Quan Thanh

An Tại Đào nghe Triệu Kiến Quốc đề cập đến Cổ Lam thì liền hiểu được Triệu Kiến Quốc ám chỉ mình thời gian gần đây qua lại rất thân thiết với Cổ Lam. Nếu Cổ Lam đã có hướng đi của mình thì Triệu Kiến Quốc không thể nghi ngờ là cũng bắt đầu chuyển biến lập trường, thể hiện thiện ý của ông ta.

Đương nhiên, loại chuyển biến này là cực kỳ bí mật và tinh tế ở trong quan trường, nhất là khi đã đạt đến cấp bậc nào rồi thì lập trường thường đại diện cho lợi ích. Cổ Lam cũng vậy mà Triệu Kiến Quốc cũng thế, khẳng định là đã tìm thấy lợi ích trên người An Tại Đào.

Tuy nhiên, An Tại Đào hiện tại trong lòng đang có việc, cũng không nghĩ nhiều đến việc chủ động thể hiện thiện ý của Triệu Kiến Quốc, liền vội vàng cười nói:

- Phó chủ tịch thành phố Triệu, ăn cơm thì không thành vấn đề. Nhưng tối nay thì không được rồi. À, tôi đến lâu như vậy rồi, cũng nên mời mọi người bữa cơm chứ. Nhưng hiện tại tôi lại bận bù đầu. Như vậy đi, ngày mai tôi mời Phó chủ tịch Triệu và Phó chủ tịch Cổ đến dùng cơm tại làng du lịch Tư Hà nhé.

An Tại Đào căn bản là không muốn tốn nhiều thời gian nói tào lao với Triệu Kiến Quốc, vội vàng nói:

- Phó chủ tịch thành phố Triệu, phiên giao dịch chứng khoán sáng nay anh có xem qua không?

Triệu Kiến Quốc biết rõ nhưng làm bộ kinh ngạc hỏi:

- Thị trường chứng khoán? Haha, đồng chí Tại Đào, tôi lớn tuổi rồi, lại không hiểu về cổ phiếu, lại càng không đầu cơ cổ phiếu. Tôi đối với loại này không dám có hứng thú. Ồ, đồng chí Tại Đào, bộ cậu muốn đầu cơ cổ phiếu sao?

An Tại Đào trong lòng thầm mắng một tiếng, nghĩ một Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý mảng tài chính và chứng khoán ngân hàng, chẳng lẽ lại không biết về thị trường chứng khoán? Thật là vô lý!

Hắn cười nói:

- Tôi không đầu cơ cổ phiếu, chỉ có điều hôm nay, ở thị trường chứng khoán có một loại cổ phiếu trong thành phố đột nhiên bị xuống giá khiến cho tôi cảm thấy hứng thú. Tôi liền nhớ đến Phó chủ tịch Triệu quản lý mảng tài chính chứng khoán nên liền điện thoại hỏi thăm.

- Cổ phiếu của thành phố? Là của doanh nghiệp nào?


- Cổ phiếu Vân Lan!

An Tại Đào kiên trì chịu đựng, cười nói:

- Tôi kiểm tra, hóa ra là một tin tức quan trọng. Sáu ngân hàng tại Phòng Sơn đã hướng tòa án nhân dân tỉnh tố cáo, tiến hành truy thu khoản nợ trước kia của tập đoàn Vân Lan.

- Sau khi Tiết Đức Bản bị bắt, giá cổ phiếu của tập đoàn Vân Lan lại không giảm mà còn tăng. Nhưng khi bị sáu ngân hàng truy thu khoản nợ thì giá cổ phiếu đột nhiên sụt giảm nghiêm trọng. Xu thế này quả thật rất khác lạ.

Nghe An Tại Đào nói như vậy, nếu cứ giả bộ hồ đồ thì sẽ không hay, cho nên Triệu Kiến Quốc liền mỉm cười, không giả bộ nữa.

- Khẳng định là nhà cái đã vận tác. Sự tình trên thị trường luôn thay đổi bất ngờ, ai cũng nói không chính xác. Tuy nhiên, chuyện ngân hàng truy thu nợ thì tôi cũng có biết. Sau khi Tiết Đức Bản bị bắt, tập đoàn Vân Lan bộc lộ ra nhiều vấn đề. Đương nhiên, những vấn đề này trước kia đã tồn tại, chỉ có điều là không phát ra mà thôi. Các ngân hàng vừa thấy tình thế của doanh nghiệp xấu đi thì liền bắt đầu ra sức ép trả nợ, đình chỉ khoản cho vay của tập đoàn Vân Lan khiến cho tài chính của tập đoàn lâm vào khó khăn.

- Tôi là Phó chủ tịch được phân công quản lý tài chính, ở giữa dù sao cũng có một số quan hệ. Dù sao đây cũng là một doanh nghiệp tư nhân lớn của thành phố, sao lại nói sụp là sụp được. Tôi cho rằng ngân hàng không nên ném đá xuống giếng như vậy. Nhưng đồng chí Tại Đào, anh cũng rõ, ngân hàng là đơn vị quản lý bên ngoài. Người ta tuy rằng nể mặt thành phố, nhưng đề cập đến tài sản ngân hàng và nợ nần thì muốn can thiệp vào, e rằng thành phố không chen vào được.

Triệu Kiến Quốc thoáng do dự một chút, rồi ám chỉ:

- Chuyện này tôi có báo cáo với Chủ tịch thành phố Đông Phương và Bí thư Tống. Ý của Chủ tịch thành phố Đông Phương là muốn tôi tiếp tục ở giữa điều đình, nhưng Bí thư Tống lại tỏ vẻ chính quyền địa phương chúng ta không cần phải can thiệp vào nhiều lắm. Mấy tỷ thậm chí nhiều hơn nữa, nếu cấu thành nợ khó đòi thì đây là trách nhiệm chúng ta không gánh nổi. Tôi nghĩ, Bí thư Tống nói cũng có lý.

"Quả là một tên cáo già!". Nghe xong lời của Triệu Kiến Quốc, An Tại Đào cười lạnh trong lòng. Quả nhiên là do Tống Nghênh Xuân vận tác.

Sau khi nói vài câu tào lao với Triệu Kiến Quốc, An Tại Đào lúc này mới cúp điện thoại.


Hắn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, sắp xếp lại sự hỗn độn trong lòng.

Thế cục ngày càng khẩn trương hơn, rõ ràng là cũng ngày càng hỗn độn. Lấy tập đoàn xí nghiệp Vân Lan làm điểm tựa, khởi động một tấm màn thật lớn ở đằng sau. Mà người đứng đằng sau đó năng lượng lại rất lớn, là người cầm lái cho Thành ủy thành phố Phòng Sơn Tống Nghênh Xuân.

Tuy nhiên, lúc này đây mới là có tính khiêu chiến. Khóe miệng An Tại Đào hiện lên một nụ cười cổ quái.

Buổi chiều, tại phòng họp Ban quản lý khu Cao cấp - Hiện đại, Trưởng ban quản lý khu Trang Ninh cùng người phụ trách của phòng Quy hoạch Kinh tế mới, phòng Xây dựng, phòng Công thương thuế vụ, phòng Bảo vệ Môi trường, phòng Dân chính chờ sẵn trong phòng. Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Lan Mã Kiến Quốc, Chủ tịch thị trấn Tiếu Tự Lập, người chủ quản hiện nay của tập đoàn xí nghiệp Vân Lan Tiết Lợi Binh cũng đồng thời có mặt.

Mã Kiến Quốc nhìn Trang Ninh cười nói:

- Trưởng ban Trang, Phó chủ tịch thành phố An nói chính xác mấy giờ họp?

Trang Ninh sắc mặt âm trầm, im lặng gật đầu:

- Ủy ban nhân dân thành phố thông báo chiều nay Phó chủ tịch thành phố An sẽ đến họp, bảo chúng ta phối hợp. Chỉ nói là buổi chiều chứ không nói là giờ nào. Lãnh đạo đến thì nên suy nghĩ xem mình nên báo cáo như thế nào. Nhất là Mã Kiến Quốc và lão Tiếu đấy. Sự tình càng lớn thì lãnh đạo thành phố càng chú ý. Chuyện này cũng ngày càng mẫn cảm hơn. Một khi làm không tốt thì chúng ta không có cơm mà ăn đâu. Tôi nói cho mọi người biết, nếu ai mà gây ra chuyện sai lầm, làm mất mặt khu Cao cấp - Hiện đại thì tôi sẽ đập người đó.

Trang Ninh mấy ngày nay áp lực rất lớn, tâm trạng cũng không tốt, nói chuyện cũng gay gắt hơn. Nhưng ông ta là nhân vật số một của khu Cao cấp - Hiện đại, ngay trước mặt cấp dưới, cho dù có mắng mỏ cũng không ai dám nhảy vào nói cái gì.

Không khí trong phòng hội nghị trầm mặc và áp lực khác thường. Rất nhiều người hút thuốc khiến cho sương khói lượn lờ.

Đã sắp đến bốn giờ, Trang Ninh trong lòng cũng không chắc An Tại Đào có đến hay không, đang muốn đứng dậy định gọi điện thoại cho thư ký Bành Quân thì trong nháy mắt, cánh cửa phòng họp mở ra, An Tại Đào cùng với Bành Quân bước vào.


- Phó chủ tịch thành phố An!

- Phó chủ tịch thành phố An!

Trang Ninh hoảng sợ, khẩn trương mỉm cười tiếp đón. Mọi người đều nhanh chóng đứng dậy. Mã Kiến Quốc thấy An Tại Đào nhíu mày, biết rằng hắn khó chịu khi trong phòng khói thuốc quá nhiều, liền chủ động mở cửa sổ và quạt thông gió.

- Được rồi, các đồng chí mau ngồi xuống đi. Tôi vừa rồi trên đường có việc, lại bàn chuyện với Chủ tịch thành phố Đông Phương nên đến trễ một chút, xin mọi người thông cảm.

An Tại Đào giơ tay lên, mỉm cười, rồi ngồi ở vị trí chính giữa.

- Tôi mấy ngày nay mặc dù đang nghỉ phép nhưng tôi thật sự cũng không có nhàn rỗi. Theo tình huống mà tôi nắm được, trước mắt, còn có bảy tám xí nghiệp lớn có thể chịu đựng được như nhà máy rượu, nhà máy thiết, nhà máy đúc, nhà máy cơ giới, công ty bất động sản,l nhà máy dược, nhà máy hóa chất…Theo tình trạng tài chính của bọn họ, tổng tài sản có thể lên đến hơn một tỷ.

An Tại Đào ánh mắt lẫm lẫm nhìn vào người cầm lái của tập đoàn Vân Lan Tiết Lợi Binh:

- Có phải hay không, Tiết tổng?

Tiết Lợi Binh dường như có chút không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt của An Tại Đào. Đối với một doanh nghiệp tư nhân mà nói, An Tại Đào ánh mắt của người bề trên quá mức linh hoạt, sắc bén gây cho y một áp lực tâm lý rất lớn.

- Vâng, thưa Phó chủ tịch An!

Tiết Lợi Binh kính cẩn gật đầu đáp.

- Hiện tại cục diện đã trở nên phức tạp. Sáu ngân hàng đã cùng nhau tố cáo đến Tòa án nhân dân tỉnh, truy thu khoản nợ của tập đoàn Vân Lan. Hôm nay, giá cổ phiếu của tập đoàn Vân Lan trên thị trường sụt giảm, có lẽ chính là một sự mở đầu không tốt.

An Tại Đào đột nhiên dùng sức phất tay, thủ thế giữa không trung.


- Tôi trước khi đến đây đã kết nối qua với Chủ tịch thành phố Đông Phương, thái độ của chúng tôi là nhất trí. Tập đoàn xí nghiệp Vân Lan quả thật là không còn thuốc chữa. Hơn nữa, sự việc này lại liên quan đến công việc của hàng ngàn người, ảnh hưởng đến ổn định xã hội. Cho nên, thái độ của thành phố cũng rất rõ ràng. Chính quyền sẽ tham gia, cứu lại tập đoàn xí nghiệp Vân Lan, cố gắng trong thời gian ngắn nhất đưa tập đoàn trở lại quỹ đạo hoạt động của nó, tránh cho bởi vì tài chính khó khăn và cục diện không khống chế được mà dẫn đến phá sản.

- Đối với vấn đề khởi tố của ngân hàng, công ty đã có phương hướng ứng đối như thế nào?

An Tại Đào quay đầu lại nhìn Tiết Lợi Binh, trầm giọng nói.

- Phó chủ tịch thành phố An, hiện tại chúng tôi cũng không còn biện pháp nào tốt, chỉ có thể tận khả năng tìm kiếm tài chính, chuẩn bị đúng hạn trả nợ vay cho ngân hàng. Về phần thị trường cổ phiếu thì tạm thời cũng chỉ nghe theo mệnh trời thôi. - .

Tiết Lợi Binh thở dài:

- Tập đoàn hiện tại lộn xộn, số cổ phần nắm trong tay cũng gần như mất đi. Tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Chúng tôi chỉ hy vọng, lãnh đạo có thể phối hợp với ngân hàng, có thể cho chúng ta gia hạn thời gian trả nợ để chúng tôi có thời gian đi tìm tài chính.

- Mọi người tìm tài chính như thế nào? Tài chính của các người chủ yếu là ngân hàng cho vay. Hiện tại các ngân hàng đều đình chỉ khoản vay, mọi người kiếm tiền từ nơi nào?

An Tại Đào thản nhiên cười, trong giọng nói còn có chút gây sự, trong lúc nhất thời khiến cho Tiết Lợi Binh không nói được lời nào.

- Tôi muốn gặp một lần vị cổ đông thần bí của các người. Tiết Yến không phải là đem toàn bộ cổ phần bán cho một người tên là Triệu tiên sinh sao? Hiện giờ tập đoàn công ty xuất hiện vấn đề lớn về tài chính như vậy, ông ta là đại cổ đông của công ty, cũng nên ra mặt giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn này chứ. Nếu xí nghiệp suy sụp, thì người bị tổn thất lớn nhất cũng là ông ấy.

An Tại Đào đột nhiên nói:

- Tiết tổng, anh hãy sắp xếp một chút. Tôi nhất định phải gặp mặt Triệu tiên sinh nói chuyện với nhau.

Tiết Lợi Binh nhướng mày lên, bờ vai có chút run run, sắc mặt trắng bệch. Động tác nhỏ này của y đều lọt vào mắt của An Tại Đào.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận