hiểu được kính sợ quyền lực cao tầng, càng cảm giác được năng lực vô cùng và lực uy hiếp thật lớn của quyền lực thượng tầng.

Trong quan trường có một câu "Tục ngữ", chỉ tới cấp Sở trở lên mới có thể gọi "theo chính trị" hoặc là "muốn làm chính trị", cấp dưới Sở đại khái chỉ gọi "Chức vị" thôi. Chức vị và theo chính trị, nhìn như khác nhau không lớn, thật ra khác biệt lớn.

Rầm!

Cũng không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, nhưng lúc tất cả mọi người phục hồi tinh thần, tiếng vỗ tay nhiệt liệt đã vang lên, đều gia nhập vào trong hàng ngũ vỗ tay nhiệt liệt, cho nên tiếng vỗ tay trong phòng hội nghị càng thêm nhiệt liệt.

Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Nhiên và một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi tóc hơi hoa râm, tướng mạo trầm ổn gần như sóng vai mà đi. Nếu hơi để ý, anh sẽ không khó phát hiện, thật ra đối với các quan viên cấp Sở tỉnh Đông Sơn mà nói cũng không xa lạ người đàn ông hơn 50 tuổi này, còn hơi lùi nửa thân người về sau, vô hình trung để Tiếu Tác Niên đi đằng trước.

Người này Phó Trưởng Ban Tổ chức Trung ương Tu Quý Phong, là một vị lãnh đạo Ban Tổ chức Trung ương làm việc nghiêm túc thậm chí có thể nói hơi lạc hậu. Làm đại biểu Ban Tổ chức Trung ương, Tu Quý Phong đương nhiên là "diễn viên chính" ngày hôm nay, cho nên đi đằng trước với Tiếu Tác Niên, nhưng dù sao cấp bậc kém một chút, cho nên ông ta nghiêng thân thể về sau theo bản năng.

Đây là quy củ hoặc là quy tắc ngầm trong quan trường, rất nhiều lúc rất tinh tế.

Sau Tiếu Tác Niên và Tu Quý Phong, các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy dựa theo thứ tự sắp xếp mà đi vào, nhưng có cán bộ sắc mắt lặng yên phát hiện, vị trí của Trần Cận Nam tăng lên rất nhiều, ông ta bước theo sau Chủ tịch tỉnh đương nhiệm Trình Nguyên Cương bước vào hội trường. Tuy rằng thần sắc của ông ta rất bình tĩnh, nhưng một chút phấn chấn trong ánh mắt vẫn rơi vào mắt người hữu tâm.

Thật ra, đến lúc này, toàn bộ cán bộ tỉnh cấp Sở trở lên trên cơ bản đều đoán được đề tài thảo luận chủ yếu của hội ngị này. Nếu nói lúc trước còn hơi không xác định, như vậy, khi nhìn thấy Trần Cận Nam xuất hiện phía sau Trình Nguyên Cương, liền trở nên cực kỳ xác định.

Quy củ ngầm của quan trường sâm nghiêm như núi, thứ tự của Trần Cận Nam trong ủy viên thường vụ đột nhiên được đề bạt tới gần vị trí của Tiếu Tác Niên và Trình Nguyên Cương, chỉ có thể nói rõ ràng hôm nay ông ta sắp thay thế Trình Nguyên Cương, trở thành nhân vật lớn thứ hai tỉnh Đông Sơn.

Thời đại chính phủ Trình Nguyên Cương tại tỉnh Đông Sơn rốt cuộc chấm dứt, bước vào thời đại Trần Cận Nam.

Trẻ già luân phiên, quyền lực đổi mới. Đây là quy luật phát triển tất nhiên của sự vật, ai cũng không thể kháng cự. Cho dù là Chủ tịch tỉnh đại nhân uy nghiêm ngạo mạn, cũng chỉ có thể bình tĩnh mà đối mặt điều này.

Các ủy viên thường vụ trên đài chủ tịch mặt không chút thay đổi mà ngồi xuống, như cười như không, giống như ngưng trọng lại không phải.

Dưới đài, Trương Bằng Viễn đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu cười với Đông Phương Du bên người mình:

- Đông Phương, xem ra, lúc trước tôi đoán quả nhiên không sai, Trình lão đầu phải lui, Trưởng Ban Trần kế nhiệm… Nhậm chức Chủ tịch tỉnh mới, nói không chừng chính phủ bên này sẽ thay đổi một số cản bộ, ha ha.

Ánh mắt Đông Phương Du phức tạp nhìn Trần Cận Nam trên đài chủ tịch, trong lòng cũng nói không ra là tư vị gì. Cô không biết mình nên may mắn hay là nên buồn bực, trước tiên cô đã chữa trị quan hệ với An Tại Đào, chắc chắn không dến mức trong khi thay đổi quyền lực già trẻ nhận sự "tấn công", nhưng quan hệ đã tốt rồi, lại trở nên hơi mờ ám, khiến mình rơi vào hoàn cảnh khó chịu nổi và khó có thể kiềm chế…

Đông Phương Du đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được lời ám chỉ và nhắc nhở này của Trương Bằng Viễn, nhẹ nhàng ồ một tiếng, lại không nói gì.


- Tốt lắm, các đồng chí, hôm nay chúng ta họp. Đầu tiên chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Phó Trưởng Ban Tổ chức Trung ương Tu Quý Phong, tuyên bố quyết định bổ nhiệm miễn nhiệm của Trung ương đồng thời nói chuyện quan trọng.

Tiếu Tác Niên không nói thêm lời khách sáo gì, trực tiếp đi vào chủ đề.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Tu Quý Phong cười cười, hắng cổ họng:

- Bí thư Tác Niên, đồng chí Nguyên Cương, các vị đồng chí tỉnh Đông Sơn, hôm nay tôi nhận ủy thác của lãnh đạo Trung ương và lãnh đạo Ban Tổ chức Trung ương, tới tỉnh Đông Sơn tuyên bố quyết định điều chỉnh bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ đối với tỉnh Đông Sơn.

- Trung ương quyết định, đồng chí Trình Nguyên Cương không còn đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường, Phó Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn, đồng chí Trình Nguyên Cương có bổ nhiệm khác.

- Trung ương quyết định, bổ nhiệm ủy viên thường vụ, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ tỉnh Đông Sơn đồng chí Trần Cận Nam làm Phó Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn, đề tên bầu cử làm Chủ tịch tỉnh Đông Sơn.

Tuy rằng đây chỉ là miễn đi chức vụ trong Đảng của Trình Nguyên Cương, nhưng còn lại chỉ là một trình tự pháp định. Trong hội nghị toàn thể Hội đồng nhân dân tỉnh Đông Sơn tiếp theo, Trình Nguyên Cương chắc chắn sẽ từ đi chức vụ Chủ tịch tỉnh, sau đó hội nghị lại tuyển cử bổ nhiệm Trần Cận Nam làm phó Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch tỉnh tạm quyền.

Về phần "có bổ nhiệm khá" đối với Trình Nguyên Cương này, nghĩ tới không phải Hội đồng nhân dân cả nước chính là Mặt trận Tổ quốc cả nước.

Tuy rằng biết rõ chuyện như thế, nhưng mọi người ở đây nghe được tin tức này từ miệng lãnh đạo Ban Tổ chức Trung ương, trong lòng vẫn hơi chấn động một chút. Trình Nguyên Cương công tác ở tỉnh Đông Sơn hơn 30 năm, uy vọng và tư lịch không gì sánh kịp, một Chủ tịch tỉnh quyền cao chức trọng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy liền lui xuống… Sao có thể không khiến người ta than thở?

Mọi người vẻ mặt không đồng nhất mà nhìn Trình Nguyên Cương trên đài, có ngươi hơi ảm đạm, có người cảm thấy hơi hưng phấn, đương nhiên, rất nhiều người thờ ơ và chờ mong.

Ảm đạm nhất chính là cán bộ phái Trình Nguyên Cương, mà cảm thấy hưng phấn tự nhiên là nhân vật phái gần gũi Trần Cận Nam, ví dụ như Trương Bằng Viễn.





- Tiếp theo, hoan nghênh đồng chí Trình Nguyên Cương nói chuyện.

Tiếu Tác Niên cười cười:

- Đồng chí Nguyên Cương, mời.

Trình Nguyên Cương thần sắc hơi đỏ lên, ông ta chậm rãi đứng dậy, đứng đó nhìn xuống dưới đài, sau đó mới chậm rãi cúi đầu đi tới, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Thật lâu sau tiếng vỗ tay mới bình ổn.

Trình Nguyên Cương ngồi trở về, cất cao giọng nói tràn đầy cảm tình:

- Các đồng chí, vừa rồi, Phó Trưởng Ban Tu Quý Phong tuyên đọc quyết định của Trung ương, cũng đã nói chuyện. Tôi chân thành ủng hộ quyết định của Trung ương, hoàn toàn tán thành yêu cầu đề xuất của đồng chí Quy Phong đối với công tác của Đông Sơn, nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Cận Nam tới chính phủ công tác.

- Đúng như Phó Trưởng Ban Quý Phong vừa nói chuyện, đồng chí Trần Cận Nam là cán bộ lãnh đạo tài đức vẹn toàn, trẻ trung khỏe mạnh, hăng hái đầy hứa hẹn. Cậu ta chính trị kiên định, tác phong dân chủ, đoàn kết đồng chí, giỏi về phối hợp, năng lực lãnh đạo tổ chức rất mạnh; công tác ở cơ sở lâu dài, từng công tác viện trợ Tây Tạng 5 năm, trải qua rèn luyện với nhiều cương vị lãnh đạo cơ sở và cơ quan, có kinh nghiệm công tác lãnh đạo phong phú; tư tưởng giải phóng, suy nghĩ trống trải, có thể kết hợp thực tế, triển khai công tác sáng tạo, khai sáng cục diện. Có trình độ lãnh đạo cao; khiên tốn cẩn thận, có lòng sự nghiệp và ý thức trách nhiệm rất tốt. Trung ương quyết định đồng chí Trần Cận Nam đảm nhiệm Phó Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn, chỉ tên bầu cử làm Chủ tịch tỉnh Đông Sơn là hoàn toàn chính xác.

- Hôm nay nói chuyện ở đây, tâm tình rất không bình tình. Tôi công tác ở tỉnh Đông Sơn, đến nay đã 34 năm 3 tháng 18 ngày. Hơn 34 năm này, là thời gian khó quên nhất trong cuộc đời của tôi, cũng có thể nói gần như là toàn bộ thời gian quan trọng nhất trong đời tôi. Lúc sắp sửa lui xuống, tôi nói ba câu…

- Hơn 34 năm, tuy rằng tôi làm một số chức trách của mình, công tác đủ khả năng, nhưng còn có chênh lệch rất lớn đối với yêu cầu của Trung ương và sự chờ đợi của toàn bộ người dân trong tỉnh, trong đó cũng khó tránh khỏi không ít sai lầm và nhiều tiếc nuối, ở đây thành khẩn xin mọi người lượng giải…

Trình Nguyên Cương hơi cảm thán nói chuyện cũng không dài. Trong giọng nói của ông ta hơi nghẹn ngào, đôi mắt hơi đỏ. Chủ tịch tỉnh đại nhân luôn dùng bố mặt uy nghiêm con người sắt đá đối mặt người khác này, tới lúc rời chức, cũng lộ ra một mặt tình cảm yếu ớt. Lại nói, làm một người sinh trưởng ở địa phương một bước trưởng thành lên cán bộ cấp tỉnh, cảm tình của Trình Nguyên Cương đối với Đông Sơn có thể nghĩ được.

- Mời đồng chí Trần Cận Nam nói chuyện.

Tiếu Tác Niên khẽ cười một chút. Cán bộ cấp Sở ở đây thì thôi, nhưng cho dù lãnh đạo cấp tỉnh thành này, chỉ sợ cũng không mấy người có thể hiểu được tâm tình giờ khắc này của Tiếu Tác Niên.

Có thể dùng bốn chữ để hình dung: như trút gánh nặng.

Trình Nguyên Cương là một lãnh đạo năng lực rất mạnh cũng rất cường thế, ông ta không thể nói là "không phối hợp" với Tiểu Tác Niên, ít nhất không cố ý phá. Nhưng dù sao, Tiếu Tác Niên nhảy dù mà đến nền tảng hơi nông, đối mặt với cây đại thụ Trình Nguyên Cương cùng cán bộ Trình phái lắm cành nhiều lá phía sau, cho dù Tiếu Tác Niên làm gì, cũng đều cảm nhận được áp lực bị cản tay.

Mà hôm nay, rốt cuộc đợi được một ngày Trình Nguyên Cương rời khỏi. Trong nhiệm kỳ tiếp theo, Tiếu Tác Niên cảm thấy mình hoàn toàn có thể buông tay thi triển hết khát vọng trong lồng ngực.

- Vừa rồi, đồng chí Phó Trưởng Ban Tu Quý phong tuyên bố quyết định của Trung ương, quyết định để tôi đảm nhiệm Phó Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn, tôi chân thành cảm ơn Trung ương Đảng tín nhiệm, cảm tạ Đảng và nhân dân bồi dưỡng. Tôi nhất định chăm chỉ công tác chuyên nghiệp, vững chắc, trung thực thực hiện chức trách của mình, cố gắng phục vụ cho nhân dân Đông Sơn, không phụ lòng tín nhiệm của Trung ưởng Đảng, không phụ kỳ vọng của các đồng chí.

- Đồng chí Trình Nguyên Cương đảm nhiệm Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Đông Sơn hơn tám năm, dẫn dắt toàn bộ quần chúng cán bộ tỉnh, đẩy nhanh công nghiệp hóa kiểu mói, nông nghiệp sản nghiệp hóa và tiến trình đô thị hóa, nhất là phương diện đẩy mạnh doanh nghiệp nhà nước cải cách chế đội và đổi mới thể chế, làm rất nhiều công tác có hiệu quả rõ ràng. Mấy năm nay, kinh tế xã hội Đông Sơn phát triển rất nhanh, các hạng mục sự nghiệp đều có tiến bộ nhảy vọt. Đồng chí Trình Nguyên Cương làm ra cống hiện trọng yếu vì sự xây dựng phát triển của Đông Sơn, thành quả xây dựng phát triển của Đông Sơn bao gồm tâm huyết, mồ hôi và công tác cần cù vất vả của đồng chí Trình Nguyên Cương, ông có cảm tình sâu dậm đối với người dân trên mảnh đất này, đối với điều này, người dân Đông Sơn sẽ không quên. Ở đây, tôi muốn tỏ vẻ chân thành cảm ơn và mong ước tốt đẹp đối với đồng chí Trình Nguyên Cương.

Trần Cận Nam nói tới đây, trong tiếng vỗ tay như sấm, đứng dậy mỉm cười bắt tay thăm hỏi với Trình Nguyên Cương, cố ý ngừng tư thế vài giây, không gì khác đểu phóng viên phía dưới chụp ảnh.

- Tôi nhất định cần phải học hỏi nhiều hơn. Thành thập học tập các đồng chí trong bộ máy, học tập đồng chí cơ sở, học tập đồng chí lão thành, học tập quần chúng nhân dân, không ngừng bù đắp không đủ của mình, tăng mạnh điều tra nghiên cứu, hiểu biết dân ý xã tình, nhanh chóng quen thuộc tình hình, nhận trách nhiệm công tác được tốt hơn… Tôi làm việc rất kiên định. Làm thật sự, cầu hiện thực, không muốn làm hành vi ngắn hại, không chỉ có bề ngoài, cẩn trong, cần cù và thật thà công tác vì Đảng… Tôi nhất định thanh chính liêm khiết. Nghiêm khắc yêu cầu bản thân, tuân thủ các quy định chính trị liêm khiết, khiêm tốn cẩn thận, thời khắc nhớ kỹ quyền lực trong tay thuộc về Đảng và nhân dân, quyết không dùng để giành tư lợi.

- Những điều này tôi cũng đã nói khi công tác ở cương vị khác, tôi vẫn tuân thủ từ đầu tới cuối. Tôi nói được nhất định làm được, yêu cầu đồng chí khác làm được, bản thân tôi làm được trước tiên... Tôi tin tưởng, tiếp theo dưới sự lãnh đạo và dẫn dắt của đồng chí Tiếu Tác Liên và lãnh đạo Tỉnh ủy Đông Sơn, chúng ta sẽ phấn đấu càng thêm gian khổ, giúp đỡ công tác càng thêm cụ thể, sáng tạo ra cục diện mới các hạng mục sự nghiệp tốt đẹp nhất của tỉnh Đông Sơn...

****

Quyền lực Chủ tịch tỉnh thay đổi, rất nhanh truyền bá ở tỉnh Đông Sơn, An Tại Đào xa tại Phòng Sơn nhận được tin tức này trước tiên. Tuy rằng trong lòng đã sớm biết, nhương cha mình cuối cùng ngồi lên vị trí kia, muốn nói hắn không cao hứng trong lòng là lời dối trá.

Nhưng loại tình cảm hưng phấn này cũng chỉ có một lát. Sau một lát, hắn liền khôi phục lại bình tĩnh như thường.

Gọi xong điện thoại với Tôn Hiểu Linh và Mã Hiểu Yến Quy Ninh, An Tại Đào vừa chuẩn bị đứng dậy vận động thân thể cứng ngắc của mình một chút, Bành Quân liền vội vàng đi vào:

- Ông chủ, Tiết Đức Khuê ngài đã hẹn trước tới rồi... Ngài xem gặp hắn hay là... ?

Tiết Đức Khuê? An Tại Đào trầm ngâm trong lòng một chút, khoát tay áo:

- Để hắn tới đây,

Tiết Đức Khuê là một nông dân, xác thực mà nói là một xí nghiệp nông dân, là một xí nghiệp nông dân rất có năng lực. An Tại Đào đọc lướt qua một số tư liệu lý lịch tìm được qua mạng trên bàn làm việc của mình.

- Tiết Đức Khuê, nam, dân tộc Hán, sinh tháng 7 năm 1949, Đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc, kinh tế sư cấp cao, Bí thư Đảng ủy đương nhiệm thôn Vân Lan, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vân Lan ---- chiến sĩ thi đua cả nước, xã ưu tú cả nước, Giám đốc xí nghiệp thị trấn, Đại biểu Đảng ủy tỉnh Đông Sơn lần thứ 7, đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh Đông Sơn lần thứ 10, đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Phòng Sơn lần thứ 9, 10, 11, 12, ủy viên thường vụ... Ở đây có rất nhiều cái nhất cả nước: Nhà máy nhiệt điện nông thôn thứ nhất, đường sắt vận chuyển hàng nông thôn thứ nhất, trung tâm hậu cần hùn vốn bảo lưu thuế nhập khẩu thứ nhất, đài truyền hình nông thôn thứ nhất...

An Tại Đào hơi có ấn tượng đối với thôn Vân Lan này, nghe nói là thôn giàu có số một số hai thành phố Phòng Sơn, nhưng chưa đi qua.

Miệng hắn lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, làm nông dân đến trình độ này, còn gọi là nông dân nữa sao? Hơn nữa, nông dân còn có thể khiến một Phó Chủ tịch thành phố gọi điện thoại giúp đỡ "dò đường", như nào còn có thể gọi nông dân chứ?

An Tại Đào nhớ tới buổi sáng Phó Chủ tịch thường trực thành phố Khâu Phong gọi điện thoại cho mình đề cử Tiết Đức Khuê kia, nụ cười nghiền ngẫm khóe miệng liền trở nên càng thêm nồng đậm, đối với nông dân làm xí nghiệp sắp đến này, hiếu kỳ trong lòng hắn ngày càng sâu.

Không bao lâu, Bành Quân mang theo một người đàn ông hơn 50 không cao, tướng mạo xấu xí, tóc hơi rối, thậm chí khí chất hơi giống cướp đi đến, cười nói:

- Ông chủ, vị này chính là Bí thư Tiết.

Tiết Đức Khuê vẻ mặt tươi cười đi tới trước một bước, thái độ cũng không kính cẩn mà vươn tay ra:


- Chào Chủ tịch thành phố An.

An Tại Đào thản nhiên cười, chậm rãi đứng dậy, cũng vươn tay ra nắm chặt tay Tiết Đức Khuê. Nói thật, trong lòng hắn hơi thất vọng, Tiết Đức Khuê này không chỉ tướng mạo xấu xí toàn thân còn lộ ra khí chất thổ phỉ... Một người như vậy, không ngờ là người dẫn đầu dẫn dắt quần chúng một phương làm giàu? Nông dân xí nghiệp nổi danh trong nước?

An Tại Đào cũng không phải loại người trong mặt mà bắt hình dong, nhưng ấn tượng đầu tiên Tiết Đức Khuê gây ra cho hắn cũng rất kém cỏi. Có lẽ An Tại Đào chờ mong đối với người này quá sâu, cho nên sau khi gặp mặt mới cảm thấy thất vọng lớn.

Quan trọng hơn là, trên người Tiết Đức Khuê, hắn cảm giác không ra lòng kính sợ ít nhất của người thường với cán bộ lãnh đạo ---- hoặc là, trong lòng gã, một trợ lý Chủ tịch thành phố như hắn cũng không tính là cái gì?

Trong nhất thời, ánh mắt An Tại Đào hơi lay động và lóe lên. Tiết Đức Khuê này gây ra cho hắn một loại cảm giác rất không tốt, khiến hắn cảm thấy hơi chán ghét.

- Bí thư Tiết, mời ngồi.

An Tại Đào khoát tay áo.

Tiết Đức Khuê cũng không khách khí, ngồi thẳng xuống sô pha, tùy tiện mà cười ha ha:

- Gọi Bí thư Tiết cái gì, gọi tôi lão Tiết là được. Chủ tịch thành phố An, tên tuổi của ngài tôi cũng sớm nghe nói qua, tuổi trẻ đầy hứa hẹn...

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Ha ha.

- Chủ tịch thành phố An, hôm nay tôi tới đây, thứ nhất là gặp lãnh đạo một chút, nhận thức với lãnh đạo một chút, thứ hai là đối mặt mời lãnh đạo rất hân hạnh được đón tiếp, để lão Tiết tôi mời lãnh đạo ăn một bữa cơm.

Tiết Đức Khuê cười, nâng chén trà Bành Quân pha cho gã lên uống một ngụm, liền nhíu mày:

- Thứ trà bỏ đi này... Lãnh đạo sao có thể uống loại trà như vậy chứ, Chủ tịch thành phố An, chỗ tôi có Long Tỉnh cực phẩm, tôi lập tức để người đưa tới cho ngài một ít.

An Tại Đào nhíu mày, còn cho là Tiết Đức Khuê nói lời khách sáo, nhưng không ngờ người này lập tức lấy di động ra phân phó cấp dưới mang tới một chút lá trà cho An Tại Đào.

An Tại Đào nhìn Tiết Đức Khuê đầy thâm ý, thầm nghĩ anh nhọc lòng mà tiếp cận tôi, đặc biệt tới gặp tôi, chính là vì nhận thức với tôi một chút, mời tôi ăn một bữa cơm? Tặng tôi bấy gói trà?

An Tại Đào đương nhiên không tin. Nhưng biểu hiện của Tiết Đức Khuê lại ngoài dự đoán của hắn, sau khi nói chuyện tào lao vài câu với An Tại Đào, Tiết Đức Khuê liền đứng dậy cáo từ.

Mà Tiết Đức Khuê đi không tới nửa giờ, một cô gái trẻ tuổi dung mạo quyến rũ tự xưng là trợ lý của Tiết Đức Khuê dẫn theo hai người thanh niên mang theo hai bao Long Tỉnh cực phẩm đóng gói cẩn thận dưới sự dẫn dắt của Bành Quân, đi vào văn phòng An Tại Đào.

Người phụ nữ này dáng người vừa cao gầy và nóng bỏng, trước nhô sau vểnh câu người, tuyệt đối là loại nữ yêu tinh thả ở nơi nào đều bị đàn ông chú ý mãnh liệt. Cô ta liếc nhìn An Tại Đào thật sâu, trong mắt lộ ra thần sắc quái dị, dường như thật không ngờ An Tại Đào còn trẻ tuổi tuấn lãng như vậy.

- Chủ tịch thành phố An, chào ngài, tôi là Tiết Yến trợ lý của Bí thư Tiết. Tôi nhận lệnh của Bí thư Tiết chúng tôi, vội tới tặng chút lá trà cho Chủ tịch thành phố An.

Nữ yêu tinh này hé miệng cười, chỉ huy hai thanh niên vội vàng đặt bao trà lên bàn trà trong văn phòng của An Tại Đào.

An Tại Đào vội vàng liếc mắt đánh giá cô này một cái, mặc dù trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh. Hăn vốn định từ chối nhưng nghĩ lại, chỉ là hai gói trà, không đáng vì chút vật nhỏ như vậy mà làm ra vẻ.

-Tôi sẽ không khác sáo, Tiết tiểu thư trở về cảm ơn Tiết tổng giúp tôi.

An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, bắt tay Tiết Yến.

Tiết Yến mỉm cười, đột nhiên tiến lên vài bước, lấy từ trong bọc ra một tấm thiếp mời màu vàng kim chói mắt, rồi ngẩng khuôn mặt vô cùng mịn màng nhìn An Tại Đào, nói:

-Chủ tịch thành phố An, tối mai Bí thư Tiết đại diện cho tập đoàn xí nghiệp Vân Lan mở tiệc, mời ngài vui lòng tham dự.

An Tại Đào ngẩn ra, tiếp nhận thiếp mời nhìn lướt qua, cảm thấy hơi do dự. Nhưng ngẫm nghĩ, hay là đáp ứng. Bây giờ hắn càng lúc càng hiếu kỳ, muốn biết Tiết Đức Bản tìm tới mình là có ý gì. Nếu y cố ý kết giao với mình, vậy cũng nên đi xem thử trong hồ lô của y rốt cuộc có bán thuốc gì.

Hơn nữa, Tiết Đức Bản này cũng khá có phong cách. Mời khách, đầu tiên là Phó chủ tịch thường trực thành phố gọi điện thoại, rồi đích thân đi một chuyến, cuối cùng lại phái một nữ trợ lý xinh đẹp tới đưa thiếp mời cho mình. Đây nếu không phải là phô trương thanh thế thì hẳn là có ý đồ khác.

Điều này làm cho An Tại Đào cảm thấy có một chút hứng thú.

-Được, Tiết tiểu thư, tôi sẽ đến đúng giờ, cô trở về cảm ơn Tiết tổng giúp tôi.

An Tại Đào gật đầu, chậm rãi ngồi xuống.

Câu này không khác gì lời tiễn khách. Dường như Tiết Yến không ngờ là người đàn ông này không chút nể nang tỏ ý "đuổi" cô đi. Cô cảm thấy bất mãn. Trong quá khứ, những người đàn ông vây quanh cô, người nào cũng luôn cố hết sức làm cô vui vẻ, kể cả ông Cục trưởng chỉ mới gặp vài phút ngày hôm qua. Nhưng trong lòng bất mãn thì bất mãn, trên mặt cô vẫn nở một nụ cười rạng rỡ như lúc đầu.

Cô nhìn An Tại Đào bằng đôi mắt dịu dàng và sâu thẳm:

-Chủ tịch thành phố An, vậy thì tôi về. Xin lỗi đã quấy rầy Chủ tịch thành phố An.

Tiết Yến xoay người lại, duyên dáng rời đi, để lại trong phòng làm việc của An Tại Đào một mùi thơm ngan ngát. An Tại Đào hít hít mũi, loại mùi hương này rất quen thuộc đối với hắn. Đây là một loại nước hoa đặc biệt của châu u, được sản xuất với số lượng hạn chế

Một nữ trợ lý có thể dùng loại nước hoa rất cao cấp này? An Tại Đào hơi nhếch mép, trong lòng âm thầm khinh miệt "Sợ là tình nhân thôi!"

Cùng lúc đó, Tiết Yến đứng trong toà nhà công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, ngửa đầu nhìn lên văn phòng của An Tại Đào, sắc mặt hơi thay đổi. Ánh nắng mùa xuân rực rỡ, phủ lên mình cô một lớp ánh sáng vàng nhạt.

Một chiếc xe màu đen sang trọng chạy từ từ tới, lái xe mở cửa xe bước xuống cung kính hỏi:

-Tiểu thư, chúng ta quay về phải không ạ?

Tiết Yến ừ một tiếng, lại nghiêm trang ngắm nhìn toà nhà công ty Than - Khí ga Phòng Sơn một lần nữa, sau đó quay đầu lại, bước lên xe. Cửa xe đóng lại, rồi chạy nhanh đi.

Buổi chiều vốn phải mời toàn bộ cán bộ lãnh đạo dự hội nghị, nhưng không biết như thế nào, buổi sáng văn phòng Thành uỷ đột nhiên lại gọi điện tới thông tri tạm hoãn họp, nói sẽ thông báo lại sau.

Vốn cuộc họp sẽ thông báo về việc thay đổi lãnh đạo tỉnh, nhưng đột nhiên lại hoãn lại, điều này khiến cho An Tại Đào mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn, tuy nhiên không ổn ở chỗ nào thì hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ ràng, cuối cùng đành gạt qua một bên.

Nhưng lúc 3 giờ chiều, đột nhiên hắn nhận được điện thoại của Trần Cận Nam.

-Tiểu Đào, lúc này con nói chuyện có tiện không?

Trần Cận Nam cũng không nói lời thừa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Trước hết tính cách của ông là như thế, thứ hai là quan hệ cha con giữa họ tuy ddax cải thiện nhiều, nhưng vẫn còn có sự ngăn cách, không thể như cha con người ta nói chuyện phiếm.

-Dạ, cũng tiện.

Từ giọng nói của Trần Cận Nam, An Tại Đào nghe ra có chuyện nghiêm trọng, vội khoát tay để Bành Quân lui ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

-Trước hết ba báo cho con biết, con phải chuẩn bị tinh thần, Trương Bằng Viễn sắp rời Phòng Sơn đến Thiên Nam làm Chủ tịch thành phố. Hôm nay, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ đã nói chuyện với ông ấy. Ban Tổ chức Trwung ương cũng đang chuẩn bị thủ tục, chừng hai này nữa ông ấy sẽ nhậm chức.

An Tại Đào chấn động, tin này thât sự là không ngờ. An Tại Đào hít một hơi không khí, sao lúc này Trương Bằng Viễn lại thăng quan? Là do chính ông ta vận động hay là Trần Cận Nam…

Như cảm giác được sự băn khoăn của An Tại Đào, Trần Cận Nam khẽ nói:

-Là Bí thư Tiếu. Chủ tịch Trình lui xuống, Bí thư Tiếu nắm toàn quyền, sắp tới, cán bộ toàn tỉnh chắc chắn phải điều chỉnh lại. Bí thư Tiếu mạnh lên, Phe họ Trình bị chèn ép một chút, đây cũng là lệ thường trong quan trường. Ba biết, Trương Bằng Viễn ra đi, đối với con sẽ có một chút khó thích nghi, nhưng Trình Nguyên Cương lui, Tiếu Tác Niên lập tức triển khai dứt khoát những "cải cách" – điều mà trước kia đã bị Trình Nguyên Cương ngăn cản. Nói cách khác, sẽ có một đợt điều chỉnh dội ngũ cán bộ toàn tỉnh.

Chuyện này đối với Trần Cận Nam cũng hơi đột ngột.

Thậm chí có thể nói, Trương Bằng Viễn được điều đến thành phố Thiên Nam, mở màn cho một cuộc điều chỉnh cán bộ toàn tỉnh, có nghĩa là Tiếu Tác Niên hoàn toàn nắm trong tay cục diện tỉnh Đông Sơn. Từ nay về sau, quyền lực và địa vị Tiếu Tác Niên càng được củng cố mạnh mẽ.

Nhưng đối với Trương Bằng Viễn đây là chuyện tốt. Thành phố Thiên Nam là thành phố cấp phó bộ, Chủ tịch thành phố Thiên Nam là lãnh đạo cấp Thứ trưởng, từ nay trở đi, rốt cuộc Trương Bằng Viễn đã trở thành cán bộ lãnh đạo cấp bộ, điều này đối với cán bộ mà nói, không thua gì sự tái sinh.

An Tại Đào không kìm nổi thở dài. Trương Bằng Viễn đi, quả thật khiến hắn trở nên rất bị động, trước mắt hắn có rất nhiều công tác cần có sự ủng hộ mạnh mẽ của Bí thư Thành uỷ , một khi mất đi sự ủng hộ của Trương Bằng Viễn, những công tác này phải làm thế nào?

-Ha ha, ba à, không biết ai tiếp nhận chức Bí thư Thành uỷ Phòng Sơn?

Sau khi thất vọng, An Tại Đào nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, giọng nói đã bình tĩnh trở lại.

Trong lòng Trần Cận Nam thầm khen ngợi, ngoài miệng vẫn thản nhiên:

-Có thể con cũng nghe nói đến tên của người này, đó là Tống Nghênh Xuân, Bí thư Huyện uỷ huyện Dương Sơn, thành phố Lục Đảo, coi như là một tài năng.

-Tống Nghênh Xuân? Người thúc đẩy toàn dân đầu tư- "Bí thư thu hút đầu tư Tống Nghênh Xuân"?

An Tại Đào kinh ngạc, trầm ngâm một chút rồi nói:


-Như vậy, ba à, kế tiếp chúng ta phải nắm chặt vị trí Phó chủ tịch thành phố.

Ý An Tại Đào rất rõ ràng, phải nhân lúc Trương Bằng Viễn chưa đi, xác định chắc chắn chuyện Lãnh Mai lên làm Phó chủ tịch thành phố, để khi Tống Nghênh Xuân đến, khỏi xảy ra điều gì bất ngờ.

Thật sự Trần Cận Nam rất muốn hỏi con trai mình và Lãnh Mai rốt cuộc có quan hệ thế nào, mà lại không ngại yêu cầu ông gạt bỏ người của Trương gia Yên kinh, mạnh mẽ đề cử Lãnh Mai. Nhưng Trần Cận Nam không hỏi, bởi vì ông biết cá tính mạnh mẽ và có chủ kiến của con trai mình, nếu có thể nói, hắn đã nói từ lâu rồi.

Có Lưu gia Yên Kinh và Mạnh Cúc – Triệu lão phía sau, Trần Cận Nam hiểu rõ sau khi con trai mình có quan hệ chặt chẽ với lãnh đạo trung ương, đã không còn coi Trương gia Yên Kinh vào đâu.

Lúc trước, thành phố Phòng Sơn đề cử hai Phó chủ tịch thành phố là Trương Hân và Lãnh Mai, hai người chọn một. Trương Hân có bối cảnh, lại là ứng cử viên được Trần Cận Nam thừa nhận, cho nên những lãnh đạo khác trong tỉnh cũng không nói gì.

Ngay cả Bí thư Ma là thân thuộc của Lãnh Mai, sau khi cân nhắc hơn thiệt được mất, đã từ bỏ sự ủng hộ Lãnh Mai, khuyên Lãnh Mai tiếp tục chờ cơ hội.

Nhưng thái độ Trần Cận Nam lại đột nhiên thay đổi, từ bỏ sự ủng hộ Trương Hân, ngược lại hết sức kiên quyết đề cử Lãnh Mai, đồng thời còn có ý kiến rằng nữ cán bộ lãnh đạo của Phòng Sơn quá ít, cần tăng thêm vài vị trí.

Trần Cận Nam là tân Chủ tịch tỉnh, là nhân vật số hai của tỉnh Đông Sơn, ngay cả Tiếu Tác Niên cũng muốn cho tân trợ thủ này chút mặt mũi, các lãnh đạo khác của tỉnh thì không càn phải nói. Hơn nữa, Lãnh Mai là bà con của Phó bí thư Ma, mọi người cũng vui vẻ muốn lấy lòng. Với sự ăn ý của lãnh đạo ở tỉnh, việc Lãnh Mai trở thành Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn đã được xác định xong.

Buổi chiều, ở tỉnh đã định rồi, thư ký của Trần Cận Nam gọi điện cho Trương Bằng Viễn. Tiếp điện thoại xong, Trương Bằng Viễn lập tức bắt tay vào bố trí, với sự phối hợp của Đông Phương Du, tiến hành các thủ tục liên quan.

Ngày hôm sau, Hội đồng nhân dân thành phố Phòng Sơn mở cuộc hội nghị thường vụ, căn cứ ý kiến phúc đáp của Uỷ ban nhân dân tỉnh, Uỷ ban nhân dân thành phố tiến hành tuyển cử Phó chủ tịch thành phố.

Từ quyết định ở tỉnh đến việc thực hiện ở thành phố, thời gian quá ngắn, quá gấp gáp, cho nên trước hội nghị thường vụ của Hội đồng nhân dân, tin tức Lãnh Mai được điều động làm Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn, cũng chỉ có Trương Bằng Viễn, Đông Phương Du và vài lãnh đạo chủ chốt biết rõ.

Những người khác đều giât mình, bởi vì trước đó người được chọn là Trương Hân, đột nhiên ở tỉnh và thành phố lại chuyển sang Lãnh Mai, làm mọi người hết sức ngờ vực. Nhưng ngờ vực thì ngờ vực, nếu ở tỉnh và thành phố đã đề cử Lãnh Mai thì đối với họ cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, kinh nghiệm và năng lực của Lãnh Mai hơn hẳn so với Trương Hân.

Trước khi bắt đầu tuyển cử, Đông Phương Du lên đài chủ tịch, thuyết minh vài lời về sự đề cử của Uỷ ban nhân dân thành phố và ý kiến phúc đáp của Uỷ ban nhân dân tỉnh, giới thiệu lý lịch công tác và thành tích của Lãnh Mai, biểu lộ thái độ của Uỷ ban nhân dân thành phố về việc đề cử Lãnh Mai làm Phó chủ tịch thành phố.

Sau vài phút, Lãnh Mai được toàn bộ số phiếu thông qua, được tuyển làm Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Lãnh Mai chậm rãi đứng dậy, trước mắt như mờ đi. Cô tuyệt đối không ngờ, An Tại Đào vì đề cử mình mà không ngại vận dụng một số thủ đoạn "phi thường". Tuy rằng sau khi có quan hệ với An Tại Đào, tâm tư của Lãnh Mai đối với quan trường cũng đã ít nhiều phai nhạt, nhưng có thể lên được vị trí Phó chủ tịch thành phố sau hơn mười năm chờ đợi, đối với Lãnh Mai cũng coi như là một sự đền bù cho tâm nguyện. Cô hiểu rất rõ, đây là An Tại Đào bù đắp cho mình. Nhưng hắn lại không biết, thứ cô được hơn rất nhiều so với thứ cô mất.

Tiếng vỗ tay càng thêm sôi nổi. Một cô gái xinh đẹp như vậy làm Phó chủ tịch, càng khiến Hội đồng nhân dân ủng hộ.

Lãnh Mai lấy lại bình tĩnh, thong thả tiến vè phía trước. Hôm nay cô mặc một bộ trang phục công sở màu đen, tóc búi sau gáy đen nhánh, trang điểm rất nhẹ, cả người toát ra vẻ thanh lịch đoan trang, quyến rũ bội phần.

Trong tiếng vỗ tay của Hội đồng nhân dân, đầu tiên Lãnh Mai hướng về đài chủ tịch và Hội dồng nhân dân cúi đầu, rồi ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu bài phát biểu:

- Vừa rồi, hội nghị thường vụ của Hội đồng nhân dân thành phố thông qua bổ nhiệm đối với tôi, tại giờ phút trang nghiêm này, tôi xin chân thành cảm tạ sự tín nhiệm của các đại biểu đối với tôi. Các vị uỷ viên dại diện cho toàn bộ nhân dân thành phố giao nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ cho tôi, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, đồng thời cũng hiểu được trọng trách rất nặng, trách nhiệm rất lớn trên vai mình.

Từ hôm nay trở đi, tôi trở thành Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn, tôi cảm thấy cho dù là phạm vi công tác hay yêu cầu công tác đều sẽ xảy ra nhiều thay đổi lớn. Tôi biết rõ tri thức, kinh nghiệm, năng lực của mình so với vị trí mới này là còn chưa đủ nhưng tôi sẽ cố gắng gấp bội, tăng cường học tập, ý thức trách nhiệm để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Khi Lãnh Mai nói tới đây, tâm tình đã hoàn toàn thả lỏng, bình tĩnh lại. Cô ở trên đài chậm rãi phát biểu dựa theo bản thảo mà mình đã chuẩn bị sẵn, sau đó lại cúi đầu cảm ơn rồi mỉm cười rời khỏi lễ đường Hội đồng nhân dân trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Ra đến bậc thang lễ đường Hội đồng nhân dân, Lãnh Mai liếc nhìn về phía cửa, thấy chiếc xe Mercedes-Benz màu đen của An Tại Đào đang đậu gần đó, rất vui sướng, bèn ra hiệu với lái xe của cô, rồi đi nhanh về phía xe của An Tại Đào. Khi lái xe của cô chạy tới, cô đã bước vào xe của An Tại Đào, chiếc xe chạy như bay mà đi.

Tin Lãnh Mai trở thành Phó chủ tịch thành phố chỉ trong thời gian ngắn đã lan truyền khắp quan trường thành phố Phòng Sơn. Đương nhiên, trước lúc Lãnh Mai được tuyển, Trương Hân cũng đã lâm vào trạng thái tuyệt vọng.

Trương Hân không thể nào ngờ được, chén cơm đã sắp đưa vào miệng còn bị vuột khỏi tay. Tại sao Trần Cận Nam đột nhiên quay sang ủng hộ Lãnh Mai? Chẳng lẽ Bí thư Ma Minh Lượng ở sau lưng Lãnh Mai ra sức vận động? Không, không! Trương Hân nghiến chặt răng, y hoàn toàn tin tưởng vào thế lực của ông nội mình, y tuyệt đối không tin lãnh đạo ở tỉnh lại không cho "Lão hồng quân" Trương gia chút mặt mũi nào như vậy.

Vấn đề ở chỗ nào?! Trương Hân cắn môi đến bật máu mà không hay biết.

Trước mắt y từ từ hiện lên gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng của Lãnh Mai. Y dường như thấy được cảnh tượng cô đang đứng trên đài chủ tịch phát biểu, rồi bất chợt khuôn mặt phóng khoáng mà bình tĩnh của An Tại Đào hiện ra, hắn đang nhìn y mỉm cười, khoé miệng hơi nhếch lên dường như chất chứa vô tận trào phúng.

Không! Trương Hân phẫn nộ, gào lên một tiếng, quơ tay một cái khiến toàn bộ ấm chén trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng đổ vỡ giòn tan.

Ngoài cửa, thư ký của y và một số nhân viên văn phòng của Uỷ ban nhân dân Lương Sơn đang trò chuyện, đột nhiên nghe được tiếng động khác thường trong phòng làm việc của Trương Hân, đều liếc nhìn nhau ngơ ngác, cuối cùng đều trở về chỗ làm việc của mình, sợ trở thành nơi để Trương Hân trút giận.

Nguyên nhân vì sao Trương Hân giận dữ như vậy, mọi người đều biết rõ ràng. Tuy nhiên, phần lớn bọn họ cũng thông cảm cho Trương Hân. Dù sao mất đi vị trí Phó chủ tịch thành phố vốn tưởng thuộc về mình, không thể tránh khỏi nóng giận.



Lãnh Mai và An Tại Đào vội vàng vào phòng của hắn ở Phòng Sơn, ôm chầm lấy nhau. Đối với Lãnh Mai vị trí Phó chủ tịch thành phố đương nhiên là đáng mừng, nhưng quan trọng hơn là, cô cảm nhận được sự coi trọng của An Tại Đào đối với cô, chính điều này mới làm cô cảm thấy cao hứng và vui mừng thật sự.

Sau những nụ hôn cuồng nhiệt, An Tại Đào nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai có chút gầy yếu của Lãnh Mai, cười nói:

-Phó chủ tịch Lãnh của ta, nói đi, hôm nay ngài muốn ăn cái gì, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, ăn mừng một chút.

Lãnh Mai hì hì cười, muốn nói chuyện, đột nhiên điện thoại di động của cô reo lên.

An Tại Đào buông cô ra, Lãnh Mai tới bên túi xách lấy điện thoại ra, thấy là số của Trương Hân liền nhíu mày:

-Tiểu Đào à, là Trương Hân gọi đến, tôi không tiếp điện thoại của y, người này cứ như âm hồn bất tán, rất đáng ghét. Hễ tôi có tâm trạng tốt đẹp một chút là y cố tình quấy rối!

An Tại Đào thản nhiên cười:

-Tiếp đi, hiện giờ cô là Phó chủ tịch thành phố, thân phận đã khác trước. Sợ cái gì, đơn giản chỉ là chúc mừng cô thôi, ứng phó một hai câu rồi cúp.

Lãnh Mai gật đầu, tiếp điện thoại:

-Tôi là Lãnh Mai.

-Chúc mừng, Chủ tịch thành phố Lãnh, cô thắng rồi, chúc mừng cô.

Giọng Trương Hân hết sức trầm thấp, không nghe ra được vài phần thành ý.

Nghe hắn khiêu khích châm chọc như vậy, Lãnh Mai liền lạnh lùng trầm giọng nói:

-Trương Hân, cho tới bây giờ tôi không nghĩ tranh cái gì với anh, trnah cái gì với ai. Đay là quyết định của tổ chức, không phải anh hay tôi có thể quyết định.

Được rồi, tôi còn có việc, xin chào.

Lãnh Mai liền cúp điện thoại.

-Bệnh thần kinh!

Lãnh Mai tức giận ném điện thoại xuống.

-Tức giận y làm cái gì? Tôi đã sớm nói rồi, y không...

An Tại Đào không nói hết ý, liền im lặng.

Lãnh Mai liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên che miệng cười phá lên:

-Anh đang ghen!

Lúc hai người ăn cơm trưa, An Tại Đào mới đem chuyện Trương Bằng Viễn điều đi Thiên Nam nói với Lãnh Mai. Chuyện này, ở Phòng Sơn, ngoài Trương Bằng Viễn chỉ có An Tại Đào biết được.

Lãnh Mai giật mình kinh hãi:

-Chuyện khi nào? Khi nào Bí thư Trương đi?

- Nếu mau thì một tuần, chậm thì nửa tháng. Tỉnh uỷ đã tìm Bí thư Trương nói chuyện, tôi nghe nói Ban tổ chức cán bộ Trung ương đang khảo sát theo thủ tục. Tuy nhiên, đối với Bí thư Trương thì đây là chuyện đáng vui mừng, đến lúc đó, chúng ta cùng đi ăn mừng cho ông ấy một chút.

An Tại Đào cười cười, đột nhiên lại nhẹ nhàng thở ra:

-Đáng tiếc, vốn Bí thư Trương ủng hộ tôi rất nhiều chuyện, tạo thuận lợi không ít, bây giờ ông ấy rời đi, lãnh đạo mới chưa chắc được như vậy đâu.

Lãnh Mai nắm chặt tay của hắn, dịu dàng nói:

-Anh cũng đừng lo lắng quá, cứ làm việc hết sức đi, chuyện của công ty Than- Khí ga Phòng Sơn chỉ cần anh tận tâm là được rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận