Quan Thanh

Đương Nhiên, sở dĩ Tiết Yên dám về nước, thứ nhất bởi vì cô nắm giữ thẻ xanh của nước Mĩ trong tay, đã là công dân nước Mĩ được pháp luật nước Mĩ bảo vệ, thứ hai biết tỉnh Đông Sơn xuất phát từ các loại suy tính nhân tố chính trị, không chừng "thu xếp" Tiết Đức Khuê hướng tới cái chết rồi.

Nhưng Tiết Yến vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn "tiến thêm một bước" ---- ngay cả không thể khiến Tiết Đức Khuê phóng thích vô tội, ít nhất cũng phải giảm tội danh trong hạn độ lớn nhất, giảm bớt xử phạt.

...

...

Hai người nhìn nhau, chẳng qua không có thần sắc đưa tình giống như tình nhân, mỗi người lại đều có tâm tư của mình.

Lại trầm mặc một hồi không nói gì.

- Tiểu thư Tiết, chẳng lẽ cô chạy từ nước Mĩ rất xa tới đây, không muốn nói gì với tôi sao?

Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, tự châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Tiết Yến chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói:

- Chủ tịch thành phố An muốn tôi nói gì đây? Hoặc là nói, ngài hy vọng nghe được tôi nói gì?

- Ha ha, tiểu thư Tiết, chúng ta trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, có rất nhiều chuyện hiểu trong lòng không nói ra --- nói tóm lại, tình hình tập đoàn Vân Lan trước mắt thế nào tôi tin tưởng cô rõ ràng hơn tôi, thái độ của thành phố rất rõ ràng, nhanh chóng đẩy mạnh tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan. Tỉnh ủy Thành ủy đều cực kỳ coi trọng, nhưng tôi vẫn không đẩy mạnh thực chất, mục đích à, chính là muốn chờ một câu của tiểu thư Tiết.

- Tôi hoàn toàn ủng hộ.

Tiết Yến nhẹ nhàng nói:

- Lại nói hiện giờ tập đoàn Vân Lan không có quan hệ thế nào với Tiết gia chúng tôi, ý kiến của tôi thật ra cũng không quan trọng...

- Phải không?


An Tại Đào đột nhiên cười lạnh nói:

- Nếu không có quan hệ thế nào, tiểu thư Tiết cô sao lại ngàn dặm xa xôi chạy tới từ nước Mĩ?

- Tôi cần cô ---- hoặc là nói là thành ý của cha con cô. Không cần nói những điều vô dụng này, Triệu Hỉ Luân chẳng qua là con rối do cha con cô khống chế, cổ phần trong tay gã thật ra cũng là cổ phần của cha con Tiết gia cô, điểm này tôi đoán không sai chứ?

An Tại Đào khoát tay áo:

- Từ khi Vân Lan tấn công tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, sau đó quần chúng kêu oan và sự kiện chặn đường quốc lộ 319 không lâu trước đó, trên cơ bản đều là Tiết Hiểu Yến cô làm đạo diễn sau màn đi? Ha ha, không nên không thừa nhận, tiểu thư Tiết.

- Tôi có thể hiểu tâm tình tiểu thư Tiết làm như vậy. Cô đơn giản là muốn lấy tập đoàn Vân Lan làm lợi thế, tranh thủ một kết quả "xử lý khoan dung" cho cha cô. Tôi rất hiểu, làm con gái, không có gì đáng trách. Thậm chí, ột số thủ đoạn trái quy định pháp luật cô áp dụng trong đó, tôi cũng có thể làm bộ như không nhìn thấy. Nhưng tôi hy vọng, trong quá trình tôi đẩy mạnh tổ chức lại, cô không nên đâm ngang sau lưng...

- Tổ chức lại tập đoàn Vân Lan, cũng phù hợp với lợi ích của hai người. Nếu không, chờ xí nghiệp này thật sự phá sản đóng cửa, toàn bộ cổ phần trong tay hai người cũng sẽ hóa thành bọt nước... Có phải như vậy hay không?

An Tại Đào thong thả nói, rốt cuộc tung ra bom tấn của mình:

- Thậm chí tôi có thể đề nghị với Thành ủy, do cô nắm tập đoàn Vân Lan một lần nữa, làm đại biểu tham dự và chủ trì tổ chức lại tập đoàn Vân Lan.

Tiết Yến giật mình knih hãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, cười nói:

- Chủ tịch thành phố An, ngài sẽ không nói đùa chứ? Ngài không sợ tôi...

- Sợ cái gì? Cứu vớt tập đoàn Vân Lan đang ngã xuống, phù hợp lợi ích của thành phố, cũng phù hợp lợi ích Tiết gia các cô, ngay cả cha cô ở vài năm trong tù, tương lai đi ra cũng có chốn trở về. Tập đoàn Vân Lan là một tay Tiết Đức Khuê sáng tạo ra, tôi tin tưởng, ông ta cũng không muốn thấy tâm huyết của mình hóa thành bọt nước. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Cô vốn là Chủ tịch tập đoàn Vân Lan, hiện giờ trở về nắm quyền quản lý một lần nữa, cũng rất bình thường... Tiểu thư Tiết, tôi có thể dùng danh nghĩa cá nhân, cam đoan với cô, chỉ cần cha con cô phối hợp với công tác thành phố, một lòng vì tốt cho xí nghiệp, vấn đề an toàn nhân thân và vấn đề an toàn tài sản của các cô, đều có thể được thành phố bảo vệ.

An Tại Đào khoát tay áo:

- Cục diện trước mắt là, tập đoàn Vân Lan được cứu sớm một ngày, vấn đề của cha cô sẽ được giải quyết sớm một ngày.


- Tôi hy vọng cô hợp tác với tôi.

An Tại Đào thản nhiên nói:

- Hy vọng tiểu thư Tiết phân biệt người rõ ràng mới được, không nên bị một số người lừa gạt.

- Nơi này không có người ngoài, chúng ta không ngại nói thẳng ra...

Ánh mắt An Tại Đào nghiêm nghị như dao, nhìn Tiết Yến, cả người Tiết Yến không được tự nhiên, không kìm nổi cúi đầu xuống.

- Người nọ chỉ biết coi trọng ích lợi chính trị của mình, chuyện gì phù hợp với lợi ích chính trị của hắn, hắn sẽ làm. Sở dĩ hắn đáp ứng làm chút gì đó cho Tiết gia các cô, đó là vì chuyện các cô có thể trở thành lợi thế của hắn... Nhưng bây giờ, nếu các cô đã không còn bất cứ giá trị lợi dụng gì đối với hắn, trái lại khiến hắn rất buồn bực. Cho nên, tôi nghĩ tiếp theo, hắn tuyệt đối sẽ không ra lực vì chuyện cha cô. Đây là khẳng định.

- Hiện giờ tập đoàn Vân Lan chính là một củ khoải phỏng tay, nếu có lựa chọn, hắn hận không thể đưa cha con các cô cùng với tập đoàn vào chỗ chết.

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Tiểu thư Tiết cũng là người làm ăn khôn khéo, tự nhiên có thể thấy rõ điều này. Nếu không mà nói, tôi nghĩ tiểu thư Tiết cũng sẽ không liên hệ với tôi.

- Tôi vẫn rất kỳ quái, vì sao người kia lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện của cha cô... Sau này tôi mới biết được, con hắn lưu học tại Mỹ, trước mắt đang theo đuổi tiểu thư Tiết. Tiểu thư Tiết sốt ruột cứu cha, đã muốn đạt được rơm cứu mạng từ tay người nọ ---- nhưng kết quả không như mong muốn... Chuyện tới nước này rồi, đã không còn bất luận gì cần phải che giấu, tôi ở đây nói với tiểu thư Tiết một câu: tôi mời tiểu thư Tiết trở về chủ trì đại cục tập đoàn Vân Lan, ngăn chặn vở hài kịch này, cô đồng ý hay không?

An Tại Đào nói rất nhanh, lời nói bén nhọn, sắc bén kịch liệt. Mặt Tiết Yến đỏ lên, cả người rét run, cô quả thật không ngờ, không ngờ một số "động tác nhỏ" mình và Tống Nghênh Xuân làm sau lưng đều không giấu diếm được ánh mắt người quyền quý trẻ tuổi trước mặt này.

Thậm chí, ngay cả chuyện con trai Tống Nghênh Xuân theo đuổi mình hắn cũng rõ ràng... Đây là một người thế nào chứ! Tiết Yến run lên trogn lòng, trên mặt dâng lên ửng đỏ không hiểu, cúi đầu biện giải một câu theo bản năng:

- Tôi và con trai người kia chỉ là bạn bè bình thường...


An Tại Đào thản nhiên cười:

- Điều này cũng không quan trọng, quan trọng là... --- Tiểu thư Tiết phải trả lời vấn đề của tôi!

Đầu vai yếu ớt của Tiết Yến hơi run rẩy, cô đỏ mặt ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, do dự một chút mới gật đầu nói:

- Tôi đương nhiên đồng ý, chỉ là tôi...

An Tại Đào cao giọng cười, dựng người lên:

- Tôi hiểu được tâm tư của tiểu thư Tiết. Từ khi cô phát hiện người kia không hề để bụng tới chuyện của cha cô, sau khi cảm thấy thất vọng bắt đầu tìm kiếm đường đi khác... Nhưng muốn hợp tác với tôi, lại sợ tôi đấu không lại người kia, khiến cô và cha cô trở thành vật hi sinh của cuộc chiến giữa chúng tôi? Có phải băn khoăn điều này hay không?

- Điều khác tôi không dám nói, nhưng tôi có thể khẳng định, tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan là vấn đề lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh coi trọng cao độ, cũng phù hợp lợi ích chỉnh thể của Phòng Sơn. Chỉ cần thúc đẩy phương châm chính sách có lợi cho việc này, bất cứ ai, bất cứ chuyện gì cũng đều bước theo! Trái lại, nếu ai có ý phá hư đại cục này, mặc kệ hắn là ai, đều không đứng dậy được!

- Tôi đây không phải muốn tiểu thư Tiết tin tưởng đối với cá nhân tôi, mà nhắc nhở cô, cô phải tin tưởng đối với Tỉnh ủy, UBND tỉnh và chính quyền Đảng ủy Phòng Sơn, tin tưởng đối với mấy triệu cán bộ quần chúng Phòng Sơn!

An Tại Đào đột nhiên vung tay lên:

- Lời tôi đã hết. Nếu tiểu thư Tiết đồng ý hợp tác với chúng tôi, như vậy tiếp theo chúng ta không ngại nói chuyện sâu thâm, nói chi tiết cụ thể.

Nói xong, An Tại Đào nắm điện thoại gọi cho Lý Bình:

- Lý Bình, anh lập tức gọi điện cho Lộ Binh Dân Thái, Lý Kiệt Năng Nguyên Phòng Sơn, để hai người bọn họ lập tức tới đây, buổi tối tôi mời hai người bọn họ ăn cơm.

Buông điện thoại, An Tại Đào quay đầu nhìn Tiết Yến dần bình tĩnh lại:

- Tiểu thư Tiết...

Mày liễu của Tiết Yến nhẹ nhàng nhíu lại, cúi đầu nói:

- Chủ tịch thành phố An, ngài đừng gọi tiểu thư Tiết dài tiểu thư Tiết ngắn, tôi nghe không được tự nhiên. Ngài gọi tôi Tiết Yến giống như trước là được rồi.

An Tại Đào cao giọng cười:


- Được.

...

...

Sở dĩ An Tại Đào có ý để Tiết Yến trở về nắm lại quyền lực tập đoàn Vân Lan, kỳ thật chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền. Thật ra cha con họ Tiết vẫn chưa mất đi quyền khống chế đối với doanh nghiệp này, nếu trong quá trình tổ chức lại tài sản không có Tiết Yến phối hợp, chắc chắn sẽ sinh ra không ít sự cố.

Cái gọi là tổ chức lại tài sản, nói thẳng ra chính là chỉnh hợp lợi ích một lần nữa. Nếu muốn tổ chức lại tài sản thành công, cần chuyển lợi ích của rất nhiều người phía tập đoàn Vân Lan (bao gồm công nhân viên tập đoàn Vân Lan và một đám nông dân địa phương), nếu bọn họ không chịu thiệt, tổ chức tài sản này căn bản không có khả năng tiến hành.

Trước mắt Tiết Lợi Binh căn bản không trấn trụ được tập đoàn Vân Lan, không mấy người nghe gã. Tại thời điểm đặc biệt này, nếu không ai đi ra trấn trụ tình cảnh nắm cục diện trong tay, quá trình tổ chức lại tất sẽ loạn lên.

Xuất phát từ đủ loại suy xét, An Tại Đào cảm thấy Tiết Yến vẫn tránh ở phía sau màn là một lựa chọn thích hợp. An Tại Đào tin tưởng, chỉ cần nói rõ với Tiết Yến, giải thích lợi hại, cô sẽ thành thật phối hợp với công tác của mình. Bởi vì, cô không có sự lựa chọn.

Đương nhiên, nếu cô quyết tâm mặc kệ Tiết Đức Khuệ, tiêu diêu tự tại ở nước Mỹ, đó là chuyện khác.

Lại nói chuyện một hồi với Tiết Yến, Lý Kiệt tới rồi. Chỉ cốc lát, Lộ Binh cũng tới đây. Lộ Binh vừa vào cửa, liền thấy được một cô gái quen thuộc đang ngồi (đều là người trong thương trường, Lộ Binh và Tiết Yến tự nhiên là người quen), không hỏi hơi sửng sốt.

Trong "khái niệm" của Lộ Binh, Tiết Yến đã trốn tới nước Mĩ rồi, thấy Tiết Yến đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, trong lòng gã tự nhiên giật mình kinh hãi.

- Tiết Tổng?

Lộ Binh lập tức khôi phục tinh thần, chủ động cười bắt chuyện.

Tiết Yến duyên dáng đứng dậy mỉm cười, chủ động vươn tay ra:

- Xin chào. Lộ Tổng, đã lâu không gặp.

Lộ Binh cũng vươn tay ra nắm lấy tay Tiết Yến, cười ha ha:

- Tiết Tổng, thật không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này, thật sự là thế sự khó đoán... !



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận