Buổi sáng.
An Tại Đào sáng sớm hôm nay liền nhận được điện thoại thông báo của văn phòng Bộ ngoại giao, quyết định cử hành cuộc họp đầu tiên của hắn sớm hơn một chút.
An Tại Đào trong lòng hiểu rất rõ, điều này có ý nghĩa rất rõ trong cuộc hành trình của hắn. Hắn vốn nghĩ có thể qua lễ quốc khánh sẽ đi, nhưng theo tình hình hiện tại thì khẳng định là không còn cách nào khác để ăn tết cùng với Hạ Hiểu Tuyết rồi.
Buổi sáng sau khi cùng với Hạ Hiểu Tuyết ăn sáng xong, đợi cô đi làm, lúc này An Tại Đào mới chuẩn bị chỉnh tề, tự mình lái xe đến Bộ Ngoại giao. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn công khai xuất hiện trước mặt các cán bộ khác ở Bộ ngoại giao. Cho nên hắn thay một bộ đồ thật trang trọng, áo sơ mi và quần tây sáng màu. Bạn đang đọc truyện được tại
Kỳ thật thì so với áo trắng quần tây đen thì trang phục của An Tại Đào càng có vẻ khí chất hơn mười phần.
Sau khi ngồi trong phòng làm việc của mình hơn một giờ, một cô gái thanh tú trẻ tuổi gõ cửa văn phòng hắn, tươi cười nói:
- Phó Chánh văn phòng An, tôi là Tạ Lỵ, đã đến giờ họp. Phó Chánh văn phòng Tiêu bảo tôi đến mời anh.
An Tại Đào sớm chuẩn bị thỏa đáng, nghe vậy lập tức cầm lấy quyển sổ ghi chép màu đen, bước ra khỏi bàn làm việc, gật đầu cười:
- Được, chúng ta đi.
Tạ Lỵ vừa đi vừa nói chuyện với An Tại Đào vài câu, đồng thời âm thầm đánh giá An Tại Đào.
Đối với người lãnh đạo đến tạm giữ chức này, cô trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ. Khi giáp mặt, thấy hắn trẻ tuổi như vậy thì không khỏi càng thêm kinh ngạc. Tuy nhiên, cô chung quy là người công tác trong cơ quan trung ương, tinh thần tất nhiên là không bị giằng co quá nhiều về tuổi tác của An Tại Đào.
Rất có khả năng, rất trẻ tuổi, rất anh tuấn, rất có khí chất. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của một cán bộ văn phòng bình thường như Tạ Lỵ đối với An Tại Đào. An Tại Đào khi nói chuyện giọng điệu rất ôn hòa, tuy rằng không biểu hiện gì cao giá nhưng lại cấp cho Tạ Lỵ một áp lực vô hình khiến cô cảm thấy An Tại Đào khác với những cán bộ ngoại giao khác.
Bước vào phòng hội nghị trung tâm của tòa nhà bốn tầng, An Tại Đào đã sớm phát hiện bên trong đã không còn chỗ ngồi. Đương nhiên, Thứ trưởng bộ Ngoại giao Chương Long vẫn chưa đến. Lãnh đạo đến trễ, điều này rất bình thường.
Trong phòng hội nghị, hơn mười cái bàn được xếp song song, ngồi đầy các cơ quan, các phòng, các đơn vị cấp Cục trở lên của bộ Ngoại giao
Thanh âm bàn tán xôn xao cả lên. Nhìn thấy An Tại Đào bước vào, mọi người liền im bặt. Rất nhiều ánh mắt tò mò, kinh ngạc hoặc nghiền ngẫm nhìn An Tại Đào, trong lúc nhất thời cả phòng hội nghị trở nên lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người trong bộ đều nghe đến có một cán bộ cấp Phó giám đốc sở rất trẻ tuổi tạm thời đến giữ chức, trong lòng đã có tư tưởng chuẩn bị. Nhưng khi tất cả các cán bộ của Bộ Ngoại giao vừa nhìn thấy gương mặt anh tuấn, trẻ tuổi của An Tại Đào thì mọi người đều dấy lên nghi ngờ. Có phải là giấu tuổi hay không? Khẳng định là có bối cảnh rất lớn! Đây chính là cảm giác đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy hắn.
Trước những ánh mắt như vậy, An Tại Đào trong quan trường mỗi giờ mỗi phút đều nhìn thấy cho nên đã sớm quen thuộc.
Hắn khẽ mỉm cười, thần sắc bình tĩnh, chậm rãi tiến về phía trước. Quan sát, hắn thấy chỗ ngồi của mình có một tấm bảng viết tên. Hắn ngồi ở vị trí đầu tiên, bên cạnh hắn là Phó chánh văn phòng Tiêu Hồng.
Mọi người không ai phát hiện được sự khẩn trương của người trẻ tuổi trên người An Tại Đào, mà ngược lại chỉ cảm nhận được sự trầm ổn, lão luyện. Hiển nhiên, đây là thái độ của một người tung hoành ngang dọc trong quan trường nhiều năm chứ không phải là một tay gà mờ.
Đây chính là cảm giác thứ hai của mọi người.
Tiêu Hồng đứng dậy, giơ tay lên:
- Phó chánh văn phòng An, đến đây ngồi đi.
Một Phó chánh văn phòng cũng đứng dậy, mỉm cười bắt tay An Tại Đào.
Vừa ngồi xuống, An Tại Đào lại theo mọi người đứng dậy vỗ tay. Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Chương Long và Trợ lý Thứ trưởng kiêm Chánh văn phòng Vương Tiên Thành cùng nhau bước vào.
Chương Long và Vương Tiên Thành ngồi trên đài chủ tịch, khoát tay. Mọi người đều dừng vỗ tay và ngồi xuống.
Vương Tiên Thành là một người đàn ông trung niên, tướng tá mập mạp. Ông ta ngồi xuống, nhìn lướt qua những người đang ngồi trước mắt, khi nhìn thấy An Tại Đào thì khóe miệng giật giật, khẽ cười nói:
- Đồng chí An Tại Đào đã đến rồi à. Lên trên này ngồi đi.
An Tại Đào lập tức đứng dậy, cười nói:
- Thứ trưởng Chương, Chánh văn phòng Vương.
Chương Long cười, vươn tay:
- Đến đây ngồi đi, đồng chí Tại Đào.
Câu nói này có chút do dự nhưng mọi người cũng không để trong lòng. Biết là thân phận của An Tại Đào ngày hôm nay có chút khác biệt, vì giới thiệu hắn đến nhậm chức nên Chương Long mới bảo hắn lên đài chủ tịch ngồi.
Vương Tiên Thành cười với Chương Long, thấy Chương Long gật đầu thì liền cất cao giọng nói:
- Được rồi, chúng ta bắt đầu cuộc họp. Mục đích của hội nghị ngày hôm nay đầu tiên là giới thiệu với mọi người đồng chí An Tại Đào vừa mới đến nhậm chức, tiếp theo là bố trí sắp xếp công tác trong thời gian tới.
- Đồng chí An Tại Đào tốt nghiệp trường Đại học Yên Kinh khoa báo chí. Sau khi tốt nghiệp đã đảm nhiệm chức phóng viên của tờ báo Tân Hải Thần tỉnh Đông Sơn. Sau đó là thư ký văn phòng Thành ủy Tân Hải, Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Quy Ninh thành phố Phòng Sơn, Bí thư Đảng ủy Thị trấn Tư Hà, Ủy viên thường vụ Huyện ủy Quy Ninh, Trưởng ban quản lý khu kinh tế nông nghiệp sinh thái mới Tư Hà, Phó bí thư Huyện ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, Phó bí thư Huyện ủy quyền Chủ tịch huyện Quy Ninh, Bí thư Thành ủy Quy Ninh, trợ lý Chủ tịch thành phố Phòng Sơn kiêm Bí thư Đảng ủy tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Trong lúc dịch Sars hoành hành thì được điều nhiệm đến tỉnh Đông Sơn công tác, đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Đông Sơn, Phó chủ nhiệm văn phòng Giám sát xử lý phòng chống dịch Sars tỉnh Đông Sơn.
Vương Tiên Thành nhìn vào tài liệu, giới thiệu một cách máy móc lý lịch công tác và tình huống cơ bản của An Tại Đào. Nghe ông ta đọc qua như vậy, tất cả mọi người dưới đài đều âm thầm giật mình.
An Tại Đào tuổi còn rất trẻ, nhưng nhìn vào lý lịch nhậm chức của hắn, tuy rằng lên chức rất nhanh nhưng căn cơ ở cơ sở rất vững chắc. Gần như tất cả các cương vị ở huyện đều có được kinh nghiệm công tác, lại còn trải qua thời gian công tác ở xí nghiệp. Hiện giờ, khi đã thoát ly cơ sở thì liền lập tức vào cơ quan Tỉnh ủy làm việc. Sau đó còn được Tỉnh ủy Đông Sơn đề cử đến cơ quan trung ương tạm giữ chức. Một người cán bộ trẻ tuổi như hắn, thì tiền đồ tương lai còn rạng rỡ như thế nào nữa?
Rất nhiều người ánh mắt hâm mộ nhìn An Tại Đào. Đây chính là cảm giác thứ ba đối với hắn.
- Đồng chí An Tại Đào là cán bộ thanh niên trọng điểm bồi dưỡng của tỉnh Đông Sơn, và cũng là cán bộ hậu bị trọng điểm khảo sát của Ban tổ chức trung ương, năng lực rất mạnh, tác phong chính trị cứng rắn, trình độ lý luận chính trị cao, thành tích rất tốt. Đây chính là tình huống cơ bản trong công tác của đồng chí An Tại Đào. Chúng ta hãy cho một tràng pháo tay hoan nghênh đồng chí Tại Đào đến bộ Ngoại giao để công tác.
Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, Vương Tiên Thành đem micro chuyền sang cho An Tại Đào, cười nói:
- Phó chánh văn phòng An, xin phát biểu với mọi người vài câu.
Đây là trình tự cơ bản nên An Tại Đào cũng không từ chối liền gật đầu. Hắn lập tức đứng dậy, cúi đầu chào Chương Long và Vương Tiên Thành rồi sau đó lại cúi đầu chào những người dưới đài, lúc này mới cất cao giọng nói:
- Kính thư Thứ trưởng Chương, Chánh văn phòng Chương, các vị lãnh đạo Bộ Ngoại giao, các đồng chí. Có thể đến bộ Ngoại giao để công tác, nói thật tôi cảm thấy rất bất ngờ, rất khẩn trương và áp lực rất lớn.
- Nói bất ngờ, là bởi vì đối với tôi mà nói, công tác ngoại giao là một lĩnh vực vô cùng xa lạ. Lúc này đây đến cơ quan trung ương nhà nước tạm giữ chức rèn luyện và được phân phối đến Bộ Ngoại giao quả thật là nằm ngoài dự kiến của tôi. Sở dĩ tôi nói khẩn trương, là bởi vì tôi không hề có kinh nghiệm công tác ngoại giao, nên áp lực rất lớn. Buổi sáng ngày hôm qua, tôi tìm đến Thứ trưởng Chương để báo danh, bên ngoài văn phòng của Thứ trưởng, tôi thật sự là chần chừ vài phút, trong lòng có chút không nỡ. Nếu như tôi không thể đảm nhiệm công tác thì làm sao bây giờ? Nếu phụ sự tín nhiệm của tổ chức thì làm sao bây giờ? Không dối gạt mọi người, trong giờ phút đó, tôi đã có ý định "đào ngũ".
An Tại Đào cười, dưới đài mọi người cũng mỉm cười, không khí nhờ vậy mà đỡ căng thẳng hơn.
- Nhưng gặp việc khó mà rút lui thì không phải là tính cách của tôi, cũng không phải là tác phong của cán bộ lãnh đạo Đảng viên chúng ta. Nếu tổ chức đã phân phối tôi đến bộ Ngoại giao thì phải là có sự khảo nghiệm và tín nhiệm đối với tôi. Tôi kiên quyết không để cho tâm lý ngại khó làm khó mình.
- Không có kinh nghiệm công tác thì có thể học hỏi từ các lãnh đạo và các đồng chí đang ngồi đây. Cái gọi là cần cù bù thông minh, tôi nếu cẩn thận và chăm chỉ thì có thể làm tốt được các hạng mục công việc mà tổ chức giao cho. Xin các lãnh đạo và các đồng chí có thể giám sát.
An Tại Đào đứng dậy, cúi đầu kết thúc bài nói chuyện của mình.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt qua đi, Chương Long cười ha hả:
- Cẩn thận, chăm chỉ, kiên định. Haha, dùng từ rất khá, rất chuẩn xác. Vì Đảng, vì dân công tác thì cần phải lấy cẩn thận, kiên định, chăm chỉ làm tinh thần cho mình. Bởi vì tính đặc thù của công tác ngoại giao nên tính có ý thức trách nhiệm rất cao.
- Đồng chí An Tại Đào giống như một tân binh, hy vọng là mọi người đang ngồi đây có thể ủng hộ, trợ giúp cũng như phối hợp với đồng chí Tại Đào. Được rồi, hôm nay trở đi, đồng chí Tại Đào đã chính thức trở thành nhân viên của Bộ Ngoại giao. Tôi tin tưởng ở cương vị công tác mới, đồng chí có thể làm tốt nhiệm vụ được giao.
Chương Long dừng một chút rồi nói tiếp:
- Tiên Thành, mọi người cứ tiếp tục cuộc họp. Đồng chí Tại Đào, cậu đi theo tôi.