Nói đến đây thì An Tại Đào không nói gì nữa. Lãnh Mai biết hắn sẽ không nói thì không tiếp tục truy vấn, liền cúp điện thoại, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Sau khi cúp điện thoại, An Tại Đào thản nhiên nói:
- Hoàng Thao, anh chạy xe nhanh chút đi. Tôi sợ Bí thư Tống sốt ruột chờ.
Bành Quân nhìn đồng hồ, quay lại kính cẩn nói:
- Lãnh đạo, nhanh thì cũng phải ăn cơm chứ?
An Tại Đào lắc đầu:
- Không, lập tức trở về. Bí thư Tống và Chủ tịch thành phố Đông Phương hẳn là còn đợi tôi.
An Tại Đào bước nhanh đến cầu thang, Bành Quân đứng ở đại sảnh lầu một tòa nhà Thành ủy, nhìn theo bóng dáng của An Tại Đào đang đi lên lầu. Ở chung với An Tại Đào lâu như vậy, y rất hiểu tính tình và phong cách làm việc của An Tại Đào. Y tuy rằng không biết nội tình bên trong như thế nào, nhưng cũng có thể đoán ra được vài phần. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Hôm nay, biểu hiện của An Tại Đào nhìn qua là rất tức giận, nhưng trong mắt của Bành Quân thì hắn lại không thật sự tức giận như vậy. Bất kể là khiển trách, đập bàn hay phẩy tay bỏ đi kỳ thật đều chỉ là biểu diễn. Thậm chí, không thể loại trừ việc An Tại Đào đã tỉ mỉ bày trí một bố cục, muốn dụ dỗ người khác bước vào.
Tôn Cốc, Hạ Canh…Còn lần này sẽ là ai? Là Tống Nghênh Xuân? Bành Quân trong lòng đột nhiên nghiêm trọng hẳn lên. Nghĩ đến đây, y không dám ở lại trong này mà trực tiếp quay về xe, bảo Hoàng Thao đem xe đi cất, không được đi xa, bất cứ lúc nào cũng chờ An Tại Đào gọi.
An Tại Đào trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của Tống Nghênh Xuân. Tống Nghênh Xuân rõ ràng là đang cùng với Đông Phương Du trong phòng làm việc chờ hắn. Thấy An Tại Đào bước vào cửa, Tống Nghênh Xuân mỉm cười:
- Đồng chí Tại Đào đến rồi à? Mau đến đây ngồi đi.
Đông Phương Du tuy rằng không nói gì, nhưng gương mặt quyến rũ lại hiện lên nét đau buồn.
- Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố Đông Phương, khiến hai vị phải đợi lâu.
An Tại Đào cũng không khách khi, ngồi thẳng xuống ghế sofa.
Tống Nghênh Xuân cười hỏi:
- Đồng chí Tại Đào, thế nào? Hiệp nghị tổ chức lại hôm nay ký kết xong rồi chứ? Tôi và Đông Phương đang ngồi chờ tin tức tốt của cậu.
An Tại Đào trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố Đông Phương, hiệp nghị ngày hôm nay vẫn chưa ký thành. Bởi vì tập đoàn Vân Lan đột nhiên lật lọng, khiến tập đoàn Dân Thái tuyên bố không tham gia nữa, ngưng hẳn hợp tác.
- Tại sao có thể như vậy? Tôi vừa mới nghe nói cổ phiếu của tập đoàn Vân Lan trên thị trường chứng khoán đột nhiên tăng mạnh. Còn việc tổ chức lại tài sản thì lại kiến cho thị trường phản ứng kịch liệt. Nhưng….
Tống Nghênh Xuân nhíu mày nói:
- Vậy thì làm sao bây giờ?
- Bọn họ cho rằng phương án tổ chức lại tài sản có chút vấn đề, cần tiến thêm một bước hoàn thiện lại. Còn nói rằng việc định giá tài sản tập đoàn Vân Lan vẫn còn thấp, phải định lại lần nữa. Tôi thấy bọn họ kiên trì như vậy, nên cho bọn họ thời gian thảo luận lại. Khi phương án hoàn thiện thông qua, bọn họ rốt cuộc không đua ra được ý kiến gì. Trước mắt thì chỉ có thể tạm thời gác lại.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Tuy nhiên, tập đoàn Dân Thái không làm nữa thì về sau sẽ tìm một nhà đầu tư khác. Nhưng tôi nghe nói trong thành phố đã lan truyền một ít tin đồn, bảo rằng tôi mạnh mẽ đẩy mạnh việc tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan là dụng tâm kín đáo. Một khi đã nói như vậy, để cho tập đoàn Dân Thái không bị hiềm nghi thì tôi sẽ cho họ rời khỏi việc tổ chức lại lần này.
Tống Nghênh Xuân ra vẻ kinh ngạc:
- Còn có lời đồn như vậy sao? Cơ quan đúng là có hạng người nhàn rỗi, cả ngày chỉ biết sinh sự. Chỉ có thể nói là công tác của chúng ta không đủ cẩn thận. Nếu đem phương án đó trước cho bọn họ xem qua, thì bọn họ còn cái gì để nói nữa không? Tôi vừa rồi cũng đã nói chuyện với Đông Phương. Cậu lần này tổ chức lại, đẩy mạnh tốc độ, quả thật là hơi nhanh. Chưa đến nửa tháng thì đã có ra phương án chế định. Đánh giá tài sản là thao tác có tính thực chất. Thời gian nhanh như vậy, thì khó có thể tránh khỏi sơ sẩy.
Nghe xong lời nói của Tống Nghênh Xuân, An Tại Đào trầm mặc một hồi, đột nhiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Bí thư Tống phê bình chính là tôi quá nóng vội. Tôi chỉ là lo lắng sự việc kéo dài, thứ nhất sẽ gây nên tai họa ngầm, đe dọa sự ổn định xã hội. Thứ hai là tập đoàn Vân Lan sẽ ngày càng cận kề với việc phá sản hơn. Nếu như vậy thì chúng ta hãy bàn bạc kỹ hơn. Xin hai vị lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ kết nối với các bộ môn có liên quan, công tác cẩn thận, đưa ra nhiều đánh giá, nhiều luận chứng, nhiều thảo luận, tranh thủ hoàn thành công tác. Bước tiếp theo, việc tổ chức lại sẽ thành công.
Đông Phương Du cũng cười:
- Đúng vậy, đồng chí Tại Đào, ăn cơm thì phải ăn từng miếng. Sự việc không thể quá gấp rút. Tuy nhiên, Bí thư Tống, đồng chí Tại Đào cũng là vì đại cục công việc mà suy nghĩ, tâm tình này có thể lý giải.
Tống Nghênh Xuân mỉm cười:
- Đương nhiên, đồng chí Tại Đào tuổi trẻ có nhiệt tình, tinh thần phấn chấn bồng bột. Đây chính là ưu điểm mà các đồng chí lão thành như chúng ta không thể có.
- Chỉ có điều đồng chí Tại Đào, cho đến nay, chúng ta làm việc đều phải thận trọng. Tập đoàn Vân Lan nhất định phải tổ chức lại tài sản sao? Nếu không tổ chức lại tài sản thì sẽ bị phá sản à? Cá nhân tôi cho rằng, ở thành phố tất yếu phải xét duyệt lại một lần nữa tài sản và tài chính của tập đoàn Vân Lan. Nếu bọn họ còn có thể chống đỡ được thì hoàn toàn không cần phải làm như vậy nữa. Làm điều thừa, chúng ta có cố sức thì cũng chẳng có kết quả gì.
Tống Nghênh Xuân khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái, nhìn chằm chằm vào An Tại Đào.
An Tại Đào nhìn thẳng vào Tống Nghênh Xuân:
- Vâng, tôi xin đồng ý với ý kiến của Bí thư Tống. Như vậy, tạm thời tôi chờ cho Cục tài chính và Phòng Kiểm toán thành lập một tổ công tác một lần nữa tiến hành xét duyệt toàn diện tình trạng của tập đoàn Vân Lan, xem việc tổ chức lại tài sản có tất yếu cần phải tiến hành nữa không? Nếu cần, thì tôi sẽ khởi động lại phương án, còn nếu không cần thì tôi đây cũng vui vẻ nhàn hạ thôi.
Tống Nghênh Xuân không ngờ An Tại Đào sẽ đáp ứng một cách thống khoái như vậy, còn có chút ngoài ý muốn gật đầu:
- Được, xử lý như vậy đi. Đông Phương, theo ý kiến của đồng chí Tại Đào, bảo Cục tài chính và Phòng Kiểm toán phái người xuống điều tra đi. Đông Phương cô phụ trách công tác toàn diện của Ủy ban nhân dân thành phố, đồng chí Tại Đào sự việc cũng rất nhiều, những gì liên quan đến kinh tế nông thôn, cứ bảo lão Ngô đi làm.
Đông Phương Du vội vàng liếc mắt nhìn An Tại Đào, thấy hắn vẫn mỉm cười bình tĩnh thì liền gật đầu:
- Bí thư Tống, tôi sẽ sắp xếp việc này, để cho đồng chí Ngô Quốc Cẩm mang đội xuống.
An Tại Đào ngồi một chỗ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: Vở kịch này đã bắt đầu, vậy thì đem hết diễn viên ra đi.