An Tại Đào mỗi ngày đều cùng với nhân viên đại sứ quán đến Bộ Ngoại giao và Bộ Thương mại, mỗi ngày đều cùng với đối phương tiến hành bàn bạc đàm phán. Nhưng dường như vẫn chưa có tác dụng lớn.
Đối phương thì không chịu nhả ra, còn chính phủ cao tầng Moscow thì lại không ngừng công khai đả kích buôn lậu, giữ gìn trật tự thị trường. Dường như là cùng chính phủ trung ương hô ứng, Koroff cũng không ngại xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng, luôn nhắc đến tầm quan trọng và sự tất yếu của việc đóng cửa chợ Izmir, đồng thời tuyên bố đóng cửa vô thời hạn để chỉnh đốn lại. Truyện Tiên Hiệp -
Đối phương tuy rằng không nói thẳng việc có phá bỏ hoàn toàn ngôi chợ Izmir hay không, nhưng nói trong nói ngoài thì cũng truyền ra tín hiệu như vậy.
Dưới thái độ mạnh mẽ, cứng rắn của đối phương, rất nhiều thương nhân Hoa kiều cảm thấy sợ hãi và phẫn nộ, cảm xúc ngày càng không ổn định. Dù sao thì động tác lần này của nước sở tại quá lớn, tịch thu hết toàn bộ hàng hóa tại ngôi chợ Izmir.
Đối với một người thường xuyên làm mậu dịch quốc tế, đây chẳng khác gì một nhát chặt đứt mạng sống của người đó, khiến người đó lập tức phá sản.
Có thể đoán được, nếu sự việc này không thể giải quyết thì khẳng định có không ít những thương nhân Hoa kiều phát sinh suy nghĩ cực đoan, trong một đêm phá sản sẽ tuyệt vọng nhảy lầu tự sát hoặc như thế nào đó.
Mặc dù đã có Hiệp hội thương nhân Hoa kiều ở Moscow phối hợp, nhưng có những thương nhân người Hoa vẫn không kìm chế được cảm xúc của mình, tụm năm tụm ba chạy đến tòa thị chính Moscow hay là tụ tập bên ngoài ngôi chợ, ý đồ thông qua cách nào đó để kháng nghị, thu hồi lại hàng hóa của mình.
Nhưng sự thật chứng mình, càng làm như vậy thì kết quả lại càng ngược lại, khiến cho không khí trở nên căng thẳng và khẩn trương.
Một sự việc rốt cuộc đã phát sinh.
Mấy chục thương nhân Hoa kiều ở chợ Izmir đã phát sinh xung đột với một đám người của nước sở tại. Thế cục trở nên hỗn loạn hơn. Cảnh sát Moscow lập tức ập đến, bắt giữ mười mấy thương nhân Hoa kiều, với lý do là thương nhân Hoa kiều tụ tập gây ảnh hưởng đến trị an pháp luật của Nga.
An Tại Đào đang trong phòng làm việc viết đề cương báo cáo. Bởi vì tình thế ác liệt, đại sứ quán và tổ công tác mỗi ngày đều phải hướng quốc nội báo cáo tình hình công tác triển khai như thế nào.
Trương Lập Bình chạy đến phòng An Tại Đào, vừa đến cửa đã vội hô lên:
- Phó chánh văn phòng An, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện lớn.
An Tại Đào chau mày, lập tức đứng dậy, trầm giọng nói:
- Có chuyện gì vậy?
Trương Lập Bình thở hổn hển nói:
- Phó chánh văn phòng An, Hoàng Đức Hồng và một số người trong Hiệp hội thương nhân Hoa kiều đã đến đây. Bọn họ nói vừa rồi cảnh sát Moscow đã bắt giữ mười mấy thương nhân Hoa kiều.
An Tại Đào hít sâu một hơi, nhanh chóng bước ra ngoài văn phòng:
- Bọn họ đang ở đâu? Bảo bọn họ đến đây. Anh Phùng, chị Tôn, hai người cũng đi luôn.
Phó hội trưởng Hiệp hội thương nhân Hoa kiều Hoàng Đức Hồng cùng với một số người của hiệp hội bước vào phòng họp, liếc mắt đã nhìn thấy An Tại Đào đang ngồi một chỗ, sắc mặt âm trầm. Hoàng Đức Hồng không khỏi có chút sợ hãi. Cũng không biết làm sao, từ cái buổi hội nghị lần trước, ông ta đột nhiên sinh ra cảm giác kính sợ vị Phó chánh văn phòng An còn trẻ tuổi này.
- Phó chánh văn phòng An!
Hoàng Đức Hồng miễn cưỡng cười, đang muốn lên tiếng hỏi một câu thì lại nghe An Tại Đào trầm giọng nói:
- Vì sao đột nhiên lại xuất hiện tình trạng này? Đến tột cùng là vì sao? Anh không cần nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói rõ cho tôi biết.
Liền vào lúc này, những cán bộ ngoại giao trung tầng của đại sứ quán cũng đều đã đến, bao gồm cả Trình Quốc Bình, Tham tán Yến Giá.
- Phó chánh văn phòng An, Công sứ Trình, Tham tán Yến, chuyện là như thế này. Buổi sáng hôm nay, có mấy chục thương nhân Hoa kiều vì không chịu nổi nên đã đến chợ Izmir, ý đồ là cùng phong tỏa nơi đó, can thiệp với cảnh sát để lấy ra một ít hàng hóa. Nhưng không biết vì sao lại xảy ra xung đột với một đám người bản địa. Kết quả là bị cảnh sát Moscow bắt đi, còn bị quy tội danh là tụ tập dân chúng, gây nhiễu loạn trị an xã hội.
Hoàng Đức Hồng nhỏ giọng nói.
An Tại Đào nghe xong, bàn tay đang đặt trên bàn làm việc đột nhiên nắm chặt lại, sắc mặt âm trầm.
Trình Quốc Bình nhíu mày, tức giận nói:
- Hoàng Đức Hồng, sao mọi người lại để chuyện này xảy ra? Phó chánh văn phòng An luôn mãi nhấn mạnh mới mọi người rằng, phải tự thân duy trì bình tĩnh, không cần gây ra những hành vi quá khích, không được xúc phạm đến pháp luật của nước sở tại. Những ngày qua, Phó chánh văn phòng An và các đồng chí ở đại sứ quán đang hết ngày đêm cố gắng làm việc, không ngừng cùng đối phương can thiệp lựa chọn, tranh thủ lợi ích cho mọi người, giảm bớt tổn thất, nhưng các người trong lúc này lại làm hỏng việc, gây ra sai lầm. Quả thật là rất buồn cười!
Yến Giá cũng thở dài nói:
- Các người bị thiểu năng trí tuệ hay là bị động kinh. Người ta đã niêm phong hàng hóa của các người, các người lại chạy đến can thiệp với cảnh sát. Quả thật rất buồn cười. Mà sao lại xung đột với người của nước sở tại chứ?
- Tại có một số người của nước sở tại đến đòi tiền công.
Hoàng Đức Hồng đột nhiên có chút căm giận, mất bình tĩnh nói:
- Bọn họ chính là những người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hàng hóa đã bị niêm phong mà còn đòi tiền.
Hoàng Đức Hồng đang còn muốn nói gì nữa thì thình lình nghe ầm một tiếng. An Tại Đào đột nhiên vỗ bàn, mặt trầm như băng, đứng dậy nói:
- Được rồi, không cần nói những lời vô nghĩa. Vấn đề đã phát sinh, chỉ có thể đối mặt giải quyết. Nói điều gì khác cũng vô dụng thôi. Mọi người lập tức quay về, nói rõ với những người khác, tốt nhất là trong lúc này không nên gây thêm phiền phức khác cho đại sứ quán. Xem như là tôi xin các vị. Nếu còn gây ra chuyện thì đại sứ quán cũng không che chở được cho các vị.
- Anh Quốc Bình, phiền anh dẫn mọi người đi nói chuyện, xem có thể lãnh người ra hay không. Tham tán Yến, anh cùng với một số người cùng với Hoàng Đức Hồng đi tìm một vài đương sự, hỏi thăm tỉ mỉ tình hình. Xong rồi tôi sẽ hướng lãnh đạo trong nước báo cáo.
Trình Quốc Bình gật đầu:
- Được, để tôi đi.
Yến Giá cười:
- Phó chánh văn phòng An, không thành vấn đề. Lão Hoàng, chúng ta đi thôi,
Trình Quốc Bình cùng với Tần Thành Lượng đến gặp đối phương để can thiệp. Sau nhiều giờ mà chính quyền Moscow vẫn kiên trì, không chịu thả những thương nhân Hoa kiều. Những người này đã xúc phạm đến pháp luật của nước sở tại, nên phải dựa theo pháp luật của nước sở tại mà nghiêm trị.
Ờ tòa thị chính Moscow không đạt được bất luận kết quả gì, Trình Quốc Bình lại khẩn cấp tìm đến những cán bộ có liên quan của Bộ Ngoại giao Nga. Nhưng người ta lại tỏ vẻ bất lực. Bộ Tư pháp của Moscow có quyền chấp pháp và quyền thẩm phán riêng, cơ quan nhà nước cũng không thể tùy ý can thiệp.
Mặc dù biết những gì đối phương nói chỉ là cái cớ, nhưng Trình Quốc Bình cũng không còn cách nào khác.
Rơi vào đường cùng, Trình Quốc Bình đành phải cùng với Tần Thành Lượng trở về đại sứ quán. Khi về đến đã là chạng vạng.
Các nhân viên của đại sứ quán vẫn còn chưa ăn cơm, tập trung tại nhà ăn chờ hai người về. Trình Quốc Bình bước vào nhà ăn thì thấy An Tại Đào giơ tay gọi y. Y vội vàng đến chiếc bàn, ngồi xuống cạnh An Tại Đào:
- Phó chánh văn phòng An, chuyện này xem ra là khó xử lý rồi. Chính quyền thành phố Moscow không chịu nhượng bộ, mà bộ Ngoại giao ở đây thì lại không thể tham gia.
- Quả thật rất buồn cười! Hay là muốn đòi tiệc chuộc đây.
Tần Thành Lượng tức giận ngồi xuống.
- Phó chánh văn phòng An, anh không biết đạo đức của bọn cảnh sát Moscow này. Năm ngoái, có một vị thương nhân vô cùng thành công trong nước muốn đầu tư vào Moscow nên đến đây khảo sát. Nhưng xe của ông ấy khi vào đến đây thì bị xe cảnh sát ngăn lại. Một tên cảnh sát vô cùng ngạo mạn đòi tiền hối lộ, nhưng bị ông ấy cự tuyệt, kết quả là bị bắt vào Cục cảnh sát cả một thời gian, đến khi nộp tiền phạt mới được thả ra ngoài.
An Tại Đào nhẹ nhàng nói:
- Chỉ sợ là không phải phạt tiền đơn giản như vậy. Bọn họ muốn chuyện bé xé ra to để mượn đề tài nói chuyện của mình đấy.
Trình Quốc Bình không nói gì, nhún vai cười khổ.
Yến Giá nhíu mày:
- Thật sự là không thể nói được gì. Bọn họ là vi phạm pháp luật của nước người ta. Người ta tất nhiên là phải để ý. Chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn xem họ bị xử lý như thế nào. Phó chánh văn phòng An, chỉ thị trong nước ra sao?
An Tại Đào quay đầu lại nhìn Yến Giá và Trình Quốc Bình, trầm giọng nói:
- Anh Quốc Bình, tham tán Yến, trong nước chỉ thị cho chúng ta, sự việc liên quan đến hình tượng của quốc gia, chúng ta phải đem hết toàn lực để chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không. Bất kể là như thế nào cũng phải đem mười mấy thương nhân Hoa kiều ra ngoài, tiêu trừ ảnh hưởng tiêu cực.
- Đúng là chỉ gây thêm phiền phức cho đại sứ quán.
Yến Giá nghe xong thì cảm thấy buồn bực, mắng một câu rồi vùi đầu vào chén cơm.
Trình Quốc Bình cũng bắt đầu cúi xuống ăn cơm. Tất cả mọi người trong nhà ăn cũng vậy. Không khí trở nên rất nặng nề và căng thẳng. An Tại Đào liếc mắt nhìn mọi người rồi tùy ý ăn một vài miếng gì đó, sau đó lặng yên rời khỏi nhà ăn về phòng ngủ của mình.
Hắn hiểu rất rõ, bất kể những người thương nhân Hoa kiều này làm cái gì, vì hình tượng của quốc gia, hắn nhất định phải đem những người này ra. Bằng không, sau này, nếu cảm xúc của thương nhân Hoa kiều không ổn định thì công tác của hắn cũng sẽ khó giải quyết.
Nhưng hắn đồng thời cũng hiểu rất rõ, đối với người trong nước mà nói, khi thương nhân người Hoa làm ầm ĩ lên, bọn họ sẽ nhân cơ hội để áp chế hoặc rõ ràng mượn đề tài để nói chuyện của mình. Do đó, sẽ đánh thắng một nước trong ván cờ chính trị, kinh tế này.
Trong một khoảng thời gian ngắn, thương nhân Hoa kiều sẽ không vận tác được mậu dịch. Những người thương nhân Hoa kiều này ở thị trường nước sở tại kiếm được đầy chậu, đầy bát khiến cho người của nước sở tại cảm thấy căm tức. Cho nên, phía chính phủ nước sở tại mới thường xuyên đả kích việc buôn lậu, trốn thuế, tiến hành niêm phong hàng hóa, tiến hành phạt tiền.
Làm sao bây giờ? Làm cách nào để đem mười mấy thương nhân Hoa kiều này ra. An Tại Đào cảm thấy rất nhức đầu.
Suy nghĩ thật lâu, An Tại Đào đột nhiên gọi điện thoại cho Karina.