Quan Thanh

"Động tĩnh" ở tỉnh, cũng truyền xuống phía dưới, một số cán bộ thành phố tin tức cực kỳ linh thông, hiểu biết rộng rãi, cũng gần như đã biết trước đại khái "sự kiện Tiền Nhất Bình". Tống Nghênh Xuân chính là một trong số đó.

Thật ra chuyện tình cũng không phức tạp, trong đầu mối lung tung, rất nhiều người mẫn cảm đều cảm giác được, Phó Giám đốc Sở An Tại Đào được xưng là cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất Tỉnh… Quả nhiên khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, có lẽ không bao lâu, hắn sẽ thay thế Chu Liệt, trở thành Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy vạn người chú ý. Mà chờ sau khi tư lịch của hắn sâu hơn, tiến thêm một bước kiêm nhiệm Phó Trưởng Ban Thư ký Tỉnh ủy, cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Đây giống như một bài văn vậy, mạch lạc rất rõ ràng, mọi người thấy mở đầu dường như thấy được kết cục… Tất cả chướng ngại ngăn cản phía trước An Tại Đào, đều bị ngoại lực hùng mạnh tẩy rửa, không ngờ bày ra trước mắt người thanh niên này là một con đường bằng phẳng sáng rõ.

Có người cực kỳ hâm mộ, có người đố kỵ, đương nhiên cũng có người cảm thấy cao hứng cho An Tại Đào.

Tống Nghênh Xuân vừa mới gọi điện với một cán bộ cấp bậc tương đương ở Tỉnh ủy, tâm tình hơi phức tạp. Ông ngàn vạn lần không ngờ, người trẻ tuổi mình không để trong mắt này, không ngờ… có lẽ không bao lâu, hắn sẽ trưởng thành đến một tình trạng chính mình nhìn lên và ngưỡng mộ kính sợ!

Đột nhiên nhớ tới trước mắt An Tại Đào không tới 30 tuổi, Tống Nghênh Xuân không kìm nổi lòng lộp bộp một tiếng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh không hiểu ra sao ra.



Tống Nghênh Xuân tự hỏi là một người rất có văn hóa tu dưỡng, sách đọc nhiều lắm, hành văn cũng tốt, người cũng phong độ tuấn tú lịch sự. Năm trước ông từng là tài tử nổi danh ở thành phố Lục Đảo, trình độ viết tài liệu nổi tiếng ở chính quyền. Nhưng giờ phút này, Tống Nghênh Xuân không tự chủ được nói tục vài câu.

Nói tục, bản thân ông giật nảy mình, âm thầm hổ thẹn một tiếng.

Ghen tị… Đương nhiên, trong lòng Tống Nghênh Xuân cũng không thừa nhận cảm xúc ghen tị của mình đối với một người trẻ tuổi mang hào quang chói mắt.


Tống Nghênh Xuân đang cân nhắc, đột nhiên cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ. Ông lấy lại bình tĩnh, hô:

- Tiến vào.

Cửa bị đẩy ra, thấy không ngờ là Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, Tống Nghênh Xuân cũng thấy hơi bất ngờ. Ông chậm rãi đứng dậy cười:

- Đông Phương? Tới, mời ngồi.

- Bí thư Tống, tôi còn có công tác rất gấp, phải báo cáo với lãnh đạo.

Trong lòng Đông Phương Du có việc, cũng không khách sáo gì với Tống Nghênh Xuân, ngồi thẳng xuống sô pha trong phòng làm việc của Tống Nghênh Xuân, vội vàng nói với Tống Nghênh Xuân.

Tống Nghênh Xuân cười ha ha:

- Chuyện gì?

- …

Đông Phương Du vội vàng nói đại thể chuyện thôn khẩu trương khu Lương Sơn cho Tống Nghênh Xuân nghe một lần, sau đó cúi đầu nói:


- Bí thư Tống, chuyện đại khái là như thế. Ngài xem nên xử lý thế nào? Khu Lương Sơn có trách nhiệm của thành phố, không xử lý nghiêm khắc mà nói, thứ nhất không có cách nào giải thích với phía trên, thứ hai cũng không cách nào giải thích với dư luận…

Sắc mặt Tống Nghênh Xuân lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Ông thật không ngờ, không ngờ An Tại Đào làm ra động tĩnh lớn như vậy tại Phòng Sơn. Nếu hắn muốn mượn đề tài nói chuyện của mình làm lớn lên, chỉ sợ ngay cả bản thân ông ta cũng phải gánh chút trách nhiệm… Nghĩ tới đây, Tống Nghênh Xuân ngẩng đầu nhìn Đông Phương Du thật sâu:

- Đông Phương, thái độ của Phòng Giám sát Tỉnh ủy là gì?

Đông Phương Du do dự một chút, khẽ mỉm cười:

- Bí thư Tống, Chủ nhiệm An là cán bộ đi ra từ thành phố chúng ta, cuối cùng hắn vẫn cho Bí thư Tống và tôi chút mặt mũi nho nhỏ, đồng ý thành phố chúng ta toàn quyền xử lý chuyện này, sau đó do chúng ta báo cáo với tỉnh, Phòng Giám sát không can thiệp ---- đương nhiên, thành tích công tác của các đồng chí Phòng Giám sát Tỉnh ủy, cũng không thể gạt bỏ…

Tống Nghênh Xuân âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng. Tuy rằng Đông Phương Du không nói thẳng, nhưng Tống Nghênh Xuân là người ra sao, lập tức hiểu được. Mặc kệ Đông Phương Du làm thế nào, dù sao chỉ cần An Tại Đào đồng ý không "mượn đề tài để nói chuyện của mình" là tốt rồi.

Nhưng trong lòng Tống Nghênh Xuân lại không cảm thấy cảm kích và cao hứng đối với việc An Tại Đào "khoan dung" và "nể tình", trái lại ông cảm thấy cực kỳ buồn bực, cho rằng chuyện này đều là An Tại Đào muốn làm ra, cuối cùng cảm thấy An Tại Đào là người thiện không đến kẻ tới không tốt…

- Đông Phương, nếu Chủ nhiệm An nể tình, vậy chúng ta cũng phải nắm chặt cơ hội. Điều tra, lập tức điều tra, một khi thẩm tra ra, phải xử lý nghiêm khắc! Bất kể liên quan tới ai, đều phải nghiêm trị! Hệ thống công thương Lương Sơn, tôi thấy đã quá lạm dụng rồi, phải thay máu! Còn nữa, lãnh đạo Trương Hân của khu này, cũng khó thoát khỏi tội… Tôi thấy trước hết tạm thời cách chức Trương Hân đi.


Tống Nghênh Xuân buồn bực trong lòng, liền càng thêm bất mãn đối với Trương Hân "người có trách nhiệm" này. Đông Phương Du nghe xong nhíu mày, nhỏ giọng nói:

- Bí thư Tống, chỉ là nhà Trương Hân này… Chúng ta xử lý có nên thận trọng một chút hay không?

Tống Nghênh Xuân ngẩn ra, chợt cười lạnh lùng:

- Vương tử phạm thượng tội như thứ dân, huống chi là một Trương Hân nho nhỏ! Làm chủ quản ở chính phủ cấp nhân dân, trong dịch SARS bỏ rơi nhiệm vụ, dối trên lừa dưới, tính chất ác liệt, không làm tròn bổn phận nghiêm trọng, không xử lý nghiêm khắc chúng ta đối mặt với toàn bộ quần chúng thành phố như thế nào? Hơn nữa, ngay dưới mắt các đồng chí Phòng Giám sát Tỉnh ủy, nếu chúng ta không xử lý Trương Hân, chẳng phải khiến người ta có lời để nói?

Tống Nghênh Xuân khoát tay áo rất mạch lạc:

- Không cần nói Chủ tịch quận Trương Hân này, cho dù là Bí thư Quận ủy Lương Sơn u Hướng Mẫn cũng có trách nhiệm lãnh đạo, tôi thấy cũng cần xử phạt.

- Trong dịch SARS, bất cứ chuyện gì cũng đều dễ dàng dẫn tới khó khăn rất lớn, chúng ta phải cẩn thận ra tay quyết đoán… Đông Phương, cô lập tức đi xử lý chuyện này, tôi sẽ nói chuyện với toàn bộ ủy viên thường vụ khác, thật sự không được, buổi chiều hoặc buổi tối chúng ta mở hội nghị thường vụ nghiên cứu vấn đề này một chút… Chúng ta phải đưa ra phản ứng trong thời gian ngắn nhất, đồng thời phải thông báo truyền thông và Văn phòng tổ lãnh đạo phòng chống SARS của tỉnh!

Nói tới đây, Tống Nghênh Xuân đột nhiên kích động lên, khoát tay áo:

- Không, buổi chiều chúng ta liền họp, tranh thủ sáng mời mơi dự cuộc họp báo, thông báo tình hình với truyền thông.

Đông Phương Du cười cười:

- Được, Bí thư Tống, tôi đây về trước mở họp với bọn họ, xem kết thúc như thế nào.


Phản ứng của Tống Nghênh Xuân trên cơ bản đều trong dự đoán của Đông Phương Du, chỉ là Đông Phương Du cũng thật bất ngờ chính là, mình cố ý nhấn mạnh "thiện ý và hữu hảo" của An Tại Đào, lại không khiến cho Tống Nghênh Xuân "đáp lại" bất cứ điều gì. Trái lại, "Ấn tượng" An Tại Đào trong lòng Tống Nghênh Xuân trở nên càng thêm "ác liệt".

Đương nhiên, Tống Nghênh Xuân cảm kích hay không, đối với An Tại Đào mà nói không sao cả. Sở dĩ hắn lâm thời thay đổi chủ ý, không nhân cơ hội mượn đề tài nói chuyện của mình làm lớn chuyện tình, là đủ loại nguyên nhân thúc đẩy.

Đầu tiên, hắn vừa mới trở thành nhân vật tiêu điểm trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy và quan trường bởi vì "sự kiện Tiền Nhất Bình". Vào lúc này, nếu hắn quá mức mạnh mẽ, tất nhiên sẽ gây ra phản cảm nào đó cho lãnh đạo và cán bộ khác. An Tại Đào lúc này, cần khiem tốn mà không phải lên giọng.

Mà lãnh đạo Tỉnh ủy khiêm tốn xử lý phai nhạt "sự kiện Tiền Nhất Bình", liền phát ra một tín hiệu rất rõ ràng, nếu An Tại Đào còn không biết thời vụ, chắc chắn sẽ làm lãnh đạo Tỉnh ủy thất vọng, đây là thứ nhất.

Tiếp theo, An Tại Đào không thể không cho Đông Phương Du thể diện. Dù sao cũng liên quan tới SARS, làm lớn chuyện này, tổn thương lớn nhất vẫn là Đông Phương Du chủ quản công tác chống SARS ở thành phố. Đối với Tống Nghênh Xuân đương nhiên cũng có ảnh hưởng, nhưng sẽ không quá lớn. Tại https://truyenfull.vn

Đông Phương Du vẫn toàn lực ủng hộ công tác của An Tại Đào, nhất làchuyện Gas Phòng Sơn thay đổi chế độ xây dựng tập đoàn, Đông Phương Du bỏ rất nhiều sức. Nếu không có Đông Phương Du âm thầm lót đáy, chắc chắn An Tại Đào sẽ đi rất nhiều chặng đường phí công. Cho nên, ít nhiều An Tại Đào cũng phải có qua có lại, nếu không sẽ trở thành mắt sói trắng không biết tốt xấu, đây là thứ hai.

Còn nữa, An Tại Đào đột nhiên cảm thấy mình cũng nên lưu lại một chút đường sống cho mình. Dù sao, không lâu sau đó hắn chuẩn bị trở về quan trường Phòng Sơn… Nếu chuyện tình làm quá tuyệt, cũng sẽ bày ra chướng ngại cho công tác sau này của mình, đây là thứ ba.

Dựa vào những điều ở trên, lúc này An Tại Đào mới âm thầm thay đổi chủ ý. Về phần Tống Nghênh Xuân, An Tại Đào căn bản không suy xét nhiều.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận