Quan Thanh

Đợi hơn 1h, không ngờ Ngô Quốc Cẩm vẫn chưa tới, Tống Nghênh Xuân cực kỳ mất kiên nhẫn không ngừng xem đồng hồ, rốt cuộc vẫn không kìm nổi ngẩng đầu trầm giọng nói với Hoàng Phủ Cương:

- Hoàng Phủ Cương, sao lại thế này? Tại sao đồng chí Quốc Cẫm vẫn chưa tới? Anh đi gọi điện hỏi một câu, hỏi khi nào hắn đến, hỏi hắn chắc chắn!

Hoàng Phủ Cương xấu hổ mà gật đầu xác nhận, đứng dậy đi gọi điện thoại.

Lúc Hoàng Phủ Cương gọi điện qua, xe của Ngô Quốc Cẩm bị ngăn trên đường chính khu giao thông nối giữa thôn Vân Lan và thành phố Phòng Sơn. Một đám công nhân viên tập đoàn Vân Lan đông nghìn nghịt nâng cao biểu nhữ "Tôi muốn công tác, tôi muốn ăn cơm", chen chúc giữa đường cái, ngăn đón cắt đứt con đường này.

Tuyến giao thông này đồng thời là một bộ phận quốc lộ 319, bị mấy ngàn thôn dân địa phương lấp kín như vậy, các loại xe lưu thông hai hướng liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ.

Đã là lúc hoàng hôn, ánh mặt trời như máu đang chiếu xuống chút ánh sáng cuối cùng, nhưng ánh sáng trong trời đất còn rất rực rỡ, bởi vì tiết trời đầu hè.

Ngô Quốc Cẩm đẩy cửa xuống xe, thư ký TiểÂu Dương của lão cũng vội vàng theo xuống. Ngô Quốc Cẩm liếc mắt nhìn đám người đông nghịt trước mắt, quay đầu lại nhìn dòng xe cộ xếp thành hàng phía sau, nhíu mày nói:

- Tiểu Dường, đến hỏi sao lại thế này?

TiểÂu Dương cung kính ứng lời, chạy tới phía trước hỏi tình hình, không bao lâu liền chạy về nói:

- Chủ tịch thành phố Ngô, phía trước là công nhân tập đoàn Vân Lan, bọ họ chặn đường yêu cầu gặp mặt lãnh đạo thành phố, yêu cầu thành phố cho bọn họ một cách nói…

- Nói cái rắm, chính xí nghiệp của bọn họ kinh doanh thành dạng này, còn ồn ào cái gì? Một đám điêu dân, điêu dân vùng khỉ ho cò gáy…

Ngô Quốc Cẩm phẫn nộ mà phất tay:

- TiểÂu Dương, gọi điện cho Tang Ninh khu cao cấp - hiện đại và Tiết Lợi Binh tập đoàn Vân Lan, khiến bọn họ nhanh chóng cút tới đây xử lý vấn đề cho tôi!

TiểÂu Dương không dám chậm trễ, khẩn trương gọi điện cho Trang Ninh. Kỳ thật Trang Ninh đã sớm nhận được tin tức, đang cùng Tiết Lợi Binh chạy tới nơi này, xe không thể chạy tới, chỉ có thể đi bộ tới.

Lúc TiểÂu Dương đang gọi điện với Trang Ninh, điện thoại của Hoàng Phủ Cương vừa lúc gọi tới di động của Ngô Quốc Cẩm. Ngô Quốc CẨm thấy là điện thoại của Hoàng Phủ Cương, biết Tống Nghênh Xuân thúc giục, liền trầm giọng vội vàng nói:

- Trưởng Ban Thư ký Trương, tôi đang muốn gọi điện tìm ông… Là thế này, xin ông chuyển lời với Bí thư Tống, tôi bị chặn lại nửa đường, đám khốn khiếp tập đoàn Vân Lan chặn quốc lộ 319, xin chỉ thị Thành ủy, nên xử lý thế nào…

Hoàng Phủ Cương chấn động, vội vàng cúp điện thoại, vọt vào phòng họp, vội vàng nói:

- Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố Đông Phương, các vị lãnh đạo, không tốt, xảy ra chuyện lớn!

Tống Nghênh Xuân giật mình trong lòng một cái, đứng dậy theo bản năng trầm giọng nói:

- Sao lại thế? Nhanh chóng nói!

- Bí thư Tống, vừa rồi tôi gọi điện cho Chủ tịch thành phố Ngô, ông ta nói bị chặn lại trên nửa đường, hơn ngàn công nhân viên tập đoàn Vân Lan cùng một ít thôn dân địa phương, cùng nhau chặn quốc lộ 319 lại, dùng biểu ngữ yêu cầu gặp mặt lãnh đạo thành phố, để lãnh đạo thành phố đưa ra một cách nói…

Hoàng Phủ Cương vừa thốt ra lời kia, sắc mặt Tống Nghênh Xuân liền thay đổi, sắc mặt đám lãnh đạo ủy viên thường vụ Thành ủy ở đây cũng trở nên rất khó coi. Mấy nghìn người chặn quốc lộ 319, đây chính là chuyện lớn, loạn tới mức này, chắc chắn đã kinh động truyền thông, thành phố muốn đè cũng không đè được.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều nhìn Tống Nghênh Xuân.

Mà An Tại Đào ngồi ở kia, cũng thấy hơi bất ngờ, trong lòng suy nghĩ một chút, cũng hiểu được then chốt trong đó. Lúc trước Tiết Đức Khuê bị bắt, sau khi ngân hàng ép trả nợ, tình hình kinh doanh của tập đoàn Vân Lan chính bọn họ rõ ràng nhất, tuy rằng bởi vì Tiết Đức Khuê 'phán nhẹ' và có khả năng thoát thân thành công, tăng thêm tin tưởng cùng lo lắng của người tập đoàn Vân Lan, nhưng loại lo lắng này là rất không đủ. Sáng hôm nay Hội Giám sát chứng khoán đột nhiên khai đao với cổ phần Vân Lan, trực tiếp phá hủy một chút 'lo lắng' không thành trong lòng của rất nhiều người.

Cổ phần Vân Lan suy sụp, tập đoàn Vân Lan chắc chắn sẽ suy sụp, tập đoàn Vân lan suy sụp những công nhân viên chức bọn họ sẽ hoàn toàn kết thúc, muốn quay về làm nông dân ban đầu cũng không có khả năng. Thứ nhất là thôn dân địa phương đã quen cuộc sống làm việc ở nhà xưởng, thứ hai ruộng cày của bọn họ đều bị xí nghiệp trưng dựng, một đám hạng mục nhà xưởng mọc lên trên mảnh đất rộng lớn này, thậm chí rất nhiều không có đất có thể trồng trọt.

Cho nên, Hội Giám sát Chứng khoán dừng bài và gỡ bài cảnh cáo, liền đẩy ngã một quân bài chưa lật, nháy mắt sinh ra hiệu ứng quân bài Domino đáng sợ.

An Tại Đào ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy trong đôi mắt đầy thâm ý của Đông Phương Du lóe ra thần thái khác thường, hắn cười cười, lại không che giấu mà gật đầu.

Sắc mặt Tống Nghênh Xuân từ đỏ chậm rãi trở nên hơi xám trắng, đầu vai ông ta run nhè nhẹ, lấy lại bình tĩnh chậm rãi ngồi trở về, trầm giọng nói:

- Hoàng Phủ Cương, gọi điện thoại cho Ngô Quốc Cẩm, cho tôi!

Hoàng Phủ Cương khẩn trương lấy di động nhấn số của Ngô Quốc Cẩm, chờ thông liền vội vàng nói:

- Chủ tịch thành phố Ngô, ông chờ, Bí thư Tống muốn nói chuyện với ông!

Hoàng Phủ Cương đưa di động cho Tống Nghênh Xuân.

Tống Nghênh Xuân nhận lấy, trầm giọng nói:

- Tôi là Tống Nghênh Xuân. Lão Ngô, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, êm đẹp mà xảy ra chuyện này, tổ công tác của các ông triển khai công tác ở đó như thế nào? Ừ?

- Bí thư Tống, vừa rồi Trang Ninh khu cao cấp - hiện đại và Tiết Lợi Binh tập đoàn Vân Lan cũng chạy tới, ba người chúng tôi dẫn đầu, lại cùng phía trước…

Ngô Quốc Cẩm còn chưa nói xong, Tống Nghênh Xuân liền nhíu mày, thô bạo ngắt lời của lão, trầm giọng nói:

- Trang Ninh có đó hay không, để hắn nhận điện thoại, tôi nói với hắn!

Ngô Quốc cẩm hơi xấu hổ mà dừng một chút, liền đưa điện thoại cho Trang Ninh.

- Trang Ninh, tôi là Tống Nghênh Xuân…





Nói chuyện điện thoại với Trang Ninh và Ngô Quốc Cẩm hơn mười phút, lúc này Tống Nghênh Xuân mới cúp điện thoại, quay đầu nhìn mọi người, ánh mắt phúc tạp của ông ta đảo qua mọi người, dừng lại trên người An Tại Đào.

- Các đồng chí, chuyện lớn rồi. Mấy ngàn công nhân viên tập đoàn vân Lan làm ầm ĩ, chặn quốc lộ 319. Mấy ngàn xe qua lại không thể lưu thông dừng lại ven đường. Tình hình khẩn cấp, chúng ta lập tức thương lượng một chút, nên xử lý chuyện này như thế nào… Bọn họ yêu cầu gặp lãnh đạo thành phố, Đông Phương, cô là Chủ tịch thành phố, chuyện này Thành ủy không tiện ra mặt, cô xem cô có nên ra mặt một chút hay không?

Tống Nghênh Xuân nhẹ nhàng nói.

Đông Phương Du âm thầm mắng một câu trong lòng, thầm nghĩ hiện giờ xảy ra chuyện, ông liền đẩy toàn bộ cho chính phủ? Bí thư Thành ủy ông làm cái gì không biết? Chỉ biết thủ đoạn tranh quyền?

Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt tự nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, Đông Phương Du do dự một chút:

- Bí thư Tống, hiện giờ tôi chạy qua không còn kịp rồi. Tôi xem như vậy đi, để đồng chí Tại Đào qua, đại diện Thành ủy và UBND thành phố cùng đồng chí Ngô Quốc Cẩm, đồng chí Trang Ninh khu cao cấp - hiện đại ở đó tạo thành bộ chỉ huy lâm thời tạm xử lý với công nhân viên tập đoàn Vân Lan…

Đuôi mày Tống Nghênh Xuân nhảy dựng, nhìn An Tại Đào:

- Đồng chí Tại Đào, cậu đi một chuyến chứ?

An Tại Đào thản nhiên cười, lập tức đứng dậy khoát tay áo nói:

- Không thành vấn đề. Giờ tôi đi qua, tôi sẽ điện thoại báo cáo Thành ủy bất cứ lúc nào. Đồng thời, tôi hy vọng có thể điều động cảnh sát giao thông và đại đội phòng ngừa bạo động của Cục Công an qua, tránh cho vạn nhất xuất hiện cục diện không thể khống chế.

- Được, lập tức an bài, để Cục Công an Bành Đại Mẫn cùng đi với đồng chí Tại Đào, giúp đỡ đồng chí Tại Đào làm việc.

Tống Nghênh Xuân quả quyết phất tay.

An Tại Đào cười cười, gật đầu với mọi người, nhẹ nhàng rời đi.





Lúc An Tại Đào ngồi xe rời khỏi Thành ủy, sắc trời đã hơi tối. Chờ khi hắn tới quốc lộ 319, ánh trăng đã chiếu xuống mặt đường, trên mặt đường đều là dòng xe cộ đông nghìn nghịt, cách đó không xa phía trước, mấy nghìn người chen chúc giữa đường, hoặc đứng hoặc ngồi, tiếng người ồn ào. Bên ngoài, hơn mười chiếc xe cảnh sát sắp xếp thành một hàng, đèn pha và đèn cảnh lóe sáng gào thét, mấy trăm cảnh sát có vũ trang xếp thành hàng ở phía trước, dường như đang nghe một người an bài.

- Ông chủ, đường phía trước đã không thể đi xe, nếu muốn qua, phải đi bộ một đoạn.

Bành Quân quay đầu nhìn An Tại Đào. Tại https://truyenfull.vn

An Tại Đào khoát tay áo:

- Xuống xe!

An Tại Đào mang theo Bành Quân xuyên qua dòng xe và dòng người, nhanh chóng tiến về phía trước. Lúc đi ngang qua trước mặt đại đội cảnh sát kia, An Tại Đào liếc mắt nhìn qua, hai đội cảnh sát đang cầm côn cảnh và tấm chắn ngừa bạo lực trong tay, phân tán trước đó không xa là nơi công nhân viên tập đoàn Vân Lan tụ tập. Mà hai đội cảnh sát khác thì nắm trong tay một bình đen tuyền, cũng đang từ từ bọc vào.

An Tại Đào nhíu mày, cúi đầu hỏi Bành Quân phía trước:

- Bành Quân, họ đang cầm gì trong tay?

Bành Quân nhìn kỹ, cúi đầu nói:

- Ông chủ, dường như là lựu đạn hơi cay cảnh dụng…

Mày An Tại Đào lập tức nhíu chặt lại:

- Ai để bọn họ vận dụng vũ khí của cảnh sát? Nhanh chóng để bọn họ dừng lại! Bành Quân, anh đi qua gọi lãnh đạo của bọn họ tới đây cho tôi!

Bành Quân đáp ứng, nhưng gã căn bản không thể tiến tới quá gần, một đám cảnh sát võ trang hạng nặng như rơi vào đại địch, ai cũng không để Bành Quân vào mắt, Bành Quân gọi nửa ngày, cũng không ai phản ứng tới gã, chỉ có thể bất đắc dĩ trở về.

Sắc mặt An Tại Đào trở nên khó coi, hắn giơ tay lên:

- Đi, chúng ta qua gặp mặt Ngô Quốc Cẩm cùng Trang Ninh!





An Tại Đào và Bành Quân vội vàng tới, Ngô Quốc Cẩm nhìn thấy An Tại Đào, sắc mặt cực kỳ xấu hổ, đứng đó không nói gì. An Tại Đào cũng mặc kệ lão, trầm giọng nói với Trang Ninh tới đón:

- Tình hình thế nào, Trang Ninh? Còn nữa, Tiết Lợi Binh, mấy người rốt cuộc muốn làm gì? Muốn tạo phản sao? Cũng dám chặn quốc lộ lại!

An Tại Đào nói rất nặng, Tiết Lợi Binh nghe xong không nói gì đáp lại, yên lặng cúi đầu xuống.

Trang Ninh đi tới cười bồi thở dài:

- Chủ tịch thành phố An, ai cũng không ngờ những người này đột nhiên loạn lên. Hiện giờ thái độ của bọn họ cực kỳ cứng rắn, nói là không thấy được lãnh đạo thành phố, nghe không được câu trả lời thuyết phục rõ ràng từ thành phố, thì kiên quyết không rút lui!

An Tại Đào nhanh chóng liếc Ngô Quốc Cẩm một cái:

- Không phải Chủ tịch thành phố Ngô ở đây sao… thế nào, mấy người chưa nói chuyện với bọn họ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui