Trở về từ tiệc tối tại nhà tỷ phú nước Nga Archie Rabb Tymoshenko, trong một đêm An Tại Đào trở thành "danh nhân" quen thuộc trong giới thượng lưu Moskva. Trong mấy ngày tiếp theo, có mấy thương nhân lớn làm xuất khẩu mậu dịch của nước Nga mở tiệc chiêu đãi An Tại Đào, An Tại Đào từ chối khéo không được, đành phải tham gia tiệc tối mang tính tượng trưng.
Thời gian rất nhanh tiến vào đầu tháng 11, mùa đông Moskva yên lặng tiến đến.
Nhiệt độ không khí dường như trong một đêm giảm xuống hơn mười độ. Sau khi rời giường, An Tại Đào mở cửa sổ theo thói quen chuẩn bị "đổi mới" không khí bên trong một chút, nhưng gió lạnh thấu xương đập vào mặt khiến hắn lập tức rùng mình một cái, đóng chặt cửa sổ theo bản năng.
Sao tự nhiên lại lạnh như thế! An Tại Đào nhíu mày, thầm nghĩ đều nói mùa đông Moskva rất lạnh, hiền giờ thoạt nhìn dường như là thật... Nghĩ tới đây, hắn vội vàng đi mở tủ quần áo, lục lọi áo khoác màu đen mang theo từ trong nước.
Rửa mặt xong, ăn sáng xong, nói chuyện công việc với Tạ Á Ninh, An Tại Đào liền trở về văn phòng của mình, chuẩn bị lên mạng xem tin tức trong nước. Giờ phút này tuy rằng hắn đang ở nước ngoài, nhưng thời khắc chú ý thế cục trong nước nhất là tình hình các mặt của thành phố Phòng Sơn tỉnh Đông Sơn.
Hắn biết, đối với nước Nga mà nói, đối với chiến tuyến Ngoại giao mà nói, mình chăng rqua là một khách qua đường vội vàng mà ngắn ngủn, chiến trường và trận địa chân chính của mình vẫn ở trong nước... Hắn chậm rãi quay đầu qua, nhìn không trung tối mịt xác xơ tiêu điều bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có vẻ sâu thẳm và chuyên chú.
Đang lúc xuất thần, Tôn Kế Hồng đi lên từ dưới lầu cười nói:
- Phó chánh văn phòng An, có một tiểu thư tên Karina đang ở trong phòng tiếp khách của Đại sứ quán, nói là bạn của ngài... yêu cầu gặp ngài!
- Karina?
An Tại Đào hơi bất ngờ.
Phùng Thanh sau bàn làm việc bên cạnh cười ha ha:
- Phó chánh văn phòng An, xem ra đại công chúa nhà Archie Rabb Tymoshenko này hơi có ý tứ với ngài đó... Lần trước tôi nghe Tần Thành Lượng nói lại, trên yến hội ngày đó tiểu thư Karina rất tôn sùng đối với Phó chánh văn phòng An ngài...
Quen thuộc với An Tại Đào, hai người Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng cũng bắt đầu nói giỡn với An Tại Đào, mà ngày thường An Tại Đào cũng không phải loại người cứng ngắc lạc hậu, ba người là thành viên tổ công tác, đùa giỡn với nhau một chút cũng là chuyện bình thường. Đương nhiên, tuy rằng An Tại Đào trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo, nói giỡn thì nói giỡn, trong lòng Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng cũng nắm chắc chừng mực.
An Tại Đào quay đầu lại chỉ Phùng Thanh cười mắng:
- Hay cho lão Phùng anh, vui đùa nhàm chán này với tôi! Tốt lắm, tôi có thể nói với anh, ba người chúng ta nói giỡn trong phòng làm việc thì thôi, cũng không thể nói lung tung bên ngoài. Thân phận chúng ta không giống.
- Vâng.
Phùng Thanh lại cười ha ha. Chờ An Tại Đào bước ra văn phòng, lúc này Phùng Thanh mới đứng dậy đóng chặt cửa, nhỏ giọng cười quỷ dị với Tôn Kế Hồng:
- Lão Tôn, tôi thấy lần này nói không chừng Phó chánh văn phòng An trúng vận đào hoa rồi...
Tôn Khế Hồng mỉm cười, lại nhíu mầy, cúi đầu nói:
- Lão Phùng, vẫn đừng nên đùa loại chuyện này... Như vậy không tốt! Chuyện của lãnh đạo, về sau đừng nên nghị luận sau lưng, nếu không...
Kỳ thật Phùng Thanh cũng không có ác ý, đơn giản là vui đùa một chút, điều hòa cuộc sống buồn tẻ nhàm chán một chút. Thấy Tôn Kế Hồng nói như vậy, gã liền rùng mình trong lòng, cũng tự cảm thấy không thú vị, liền xám xịt trở lại chỗ ngồi, tiếp tục vùi đầu làm chuyện của mình.
An Tại Đào đi vào phòng tiếp khách, đẩy cửa liền thấy, Karina mặc áo khoác màu vàng nhạt, bên dưới là quần bò màu lam sẫm, giày ống da lộc cao đến đầu gối, đầu đội mũ len trắng ngà, hai bên lỗ tai buông xuống lông nhung, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
- Tiểu thư Karina, xin chào.
An Tại Đào cười cười, rồi đi vào.
Karina đang chán chết mà ở đó nghịch di động của mình, thấy An Tại Đào vào cửa, thần sắc vui vẻ, lập tức đứng dậy bắt An Tại Đào, nói đùa:
- Quan ngoại giao đại nhân của tôi, chúng ta tốt xấu cũng là bạn bè, anh gọi tôi Karina là được rồi, bỏ "tiểu thư" đi ---- từ tiểu thư này trong tiếng Hán cũng không phải thứ tốt gì!
An Tại Đào ngẩn ra, hai người nhìn nhau cười, dường như bạn cũ nhiều năm.
...
...
Bắc giao Moskva có một nhà hàng cơm Tây rất nổi tiếng ---- nhà hàng Robert, do một người Đan Mạch mở. Nghe nói bò bít tết ở đây là đắt nhất nước Nga, mà rượu Vang đều là rượu ngon nhất nhập khẩu từ nước Pháp. Thật ra, người Nga bình thường cũng không thích rượu Vang cổ điển nhã nhặn, mà thích rượu Vodka mãnh liệt phóng đãng hơn.
Ở Moskva, rượu Vang bò bít tết thuộc về giới thượng lưu. Mà nhà hàng Robert không thể nghi ngờ là một trong những điểm liên hoan tụ hội cao nhã nhất của giới thượng lưu Moskva.
Mặt trời vào đông ấm áp chiếu xuống đất, xuyên qua cửa sổ vừa lúc chiếu lên hai người An Tại Đào và Karina ngồi đối diện. Hai người giống như bạn bè cũ nhiều năm, tay nâng rượu vang, ngồi chiếc bàn dựa vào cửa sổ tầng 9 nhà hàng Robert này, đắm chìm trong ánh mắt trời ấm áp hiếm thấy của thành Moskva đầu đông, đề tài nói chuyện từ văn hóa lịch sử cùng hiện trạng chính trị Hoa Hạ, nói tới văn học nước Nga.
An Tại Đào cũng không phải thanh niên trí thức, cho nên hiểu biết về văn học nước Nga cũng chỉ giới hạn trong "Kiến thức phổ thông", biết rõ cũng chỉ là Gorky, Turgenev linh tinh, còn có văn hào thiên tài Dostoyevsky.
Nhưng Karina lại không cho là đúng đối với những danh nhân văn học nước Nga mà hắn biết này, cô nghiêm trang nhắc đến một tác gia gọi là "Alexander Solzhenitsyn" với An Tại Đào, khen ngợi đây chính là nhà văn, nhà tư tưởng và đấu sĩ chính nghĩa vĩ đại nhất nước Nga.
- Chỉ cần còn có thể thở dưới tàng cây táo sau cơn mưa, thì có thể còn sống sót. Chúng ta không nên quên, bạo lực không phải sinh tồn lẻ loi, hơn nữa nó cũng không thể lẻ loi mà sinh tồn: Nó đan xen cùng một chỗ với giả dối. Giữa hai thứ có kết hợp thân mật nhất, sâu sắc nhất. Bạo lực tìm được chỗ tránh nạn duy nhất của nó trong giả dối, giả dối tìm được ủng hộ duy nhất của nó trong bạo lực...
Karina gần như thành kính là ngâm tụng, trong ánh mắt lộ ra buồn bã nhàn nhạt. Cô gái tóc vàng này hoàn toàn khác với phụ nữ nước Nga thích nước hoa và trang sưc châu báu, giờ phút này, trên người cô phát ra khí chất thông minh và trầm tĩnh của phụ nữ phương Đông, phát tán ra sức hấp dẫn mê người.
An Tại Đào lẳng lặng mà nhìn nguôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Karina, trong lòng yên lặng và ôn hòa.
An Tại Đào vắt hết óc cũng nghĩ không ra Alexander Solzhenitsyn là ai, mãi đến khi Karina lấy một cuốn sách "The Gulag Archipelago" tiếng anh thiết kế tinh mỹ từ trong túi bên người, An Tại Đào mới bừng tỉnh, hóa ra chính là Solzhenitsyn. Có người nói Solzhenitsyn là một tác gia đại biểu thế hệ tác gia lương tri cuối cùng, ông ta đại biểu lương tri của nước Nga, mà khi ông còn sống chịu đủ khổ đau, lại đủ để chiếu sáng tương lai.
Nghe An Tại Đào đồng ý quan điểm của cô, hơn nữa lại có chút hiểu biết đối với tác gia này, Karina có vẻ vô cùng hưng phấn. Trên khuôn mặt phương Tây kiều diễm của cô lộ ra thần thái tao nhã hàm súc phương Đông, nhìn An Tại Đào thật sâu, vẻ mặt chăm chú đưa cuốn sách trong tay qua:
- An Tại Đào, cuốn sách này được tác giả ký tên, tặng cho anh.
An Tại Đào nhận lấy, thản nhiên cười:
- Cảm ơn.
... - .
...
Xuyên qua cửa sổ tầng 9 nhà hàng Robert, An Tại Đào nhìn ra xa xa ---- có một chợ lớn hối hả, liếc mắt nhìn container vàng nhạt không thấy điểm cuối, mái che nắng lam nhạt, từng chiếc xe vận tải, một đám thương nhân đông nghìn nghịt giống như kiến.
Karina cười cười, chỉ tay ra xa cười nói:
- Đó chính là chợ lớn Cherkizov Izmailov, chiếm 100 mẫu Anh, lượng giao dịch một ngày đạt 50 triệu đô la Mỹ, mà chợ bán sỉ vật dụng hàng ngày lớn nhất Moskva, cũng chính là chợ lớn nhất nước Nga, mấy vạn thương nhân người Hoa ở nước Nga và Trung Á, Tây Á, trên cơ bản đều tập trung ở đây ---- xem, giầy, rương bao, đồ dùng, điện gia dụng, hàng da, thương phục trang phục chuyển tới từ trong nước các anh, đều trung chuyển trong chợ này.
Karina chỉ trên người mình:
- Ồ, quần bò và giày trên người tôi, đều do Trung Quốc sản xuất, hì hì, rất rẻ.
- Tôi biết chợ này, nhưng còn chưa tới xem, qua vài ngày chuẩn bị đi kem. Xây dựng chợ này chính là trùm buôn bán Ismailov nổi tiếng trong nước cô đi, mười mấy năm qua, ông ta đi tới đi lui hai nước chúng ta kiếm được không ít tiền. Đương nhiên, của cải ông ta còn kém cha cô nhiều lắm.
An Tại Đào cười cười, tiếp tục ngóng nhìn chợ Cherkizov Izmailov xa xa.
- Người này rất không tốt, rất đen, rất vô lại.
Dường như Karina cũng không thích Izmailov này, nghe An Tại Đào nhắc tới ông ta liền nhíu mày, lắc đầu:
- Hắn chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi, không đáng nhắc tới.
An Tại Đào âm thầm cười trong lòng, thầm nghĩ cha cô không phải cũng là nhà giàu mới nổi sao? Nếu đi chính đạo, cha cô sao có thể kiếm được của cải không lồ trong mười mấy năm ngắn ngủn như thế. Nếu bàn về nguồn gốc tội lỗi của cải, cha cô không ít hơn so với Izmailov.
Nhưng An Tại Đào vừa mới bắt đầu oán thầm, lại nghe Karina thở dài:
- Tôi cũng không thích cách kinh doanh của cha tôi... Cho nên, cơ bản tôi cũng không cần tiền của ông ấy, tôi lưu học bảy năm đều dùng tiền lương của mình trả phí sinh hoạt, tôi làm thêm giáo sư ở Đại học Ngoại Ngữ Bắc Kinh...
Đôi mắt màu lam của Karina lẳng lặng nhìn An Tại Đào, An Tại Đào không khỏi hơi xấu hổ. Hắn hơi xấu hổ quay đầu đi nhìn qua một bên, vừa muốn nói gì che giấu xấu hổ của mình, lại nghe được di động của mình vang lên.
Đây là di động Đại sứ quán phát sử dụng tại nước Nga, di động nước Nga hình thức rất đơn giản, xa xa không có vẻ bề ngoài đẹp đẽ như di động thương hiệu trong nước.
- Phó chánh văn phòng An, tôi là Phùng Thanh, xảy ra chuyện lớn, Đại sứ Tạ để tôi thông báo Phó chánh văn phòng An, phải lập tức mời dự họp hội nghị khẩn cấp...
An Tại Đào đột nhiên nhảy dựng trong lòng, vội vàng nói:
- Sao lại thế, lão Phùng, anh không nên gấp, nói từ từ... tôi lập tức trở về!