Sau khi đại hội bổ nhiệm cán bộ kết thúc, Chủ tịch thành phố mới, Ủy viên Thường vụ mới vốn định tiễn Đông Phương Du. Nhưng Đông Phương Du lấy lý do trong nhà có việc gấp nên từ chối tiệc chiêu đãi do Tống Nghênh Xuân đại diện Thành ủy tổ chức, vội vàng quay về Thiên Nam. Đông Phương Du đi rất vội vàng, thậm chí còn chưa kịp từ biệt các lãnh đạo thành phố, khó tránh khỏi một vài lãnh đạo trách thầm.
Nhưng Đông Phương Du hiện giờ đã là lãnh đạo tương đương cấp Thứ trưởng, là Chủ tịch tỉnh Thiên Nam, là nữ cán bộ duy nhất trong toàn tỉnh đảm nhiệm cấp Thứ trưởng, không ai dám tỏ vẻ gì.
Sau khi kết thúc đại hội cán bộ, theo lệ thường, sẽ lập tức tổ chức cuộc họp Thường vụ Thành ủy mới. Chủ tịch thành phố thay đổi, lại có thêm một Ủy viên thường vụ mới, mở một cuộc họp cho quen biết nhau cũng là nguyên tắc của tổ chức.
Từ hội trường Thành ủy bước ra, An Tại Đào chậm rãi đi trước, thư ký Lý Bình cầm cặp và chai nước của hắn theo sau. Đi chưa được hai bước thì phía sau đã có một người phụ nữ gọi hắn bằng một giọng kính cẩn và nhiệt tình:
-Lãnh đạo!
An Tại Đào lập tức nhận ra giọng của Dương Hoa, liền ngừng bước, quay đầu lại, nhìn Dương Hoa mỉm cười:
-Chủ tịch thành phố Dương!
Dương Hoa mỉm cười, bước đến trước mặt An Tại Đào, vẻ mặt càng thêm kính cẩn:
-Lãnh đạo, anh gọi em Dương Hoa là được rồi. Lúc nào anh cũng là lãnh đạo của em. Bạn đang đọc truyện được tại
Dương Hoa hiện giờ hay dở thế nào cũng đã là phó Chủ tịch Thường trực thành phố Phòng Sơn, khác với ngày trước rồi, cô cứ kêu "lãnh đạo" như vậy, ngay cả khi cô thấy bình thường, thì An Tại Đào cũng cảm thấy không tự nhiên. Hắn khẽ nhíu mày, nói:
-Cô Dương, hiện giờ chúng ta cùng là cộng sự, cô đừng khách khí như vậy.
Dương Hoa vẫn cười, vừa bước đến gần , vừa An Tại Đào nói:
-Lãnh đạo, được làm việc bên cạnh anh, em thấy rất vui nhưng hơi hồi hộp. Vui là vì đi theo anh thì học được nhiều thứ, còn hồi hộp là vì tiêu chuẩn công tác của anh cao quá, em bị áp lực.
Nghe Dương Hoa cứ cố tình gọi "lãnh đạo", An Tại Đào không còn cách nào khác đành cười khổ, cũng không nói gì nữa, chậm rãi đi tiếp. Chỉ có điều lại là đi song song với Dương Hoa. Hắn cố tình bước chậm lại, nhưng Dương Hoa vẫn kính cẩn tiếp tục duy trì khoảng cách nửa bước chân với hắn, rất cẩn thận dè dặt.
Hai người cùng nhau bước vào tòa nhà Thành ủy, vào tới đại sảnh đã chạm mặt phó Bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm. Tống Tử Lâm liếc nhìn hai người, chỉ mỉm cười chứ không có ý chào hỏi.
Tống Tử Lâm sắp về hưu, cũng lơ là chuyện xu nịnh và giao kết trong quan trường. Nhưng theo quan hệ của ông ta và An Tại Đào, ông ta không chủ động chào hỏi thì An Tại Đào lại chủ động bước tới trước, mỉm cười, giới thiệu Tống Tử Lâm với Dương Hoa:
-Đồng chí Dương Hoa, đây là Bí thư Thành ủy Tống, cũng là lãnh đạo cũ ở thành phố chúng ta….
Dương Hoa mới đến Phòng Sơn chưa được mấy ngày. Hơn nữa ngày 12 tháng 6 trở về Văn phòng tỉnh ủy để nhận công tác, thật sự đến Phòng Sơn làm việc cũng chỉ được vài ngày thôi. Cô là người mới nổi lên trong đám lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, đa số lãnh đạo trong Thành ủy còn chưa biết cô. Nghe An Tại Đào giới thiệu, cô liền cung kính vươn tay ra:
-Bí thư Tống, tôi còn trẻ, còn chưa quen với công tác trong thành phố, sau này xin Bí thư Tống chỉ giáo nhiều cho.
Dương Hoa kính cẩn chừng mực, khiến Tống Tử Lâm có cảm giác thoải mái, ấn tượng đầu tiên đối với cô cũng rất tốt, cảm thấy người phụ nữ này không kiêu không nóng, khá có phong độ, liền cười ha hả, bắt tay Dương Hoa:
-Chủ tịch thành phố Dương khách sáo quá! Ha ha, tuổi còn trẻ, thành phố chúng ta có luồng gió mới, đối với công tác trong thành phố đúng là chuyện tốt. Người trẻ có sức sống, lại có nhiệt tình, có ý thức đổi mới, trên người các cô có nhiều điểm đáng để bọn già như chúng tôi học hỏi.
-Bí thư Tống, sao lại nói thế được? Không có các đồng chí lão thành truyền kinh nghiệm. Người trẻ tuổi sao tiến lên được? Chúng tôi có thể trưởng thành, toàn bộ dựa vào các tiền bối như ngài quan tâm đó…
Dáng vẻ Dương Hoa càng thêm khiêm tốn.
An Tại Đào đứng ngoài nhìn hai người họ nói chuyện, không khỏi âm thầm gật đầu. Cô gái Dương Hoa này không tầm thường, không chỉ biết khiêm tốn, mà lại rất giỏi xã giao. Nếu cứ như vậy, tốc độ cô dung nhập vào Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn sẽ nhanh hơn. Ba người cười nói, cùng đi lên lầu, chuẩn bị họp.
Bước lên lầu, gặp bao nhiêu cán bộ lớn nhỏ trong Thành ủy thấy mấy người hắn liền khẩn trương dừng lại, cung kính chào. Tuy vẫn là câu "xin chào Chủ tịch thành phố An", nhưng lại khiến An Tại Đào cảm thấy khác hẳn lúc trước, khiến tâm trạng của hắn trở nên hưng phấn và tỉnh táo hơn nhiều.
Đi tiếp, An Tại Đào không nén cười nồi, thầm nghĩ: "vậy ra ngay cả mình cũng khó tránh được thói thường, khi thăng quan cũng sẽ đắc ý tự mãn, vênh váo hống hách…"
Phó Chủ tịch Thường trực thành phố và Chủ tịch thành phố, tuy nhìn qua chỉ kém có nửa cấp, nhưng trên thực tế khác biệt rất lớn. Làm Chủ tịch thành phố, An Tại Đào có thể từ từ thi hành sách lược quản lý thành phố cấp 3 mà mình thống trị. Dù sao hắn cũng đã là quan lớn nhất hành chính thành phố. Nhưng phó Chủ tịch Thường trực thành phố thì không được thế. Cho dù anh quyền lớn, sức mạnh, thì cũng chỉ có thể là hỗ trợ Chủ tịch thành phố công tác thôi. Có rất nhiều chuyện có muốn làm cũng danh bất chính, ngôn bất thuận.
Thời gian trước, dù Đông Phương Du hỗ trợ quyền uy của An Tại Đào tối đa, dùng hết khả năng làm mờ nhạt vai trò của Chủ tịch thành phố, cho An Tại Đào xuất đầu lộ diện giải quyết mọi vấn đề, nhưng An Tại Đào vẫn luôn nhắc nhở mình nên đúng mực. Nếu không, tất nhiên Đông Phương Du sẽ không nói gì, nhưng khó tránh được người bên dưới cười chê.
Quan trường như chiến trường, thời điểm nên mạnh mẽ cứng rắn mà không mạnh được, thì bất lợi cho việc nắm giữ quyền lực trong tay. Nhưng cấp bậc trong quan trường lại vô cùng nghiêm ngặt, quan niệm cấp bậc văn hóa và cương vị đã thâm căn cố đế. Thời điểm không nên mạnh mẽ cứng rắn mà không biết được chỗ đứng của mình, thì trở thành vô tri và hống hách.
Ba người nhanh chóng đi vào phòng họp. Trong phòng họp, ngoại trừ Tống Nghênh Xuân, các Ủy viên Thường vụ đã đến đông đủ. An Tại Đào mỉm cười, giới thiệu các lãnh đạo thường vụ cho Dương Hoa biết. Dương Hoa tiến lên bắt tay chào hỏi từng người, rồi mới ngồi xuống vị trí của mình.
Theo xếp hạng bổ nhiệm mới nhất của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh: Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân, phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố An Tại Đào, phó Bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm, Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Trâu Đồng, Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Trịnh Phương, Ủy viên Thường vụ Thành ủy, phó Chủ tịch thường trực thành phố Dương Hoa, Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như, Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Mã Đức Thắng. Dương Hoa xếp vị trí thứ sáu, phía sau Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Trịnh Phương, nhưng lại trước Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân.
Chuyện xếp hạng này hoàn toàn không dựa vào kinh nghiệm lý lịch nhậm chức để sắp xếp. Xếp hạng Dương Hoa trước Đan Tân Dân, Âu Dương Khuyết Như và Mã Đức Thắng, ba cán bộ lão thành ở Phòng Sơn này, cũng đủ chứng minh Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đánh giá cao Dương Hoa, hay có lẽ Dương Hoa cũng có hậu trường. Nếu không, chắc chắn cô cũng không có khả năng trở thành phó Chủ tịch Thường trực mới nhất của thành phố Phòng Sơn.
Chuyện này, tuy An Tại Đào không lo, nhưng không có nghĩa là các lãnh đạo khác không lo, bao gồm cả Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân.
Một phó Chủ tịch Thường trực mới đến lại có thể xếp hạng trên mình, thì ba người Đan Tân Dân phiền muộn là có thể hiểu. Nhìn thấy thái độ ba người đó đối xử với Dương Hoa lúng ta lúng túng, thì cũng đủ nhận thấy được, dù không rõ ràng lắm. Nhưng Dương Hoa hiển nhiên là không quan tâm, cứ nhiệt tình chủ động đến gần Đan Tân Dân. Tống Nghênh Xuân thong thả bước vào, Dương Hoa vội vàng đứng dậy, chủ động chào:
-Bí thư Tống!
Tống Nghênh Xuân nhìn Dương Hoa, khẽ mỉm cười:
-Đồng chí Dương Hoa, mời ngồi.
Trong khi nói chuyện thì Tống Nghênh Xuân đã bước đến, ngồi vào vị trí của mình. Là Bí thư Thành ủy, là người cầm lái trực tiếp của thành phố Phòng Sơn, nhưng lúc này, Tống Nghênh Xuân tuy ngồi đây, nhưng dáng vẻ uy nghiêm của y giờ này đã bay mất, dường như trong lòng hơi hoảng hốt.
Không ngờ Đông Phương Du lại được thăng chức làm Chủ tịch thành phố Thiên Nam. Điều này khiến cho Tống Nghênh Xuân, kẻ luôn tự cho rằng nình siêu phàm, bị đả kích khá lớn. Y nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra được, Tỉnh ủy lại đánh giá cao Đông Phương Du. Không ngờ người phụ nữ này lại có năng lượng to lớn như thế! Hai ngày nay Tống Nghênh Xuân suy nghĩ liên miên nhưng vẫn không thể thông suốt được. Bởi vì đây là quan trường.
Nhưng chuyện làm cho Tống Nghênh Xuân nuốt không trôi là cái đinh trong mắt y, An Tại Đào, lại bất ngờ bước lên một bước, trở thành Chủ tịch thành phố Phòng Sơn. Làm phó Chủ tịch Thường trực thành phố hắn cũng đã gây sự đủ rồi, giờ làm Chủ tịch thành phố, thì hắn lại xem y không vào đâu.
Thật ra, những toan tính lo lắng của Tống Nghênh Xuân chỉ hoàn toàn là lo chuyện không đâu. Ngay từ đầu An Tại Đào đã không có ý đối nghịch với y, chỉ là ngày đầu tiên hắn đến Phòng Sơn nhận chức, y đã thấy An Tại Đào không vừa mắt, nên muốn chống đối An Tại Đào khắp nơi, khiến An Tại Đào phải chống đỡ cũng là có một quá trình dài. Nếu không phải Tống Nghênh Xuân khinh người quá đáng, với tính cách của An Tại Đào, chắc chắn sẽ không trở mặt công nhiên với Tống Nghênh Xuân. Nhưng chuyện đã tới nước này, cơ bản là thủy hỏa bất dung, theo tính cách của An Tại Đào, chắc chắn là sẽ không hề sợ hãi mả chùn bước.
Đông Phương Du đi rồi, nhìn về vận mệnh của Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Phòng Sơn, trong lòng Tống Nghênh Xuân không khỏi cảm thấy rõ rệt sự suy thoái lực lượng của mình.
Tống Tử Lâm, Trịnh Phương, Mã Đức Thắng đã đứng về phía An Tại Đào từ lâu. Phía sau Tống Nghênh Xuân còn lại Đan Tân Dân, Âu Dương Khuyết Như và Trâu Đồng. Bên ngoài là bốn với bốn, lực lượng cân bằng. Nhưng trên thực tế, trong lòng Tống Nghênh Xuân, Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như là đồ bị thịt, thành sự không xong, bại sự có thừa. Trâu Đồng thì đầu óc không hơn gì cái chày gỗ. Ba người này gộp lại cũng chẳng phải là đối thủ của An Tại Đào chứ đừng nói chuyện khác. Trước mắt, tình hình này thì phải giành lấy kẻ mới do Tỉnh ủy điều đến, Dương Hoa… Tống Nghênh Xuân chậm rãi hướng ánh mắt âm trầm về phía Dương Hoa, lại đột nhiên nhớ ra trước đây cô từng là cấp dưới của An Tại Đào, trong lòng liền chùng xuống.
-Các đồng chí, Tỉnh ủy đã tiến hành điều chỉnh, bổ sung đồng chí mới, làm phong phú thêm lực lượng bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta. Việc này thể hiện Tỉnh ủy đánh giá cao công tác ở thành phố chúng ta. Đồng chí Tại Đào làm Chủ tịch thành phố, đồng chí Dương Hoa được bổ nhiệm vào làm phó Chủ tịch thường trực thành phố. Đối với quyết định của Tỉnh ủy, tôi kiên quyết ủng hộ.
Tống Nghênh Xuân khoát tay, giọng nói cực kỳ thong thả và trầm thấp.
-Cuộc họp hôm nay cũng không thảo luận đề tài chủ yếu gì, chỉ đơn giản là mở cuộc họp gặp gỡ, xem như đón chào đồng chí mới. Tôi thấy hay là thế này, mời hai đồng chí mới nhậm chức phát biểu. Sau đó chúng ta sẽ cùng dùng cơm, xem như khởi đầu công tác tốt đẹp.
An Tại Đào mỉm cười, nói lớn:
-Cảm ơn Bí thư Tống, tôi xin phát biểu đơn giản vài câu, xem như biểu lộ quyết tâm vậy.
-Tỉnh ủy quyết định tôi làm Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, đối với sự tín nhiệm và giao phó của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, tôi cảm thấy trách nhiệm và sứ mệnh vô cùng trọng đại. Tôi tin tưởng Tỉnh ủy và lớp lãnh đạo lâu năm như Bí thư Tống Nghênh Xuân, cố gắng hết sức hoàn thành chức trách của mình. Năm ngoái, trong đại hội bổ nhiệm Phòng Sơn, tôi có hứa sáu hạng mục trước mặt toàn bộ cán bộ thành phố, hôm nay tôi lại tình nguyện nhắc lại lần nữa. Một là cần cù, thật thà, không màng danh lợi, không muốn làm những hành vi vì lợi trước mắt. Hai là yêu dân như yêu bản thân, không làm tổn hại lợi ích quần chúng. Ba là thật sự đoàn kết, lấy đại cục làm trọng, không muốn sơ sài, không muốn tranh chấp. Bốn là giữ vững nguyên tắc, phát huy chính khí, không được bằng mặt không bằng lòng, không đi theo đường ngang ngõ tắt. Năm là thật sự cầu thị, dùng người công bằng, không vi phạm điều lệ, không vi phạm dân ý. Sáu là liêm khiết, giữ mình trong sạch, không dùng quyền lực làm chuyện cá nhân. Sáu hạng mục này, tôi nhất định sẽ làm được. Xin các đồng chí giám sát. Tôi đã nói nhiều rồi, đồng chí Dương Hoa, mời cô lên phát biểu.
An Tại Đào nhẹ nhàng cười, gật đầu với Dương Hoa.
Dương Hoa do dự một lúc, hơi cúi người gật đầu với Tống Nghênh Xuân cười nói:
-Các vị lãnh đạo, tôi luôn công tác trong cơ quan Tỉnh ủy, kinh nghiệm công tác ở cơ sở còn thiếu, sau này xin các vị lãnh đạo vui lòng chỉ dẫn. Các vị lãnh đạo, lúc còn ở Tỉnh ủy, tôi đã biết Thành ủy chúng ta là một tập thể lãnh đạo có sức chiến đấu vô cùng kiên cường vững mạnh. Có thể gia nhập tập thể này, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự, nhưng cũng thấy áp lực rất lớn. Tôi nhất định kiên quyết ủng hộ và xem Bí thư Thành ủy Tống là người đứng đầu, nhất định hỗ trợ Chủ tịch thành phố Anh triển khai công tác thật tốt để Tỉnh ủy và Thành ủy an tâm.
Dương Hoa nói xong bèn cười:
-Chủ tịch thành phố An là lãnh đạo cũ của tôi. Lúc công tác ở Tỉnh ủy, tuy chỉ được làm việc với Chủ tịch thành phố An có nửa năm mà thu hoạch được rất lớn. Lúc này đến thành phố Phòng Sơn lại cùng phối hợp công tác với hắn, tôi vô cùng căng thẳng.
- Trước khi đến đây, Bộ trưởng Tôn của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh còn nói đùa với tôi rằng, Chủ tịch thành phố An là một người có tiêu chuẩn công tác rất cao, bảo tôi cẩn thận không sẽ bị Chủ tịch thành phố An xử lý. Ha ha…
Dương Hoa nửa đùa nửa thật nói thêm đoạn này, rõ ràng là có ý ám chỉ, xem như là công khai tỏ thái độ. Tống Nghênh Xuân nghe xong thì sắc mặt u ám hẳn, còn các Ủy viên Thường vụ khác thì nét mặt phức tạp nhìn Dương Hoa, cũng thản nhiên cười.
Đuôi lông mày An Tại Đào nhướng lên, nhìn Dương Hoa, ánh mắt mập mờ. Từ đầu đến cuối Dương Hoa luôn lộ vẻ là sẽ dựa vào bản thân, đối với chính hắn luôn vô cùng cung kính và khiêm tốn, còn lúc này lại đứng trước mặt mọi người tỏ thái độ là sẽ về một bên… Chuyện này tuy là khiến cho An Tại Đào vui, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Rốt cuộc là điều gì đã khiến cho Dương Hoa làm việc nghĩa không chùn bước, không tiếc phải đối nghịch với Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân để về phe hắn? Chẳng lẽ vì đã từng được hắn lãnh đạo một thời gian? An Tại Đào tuyệt đối không tin mình có sức hấp dẫn lãnh đạo như thế. Hắn cho rằng, Dương Hoa làm như thế, chắc chắn phải có nguyên nhân khác.
Song có thể khẳng định, tuy Dương Hoa là người mới trong quan trường Phòng Sơn, nhưng trước khi cô đến chắc chắn đã tìm hiểu về vận mệnh và quyền lực quan trường ở Phòng Sơn.
Hội nghị thường vụ lần này chỉ là một cuộc họp mặt, đơn giản vô cùng, không có chuyện gì để giải quyết nên chưa được một tiếng đã giải tán. Tống Nghênh Xuân rõ ràng mất hết tinh thần, không thấy gì thú vị, nên dù y nói sẽ có liên hoan buổi trưa giữa các Ủy viên Thường vụ, nhưng cuối cùng y cũng không nhắc tới chuyện này. Y đã không nói, các lãnh đạo khác cũng không thể nhắc lại được.
Ra khỏi tòa nhà cơ quan Thành ủy, hắn còn đang lộn xộn định lên xe thì đã thấy Dương Hoa đuổi theo, liền ngừng bước nói:
-Cô Dương, cùng ngồi xe tôi về chứ?
Dương Hoa mỉm cười:
-Dạ được, tôi cũng đang muốn báo cáo công tác với lãnh đạo.
Hai người cùng lên xe, ngồi hết phía sau. Không gian trong xe nhỏ hẹp, An Tại Đào liền cảm thấy hơi thở của cô gái này hơi dồn dập, dường như khá căng thẳng. Nhìn cô, An Tại Đào mỉm cười:
-Cô Dương, xe và văn phòng cô đã được sắp xếp xong chưa?
Có lẽ vì trước đây Dương Hoa có cảm giác kính sợ với An Tại Đào thành thâm căn cố đế, đến tận bây giờ, khi cấp bậc cũng đã rất gần với An Tại Đào, cùng ngồi một chỗ với hắn nhưng trong lòng cô vẫn bất an. Đây giống như là sợ hãi từ trong tiềm thức vậy.
-Lãnh đạo, văn phòng Ủy ban nhân dân đã sắp xếp xong cả rồi. Trưởng ban thư ký Chu không tồi, rất cẩn thận chu đáo, em rất vừa lòng.
Dương Hoa cố điều chỉnh tâm trạng của mình, khiến bản thân bình tĩnh lại, cười nói:
-Văn phòng của em sát bên văn phòng anh.
An Tại Đào "à" một tiếng rồi không nói thêm lời nào.
Phòng bên cạnh An Tại Đào vốn là của Bành Quân, sau này lại là Văn phòng của Chu Quân Ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố. Sau khi Dương Hoa đến nhậm chức, Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố có sửa chữa một chút, Chu Quân đến văn phòng cũ của Ngô Quốc Cẩm, còn Bành Quân đến văn phòng cũ của Chu Quân. Hóa ra Bành Quân nhường gian phòng đó cho Dương Hoa. Nguyên nhân rõ ràng, vì gian phòng kia có ánh sáng mặt trời, lúc Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố hỏi ý Dương Hoa, Dương Hoa liền đề xuất muốn ở gian phòng này, nhỏ một chút cũng không sao.
Dương Hoa có lẽ cảm thấy không khí trong xe hơi nặng nề, liền mỉm cười, chủ động nói đùa vài câu với Lý Bình, thư ký của An Tại Đào. Lý Bình vốn hay xấu hổ, lại bị Dương Hoa trêu chọc, càng thêm thận trọng.
Dương Hoa mỉm cười:
-Lãnh đạo, tính cách của tiểu Lý thật ra cũng giống như thư ký Ma của Bí thư Tỉnh ủy khi mới vào tham gia công tác, luôn luôn xấu hổ, như một cô nàng mới lớn vậy
An Tại Đào cũng mỉm cười.
Lúc đến tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, An Tại Đào xem đồng hồ, giờ cũng đã gần 12 giờ trưa, liền nhìn Dương Hoa cười hỏi:
-Cô Dương, trưa nay có việc gì không? Nếu không thì bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta trưa nay tụ hội được không? Tôi mời khách!
Dương Hoa vui vẻ mỉm cười:
-Vậy đương nhiên là tốt. Nhưng lãnh đạo này, anh biết tửu lượng của em. Anh phải bảo vệ em đó!
Giữa trưa các thành viên trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố được An Tại Đào triệu tập, đặt một căn phòng trong nhà khách Phòng Sơn, tụ tập với nhau. Đây là buổi tiệc giữa các lãnh đạo trong bộ máy Ủy ban nhân dân được An Tại Đào tổ chức công khai dưới danh nghĩa Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn.
An Tại Đào ngồi vị trí chủ tọa. Theo lý, ngồi cạnh hắn phải là phó Chủ tịch Thường trực thành phố Dương Hoa. Nhưng dù sao Dương Hoa cũng là người mới. Buổi tiệc hôm nay là để chào mừng cô, xem như cô cũng là khách, không thể ngồi ở ghế chủ nhà được. Nên An Tại Đào mới khoát tay cười nói:
-Lão Triệu, anh đến ngồi đây đi. Hôm nay hai chúng ta phụ trách giúp các đồng chí ăn uống ngon miệng.
Trong đám phó Chủ tịch thành phố, ngoại trừ Dương Hoa, Lãnh Mai và Cổ Lam là nữ, tửu lượng thích hợp, tất nhiên không thích hợp "hỗ trợ", Vương Chí Quân lại không phải sâu rượu như Triệu Kiến Quốc. Thế nên Triệu Kiến Quốc việc tốt không nhường ai, ngồi cạnh Lưu Vĩ Hồng, cười ha hả nói:
-Chủ tịch thành phố An, anh yên tâm, hôm nay tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ vượt định mức.
Cổ Lam bĩu môi nói:
-Lão Triệu, anh hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng vượt mức, nếu không chúng tôi phải say cả.
Lãnh Mai và Vương Chí Quân đều cười. An Tại Đào cũng cười, chỉ Triệu Kiến Quốc nói:
-Lão Triệu nhìn kìa, chỉ có phó Chủ tịch thành phố Cổ là hiểu anh thôi.
Triệu Kiến Quốc cười ha hả:
-Chủ tịch thành phố An, giờ trong bộ máy chúng ta có ba nữ đồng chí thật sự ngoan ngoãn. Chuyện này cũng khá nguy hiểm, thật sự là âm thịnh dương suy ….
Triệu Kiến Quốc chỉ nói đùa một câu, nhưng không ngờ câu nói này lại khiến An Tại Đào phải suy nghĩ: đúng vậy, bộ máy có ba nữ phó Chủ tịch thành phố, sự bố trí này dường như hơi…
Nghĩ đến đây, An Tại Đào không khỏi âm thầm nhìn Lãnh Mai, lặng lẽ thở dài. Vốn hắn muốn để Lãnh Mai làm phó Chủ tịch Thường trực thành phố, chuyện này hoàn toàn khả thi, nhưng Lãnh Mai lại kiên quyết không chịu. An Tại Đào nói chuyện với cô mấy lần đền không xong. Hắn biết cô chán ghét bè lũ xu nịnh trong quan trường nên cũng không ép cô nữa.
-Các đồng chí, nào, chúng ta cùng nâng ly. Cạn chén rượu này, mong công tác của chúng ta phát triển không ngừng, sự nghiệp hưng thịnh.
Thấy An Tại Đào rót xong sáu ly rượu, Triệu Kiến Quốc chủ động nâng ly, nói lớn.
Tất cả mọi người đều đứng dậy chạm ly, uống một hơi cạn sạch. Đương nhiên, rượu của An Tại Đào và mấy người đàn ông là rượu trắng, còn của ba người phụ nữ Lãnh Mai, Dương Hoa và Cổ Lam là rượu vang.
Triệu Kiến Quốc buông ly rượu xuống, mượn men rượu nói đùa:
-Chủ tịch thành phố An, tuy trong bộ máy của chúng ta có đồng chí phó Chủ tịch thành phố Dương là người mới được bổ nhiệm, nhưng lực lượng của chúng ta quả thật rất yếu. Mười mấy thành phố cấp ba trong toàn tỉnh, chỉ có bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn của chúng ta là ít nhất. Người Tân Hải, người Lam Yên…Chủ tịch thành phố An, tôi thấy, chúng ta nên phản ánh lên cấp trên, để tăng cường thêm vài đồng chí nữa, lượng công việc của mấy người chúng ta cũng giảm bớt được một ít.
An Tại Đào mỉm cười, cũng không trả lời ngay, trong lòng cân nhắc dụng ý đích thực của Triệu Kiến Quốc. Cổ Lam đã tiếp lời:
-Chủ tịch thành phố An, lão Triệu nói cũng đúng, nhân viên chúng ta hơi thiếu một chút.
-Hơn nữa, các thành phố cấp ba khác đều có Trợ lý Chủ tịch thành phố, còn chúng ta ở đây, không có nổi một Trợ lý Chủ tịch thành phố.
Nghe Triệu Kiến Quốc và Cổ Lam kẻ xướng người họa, trong lòng An Tại Đào mới bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra hai người này muốn khuyến khích mình đề bạt một Trợ lý Chủ tịch tỉnh. Thoạt nhìn, bọn họ nhất định muốn đề cử người người của mình rồi.
Nghĩ đến đây, An Tại Đào liền mỉm cười, thản nhiên nói:
-Được rồi, Chủ tịch thành phố Cổ, lão Triệu, hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là uống rượu, không nói chuyện công việc nữa.