Quay lại phòng làm việc, An Tại Đào chỉ ăn một chút, chuẩn bị buổi chiều còn đến Quy Ninh điều tra nghiên cứu các tài liệu tương quan. Lần này hắn đến Quy Ninh, trong lòng cũng đã suy nghĩ một kế hoạch chín muối. Nhưng tạm thời mà nói, thành phố Phòng Sơn chưa có người nào biết ý tưởng này của hắn. Ngay cả Lãnh Mai hắn cũng chưa nói.
An Tại Đào muốn tới Quy Ninh điều tra nghiên cứu, thật ra chủ yếu là đến khu kinh tế mới Tư Hà. Toàn bộ cán bộ lớn nhỏ trong thành phố Quy Ninh đều tụ tập trong tòa nhà Thành ủy Quy Ninh, thần thái rất khác nhau chờ đón.
Đi đầu là Bí thư Thành ủy Quy Ninh Cổ Trường Lăng và Chủ tịch thành phố Quy Ninh Mã Hiểu Yến, cùng với mấy vị Ủy viên thường vụ Thành ủy và phó Chủ tịch thành phố đều đến trình diện. Dù sao, lúc này An Tại Đào đến Quy Ninh đã khác hẳn ngày trước. Giờ hắn đã trở thành thủ trưởng hành chính cao nhất trong toàn bộ Địa khu Phòng Sơn, là nhân vật số một của chính phủ thành phố. Ngay cả Cổ Trường Lăng là cấp dưới cũ cũng không dám chậm trễ.
Đúng 2 giờ chiều, một chiếc xe Audi màu đen chầm chậm tiến vào tòa nhà cơ quan. Cổ Trường Lăng và Mã Hiểu Yến lập tức xúm lại, còn Cổ Trường Lăng lại kính cẩn bước trước một bước, giành lấy việc mở cửa sau xe Audi với thư ký Lý.
An Tại Đào bước xuống xe, cười ha ha, bắt tay Cổ Trường Lăng:
-Lão Cổ, các anh nhiều người như vậy đều đứng ngoài sân. Sao thế? Buổi chiều không có việc gì làm à? Các đồng chí, quy về làm việc đi.
Nói xong, An Tại Đào lại buông tay Cổ Trường Lăng, bắt tay Mã Hiểu Yến, trao đổi một ánh mắt hiểu ý, sau đó lại lần lượt bắt tay chào hỏi các lãnh đạo Ủy viên Thường vụ Thành ủy Quy Ninh và mấy phó Chủ tịch thành phố.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Đồng Hồng Cương bắt chặt tay An Tại Đào, kính cẩn nói:
-Lãnh đạo, hoan nghênh lãnh đạo quay về Quy Ninh.
An Tại Đào cười ha hả, dùng tay kia ôm vai Đồng Hồng Cương:
-Lão Đồng, đã lâu không gặp.
Hai người gần như ôm chầm lấy nhau, An Tại Đào cố ý làm ra vẻ vô cùng thân thiết, khiến mọi người trông thấy mà thèm, ánh mắt nào nhìn Đồng Hồng Cương cũng đầy vẻ ganh tị.
Mặt Đồng Hồng Cương thì hơi đỏ lên, trong lòng vô cùng vui mừng. An Tại Đào hiện giờ là Chủ tịch một thành phố, trước mặt mọi người lại có hành động thân mật với y như thế, không thể nghi ngờ là sẽ có lợi cho Đồng Hồng Cương rất nhiều, sao y lại không vui được?
-Chủ tịch thành phố An, chào anh.
Đồng Hồng Cương bước lui qua một bên, một bóng người quen thuộc chen chúc bước lên. An Tại Đào liếc mắt nhìn, nhận ra đó đúng là thư ký lúc trước của Tống Nghênh Xuân, hiện giờ là Ủy viên thường vụ Thành ủy Quy Ninh, Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà, Khương Khôn.
Đối với Khương Khôn, An Tại Đào vẫn không vui trong lòng. Hơn nữa gần đây nghe Mã Hiểu Yến nói người này đang làm phiền cô, trong lòng An Tại Đào lại càng thêm chán ghét y.
Nhưng bề ngoài hắn cũng không biểu hiện điều gì, chỉ thản nhiên mỉm cười bắt tay Khương Khôn, sau đó chủ động vẫy tay với phó Bí thư Thành ủy Khổng Lâm đang đứng xa xa có vẻ hơi cô đơn:
-Đồng chí Khổng Lâm….
Khổng Lâm vội vàng bước tới bắt tay An Tại Đào, nhưng giọng nói hơi khàn khàn, có thể thấy được gần đây tinh thần cô không cao, cảm xúc rất trầm thấp. An Tại Đào liếc mắt nhìn cô, biết chuyện của Nghiêm Minh chồng cô đã đả kích cô rất lớn.
Nghiêm Minh vừa mới hối lộ cho Ngô Quốc Cẩm, lại công khai lên giọng tố cáo Ngô Quốc Cẩm với Ủy ban Kỷ luật tỉnh, gây ra động tĩnh không nhỏ trong thành phố Phòng Sơn. Lúc này Nghiêm Minh cũng đã bị Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt giam, kết cục cuối cùng có thể nghĩ tới. Xử lý nhẹ nhất cũng là miễn chức và khai trừ khỏi Đảng.
Mà chuyện trực tiếp ảnh hưởng đến Khổng Lâm gần đây, là bất kể lãnh đạo cao cấp thành phố Phòng Sơn, hay cán bộ thành phố Quy Ninh, hay là các cán bộ huyện khu khác đều rất kính trọng nhưng giữ khoảng cách với cô. Trong quan trường, Khổng Lâm bị cô lập, trình trạng thật không tốt. Vì sao cô bị cô lập, ngẫm ra nguyên nhân thật đơn giản, nhưng chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được thành lời.
An Tại Đào nhẹ nhàng bắt tay Khổng Lâm, mỉm cười:
-Đồng chí Khổng Lâm là đồng chí lão thành trong Thành ủy thành phố Quy Ninh chúng ta, kinh nghiệm công tác Đảng vô cùng phong phú…
An Tại Đào đứng đó nói với Khổng Lâm mấy câu, thần sắc vô cùng ôn hòa thân thiết. Điều này khiến cho các cán bộ thành phố Quy Ninh trong lòng không khỏi hồ nghi: Khổng Lâm hiện giờ đã là củ khoai lang nóng bỏng tay, sao Chủ tịch thành phố An lại đối với cô ấy…những người có chút mẫn cảm cũng đã liên tưởng đến tin tức thành phố đang tuyển chọn Trợ lý Chủ tịch thành phố, trong lòng đột nhiên chấn động, lại nhìn về Khổng Lâm với ánh mắt khác.
Chính bản thân Khổng Lâm cũng không hiểu vì sao giờ khắc này An Tại Đào lại có biểu hiện vô cùng thân cận với cô. Nhưng khi An Tại Đào ôn hòa thân thiết với cô như vậy, khiến cô trong lòng nóng lên, mắt đỏ như sắp rơi lệ, nhưng cố kiềm nén lại.
An Tại Đào xua tay:
-Các đồng chí quay về làm việc đi, tôi không làm chậm trễ thời gian của các vị đâu… Lão Cổ, đồng chí Hiểu Yến, các vị ngồi xe của tôi, chúng ta cùng nhau đi đến khu kinh tế mới Tư Hà. - .
An Tại Đào nói xong liền chui vào xe. Mã Hiểu Yến và Cổ Trường Lăng do dự một chút cũng một người ngồi vào vị trí phụ lái, còn một người ngồi sau. Lý Bình đành phải lên xe Cổ Trường Lăng. Tuy Cổ Trường Lăng và Mã Hiểu Yến không ngồi xe, nhưng tất cả xe của họ đều chạy theo sau, còn Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà Khương Khôn đã đi xe đầu dẫn đường. Mấy chiếc xe màu đen chạy như bay, trước mặt là một chiếc xe cảnh sát hụ còi mở đường.
Cổ Trường Lăng và Mã Hiểu Yến biết An Tại Đào đang suy nghĩ, cũng im lặng đợi An Tại Đào chuẩn bị mở miệng. Nhưng An Tại Đào vẫn ngóng ra ngoài cửa sổ xe nhìn cảnh vật sầm uất của thành phố Quy Ninh, thật lâu sau mới lên tiếng:
-Lão Cổ, Hiểu Yến, Quy Ninh phát triển thật nhanh, mỗi lần đến đều thấy thay đổi. Hai người các vị thành tích thật không nhỏ.
Mã Hiểu Yến chỉ dè dặt mỉm cười. Cổ Trường Lăng kính cẩn trả lời:
-Mọi chuyện đều nhờ lúc trước khi lãnh đạo ở Quy Ninh đã tạo được cơ sở vững chắc. Hơn nữa, hiện giờ khu kinh tế mới Tư Hà phát triển rất nhanh, tổng sản lượng kinh tế cũng tăng cao, kéo theo kinh tế thành phố lên xe tốc hành.
-Ha ha… anh nói như vậy, khiến tôi hổ thẹn nha lão Cổ.
An Tại Đào đáp trả một câu, đột nhiên lại mỉm cười:
-Lão Cổ, Hiểu Yến, hôm nay khu kinh tế mới Tư Hà đã khác xưa nhiều. Trên tỉnh hiện giờ có tinh thần mới, yêu cầu các khu kinh tế mới của các thành phố cấp dưới phải tiến hành quy phạm, nên chỉnh sửa thì chỉnh sửa, nên rút lui thì phải rút lui. Tôi có ý tưởng bước đầu, chuẩn bị mở rộng khu kinh tế mới Tư Hà thêm một chút, kiêm nhập tới gần khu vực Lương Sơn, tranh thủ khiến khu kinh tế mới Tư Hà phát triển thành khu kinh tế mới của thành phố, thành sản nghiệp cao nhất trong thành phố, tiến hành tái bố cục và điều chỉnh khu kinh tế mới sinh thái này… Cố gắng trong vòng hai năm, tạo thành sản nghiệp lớn nhất Giang Bắc, là khu kinh tế mới đặc sắc trong cả nước, chỉ cần phát triển sinh thái nông nghiệp thôi đã thành sản nghiệp lợi hại trong cả nước.
Cổ Trường Lăng mà Mã Hiểu Yến nghe xong ngẩn ra, trong lòng có một tư vị không nói thành lời. An Tại Đào muốn nâng cấp khu kinh tế mới Tư Hà, từ khu kinh tế cấp huyện của Quy Ninh thành khu kinh tế chính của thành phố Phòng Sơn, tiến hành mở rộng khu vực, một lần nữa ưu hóa điều chỉnh toàn bộ khu kinh tế mới, lúc này quả là chuyện tốt đối với khu kinh tế mới, nhưng đối với Quy Ninh, lại mất đi tài nguyên tăng trưởng kinh tế to lớn.
Kinh tế Quy Ninh nếu không có khu kinh tế mới Tư Hà thì thất sách không ít. Kinh tế Quy Ninh mất đi tổng sản lượng của khu kinh tế mới Tư Hà thì vị trí ở Phòng Sơn sẽ giảm đi rất nhiều. Cho nên, Cổ Trường Lăng và Mã Hiểu Yến trong lòng bất kể thế nào cũng không vui nổi.
Ý tưởng này của An Tại Đào đã có từ lúc hắn là phó Chủ tịch thường trực thành phố, nhưng vẫn nén nhịn đến giờ. Trước mắt hắn là Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, đã có căn cơ vững chắc ở thành phố Phòng Sơn, quen thuộc điều kiện mọi mặt, lúc này chủ động thúc đẩy khu kinh tế mới Tư Hà nâng cấp, hắn tin rằng chắc chắn sẽ thành công.
Chính sách không có vấn đề, phối hợp với trên tỉnh cũng không thành vấn đề, có thể nói là vạn sự đều sẵn sang, chỉ thiếu gió đông. Nếu nói nhất định phải có vấn đề, thì chỉ còn lại Tống Nghênh Xuân. Chỉ cần An Tại Đào thúc đẩy, Tống Nghênh Xuân tất nhiên sẽ không hợp tác, ngang ngược cản trở. An Tại Đào hiểu rất rõ việc này. Nhưng hắn cho rằng, chuyện này Tống Nghênh Xuân không thể ngăn được, mấu chốt là xem ông ta thao tác thế nào. Đây là mục đích chủ yếu mà hắn nghiên cứu khu không thể mới Tư Hà và Quy Ninh từ sau khi nhậm chức Chủ tịch thành phố.
An Tại Đào nhìn Cổ Trường Lăng và Mã Hiểu Yến, biết tâm tư hiện giờ của hai người, liền khẽ mỉm cười nói:
-Bên ngoài có vẻ là chia địa bàn của hai người, thật ra chỉ là người một nhà. Chỉ là cho khu kinh tế mới từ Quy Ninh chuyển về thành phố thôi. Xét về lâu dài, chuyện này cũng có lợi đối với thành phố Quy Ninh. Sau khi khu kinh tế mới Tư Hà được lên cấp, sẽ nhận được sự hỗ trợ và chính sách ưu đãi. Quy Ninh cùng với khu kinh tế mới chẳng phân biệt nữa, xem như là một, cùng thịnh vượng phát đạt. Khu kinh tế mới Tư Hà cuối cùng sẽ kéo thành phố Quy Ninh phát triển theo. Hơn nữa, lão Cổ, anh cũng đâu ở Quy Ninh mãi được, có từng nghĩ sẽ đổi chỗ không?
An Tại Đào đột nhiên nhẹ nhàng nói.
An Tại Đào vừa dứt lời, Cổ Trường Lăng cả kinh, ngay cả Mã Hiểu Yến cũng bất ngờ, không kìm nổi từ phía trước quay đầu ra sau nhìn An Tại Đào.
Trong lúc Cổ Trường Lăng hơi hoang mang, không hiểu được tâm tư của An Tại Đào, liền thử nói nhỏ:
-Lãnh đạo, ý của anh là…
-Ha ha…
An Tại Đào cười to:
-Ý của tôi là…
An Tại Đào định nói, thì đột nhiên chuông điện thoại của hắn reng lên, liền không nói nữa, lấy điện thoại đi động ra xem. Thấy một dãy số xa lạ, do dự một chút rồi mới nhận:
-A lô, tôi là An Tại Đào.
-Chủ tịch thành phố An, xin chào. Tôi là lão Trương ở Cục Khai thác mỏ Phòng Sơn.
Từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nam trung mạnh mẽ. An Tại Đào ngẩn ra, rồi tỉnh ngộ ngay. Hóa ra là Trương Đạo Kiến, Cục trưởng Cục Khai thác mỏ Phòng Sơn.
-À, Cục trưởng Trương, xin chào anh…
Cục Khai thác mỏ Phòng Sơn tuy có tên gọi như thế, nằm ở Phòng Sơn nhưng cũng không phải xí nghiệp trực thuộc Phòng Sơn mà thuộc xí nghiệp than đá tỉnh. là doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn. Tuy cấp bậc xí nghiệp không thể so được với các cơ quan chính phủ, nhưng Trương Đạo Kiến chung quy cũng là một cán bộ cấp giám đốc Sở. An Tại Đào nói chuyện với ông ta cũng khá khách khí.