Nói ngắn gọi, hôm nay Chủ tịch thành phố đến làm việc chủ yếu sẽ thảo luận ba đề tài: Chọn lựa trợ lý Chủ tịch thành phố; Nâng cấp khu kinh tế mới Tư Hà; Nghiên cứu xử lý việc vi phạm quy định ô nhiễm hóa chất của khu kinh tế mới Tư Hà.
Thừa dịp một vài Phó chủ tịch thành phố đang cúi đầu xem tài liệu, An Tại Đào và Dương Hoa âm thầm trao đổi ánh mắt. Ba vấn đề này, An Tại Đào chưa hề thông báo cho các Phó chủ tịch thành phố khác, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn chưa thông báo cho Dương Hoa.
Trước cuộc họp, An Tại Đào đã gọi điện thoại cho Dương Hoa, đơn giản thống nhất ý kiến. Đối với sự trung thành và tận tâm của Dương Hoa đối với mình, An Tại Đào cũng thể hiện sự tôn trọng lại.
Về phần Lãnh Mai, trong lòng cô đã sớm không muốn làm việc ở Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu không phải An Tại Đào ngăn cản, cô giờ phút này sợ đã đề xuất đơn xin từ chức cho Thành ủy.
An Tại Đào rất hiểu tâm tư của Lãnh Mai. Cô tuy rằng không có nói rõ, nhưng đơn giản là cô muốn có một đứa con. Nếu như cô còn lưu lại trong quan trường thì trên cơ bản là không có khả năng. Cho nên, cô muốn từ chức rời khỏi Phòng Sơn, rời xa quan trường, sanh một đứa con, yên lặng sống nốt quãng đời còn lại.
Đương nhiên, cho dù không vì đứa nhỏ, thì Lãnh Mai hiện tại cũng thực chán ghét lũ xu nịnh trong quan trường. Trước khi quen biết An Tại Đào, Lãnh Mai là một người rất ham thích quyền lực trong chốn quan trường, coi trọng sự lên chức trên con đường làm quan của mình. Nhưng sau khi đến với An Tại Đào, lòng của cô đã xảy ra một biến hóa lớn.
Lãnh Mai lật lật tài liệu trong tay, nhưng trong lòng không có hứng thú. An Tại Đào bất đắc dĩ nhìn cô một cái. Vừa lúc Lãnh Mai ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người dịu dàng nhìn nhau. Lãnh Mai cười, nhẹ nhàng gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu.
Khụ, khụ! An Tại Đào ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Đồng chí Dương Hoa, cô hãy thay mặt Chủ tịch thành phố công khai thông báo với mọi người việc tuyển chọn trợ lý. Chúng ta hãy thảo luận một chút. Sau khi danh sách được Thành ủy và Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phê chuẩn thì chúng ta sẽ tiến hành lựa chọn.
Dương Hoa cười;
- Được, Chủ tịch thành phố An, hiện tại thì tổng cộng có hơn hai mươi cán bộ cấp Cục báo danh tham gia việc công khai chọn lựa trợ lý Chủ tịch thành phố lần này. Trải qua tiêu chuẩn đối chiếu, nghiêm khắc sàng lọc, tổng cộng có mười một đồng chí phù hợp với điều kiện lựa chọn trợ lý Chủ tịch thành phố. Sau đây, tôi xin đọc danh sách của những nhân viên phù hợp với điều kiện, mọi người thảo luận một chút. Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ đem danh sách này báo danh lên Thành ủy và Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
- Được, đồng chí Dương Hoa, cô cứ tiếp tục nói.
An Tại Đào khoát tay.
Dương Hoa hướng An Tại Đào kính cẩn trả lời rồi cao giọng nói tiếp:
- Các đồng chí, những nhân viên phù hợp với điều kiện gồm có: Cục trưởng cục Công an kiêm Chính ủy Hoàng Thu Sinh, thành viên tổ công tác Ủy ban nhân dân thành phố trong công việc tổ chức lại tài sản cho tập đoàn Vân Lan, nghiên cứu viên tổ điều tra cấp Cục trưởng Trang Ninh, Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản nhà nước thành phố Phòng Sơn Trâu Quảng Bình, Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương Mại Mông Đào, Cục trưởng Cục tài chính Tiết Liệt, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Chu Quân, Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Chu Vân, Chủ nhiệm ủy ban xây dựng Cổ Vân Lan, Cục trưởng cục Giao thông Chu Hồng Giang, Cục trưởng cục Giáo dục Tôn Cát, Bí thư Đảng ủy kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn Lý Kiệt. Đây là danh sách của mười một đồng chí, bất kể là bằng cấp, tuổi tác hay kinh nghiệm công tác, công trạng thì hoàn toàn phù hợp với điều kiện công khai lựa chọn trợ lý Chủ tịch thành phố.
Nghe Dương Hoa đọc xong danh sách các ứng cử viên, Cổ Lam và Triệu Kiến Quốc đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tâm phúc của hai người đều trúng cử vào danh sách này. An Tại Đào và Dương Hoa cuối cùng cũng cho bọn họ một chút mặt mũi.
Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Cổ Vân Lan là cháu gái bà con xa của Cổ Lam, nhưng qua lại cũng khá thân thiết. Còn Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Mông Đào thì từng là thư ký của Triệu Kiến Quốc. Triệu Kiến Quốc ngồi ở vị trí Phó chủ tịch thành phố này cũng lâu rồi, nên ông ta đã trao quyền cho cấp dưới ngồi lên vị trí lãnh đạo của Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố.
Vương Chí Quân mặc dù không có công khai tỏ thái độ, nhưng kỳ thật thì Vương Chí Quân cũng có một người, là Cục trưởng cục Giáo dục Tôn Cát.
Tôn Cát là em họ của Vương Chí Quân. Mặc dù mối quan hệ này rất kín đáo, không ai biết. Nhưng người khác không biết không có nghĩa là An Tại Đào không biết. Là một Bí thư Đảng ủy thị trấn từng bước leo lên vị trí Chủ tịch thành phố, một cán bộ cắm rễ nhiều năm như vậy ở Phòng Sơn, An Tại Đào đối với các loại tình huống của quan trường Phòng Sơn nều nắm rõ trong tay, vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Các Phó chủ tịch thành phố đều có người của mình nên tất nhiên là không phản đối. Mọi người rất nhanh chóng thông qua danh sách của mười một người này. Đây cũng chính là sự nể mặt của An Tại Đào đối với các Phó chủ tịch. Hắn không muốn thấy vì mình mà các Phó chủ tịch bởi vì lợi ích phân phối không cân đối mà làm cho bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố xuất hiện nội chiến. Đây chính là giờ phút đấu tranh then chốt giữa hắn và Tống Nghênh Xuân nên không thể để bên trong loạn lên.
Bởi vì Chu Quân có tên trong danh sách, dựa theo trình tự tổ chức thì phải tránh mặt. Cho nên thay thế y ghi chép biên bản cuộc họp ngày hôm nay là Phó chánh văn phòng, Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Bành Quân, thư ký trước đây của An Tại Đào. An Tại Đào hướng Bành Quân gật đầu, thản nhiên nói:
- Bành Quân, anh hãy đem danh sách xác định xuống dưới. Sau đó photo ra làm nhiều bản rồi báo cáo với Thành ủy, mời Bí thư Thành ủy Tống và các lãnh đạo khác của Thành ủy xét duyệt qua một chút.
Bành Quân lập tức đứng dậy, gật đầu cung kính:
- Vâng, tôi biết rồi, Chủ tịch thành phố An. Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ đi làm văn kiện ngay.
Mười một người mặc dù đã được xác định, nhưng lần này chỉ chọn có ba người làm trợ lý cho Chủ tịch thành phố, như vậy trong đó sẽ có nhiều người bị đào thải. Điều này cũng có nghĩa, trong đó có rất nhiều cái tên chỉ để làm nền. Tuy nhiên, cho dù là làm nền cũng tốt, tối thiểu cũng lọt vào tầm mắt của lãnh đạo thành phố. Đối với việc đề bạt lên chức sau này cũng bọn họ cũng có lợi.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ việc An Tại Đào cuối cùng có thể cân nhắc quan hệ giữa mình với các Phó chủ tịch thành phố, bảo đảm sự ổn định đoàn kết bên trong mà tăng thêm hai danh ngạch, đem vị trí trợ lý Chủ tịch thành phố lên bốn hoặc năm người.
Đây là kết quả mà An Tại Đào và Dương Hoa đã thương lượng lúc trước. Nếu sau này, vị trí trợ lý Chủ tịch thành phố có sự cạnh tranh kịch liệt, vì không để cho Triệu Kiến Quốc, Cổ Lam và Vương Chí Quân ba người trở mặt với nhau, thì hắn sẽ gia tăng thêm hai danh ngạch nữa. Đây là kết quả bất đắc dĩ phải làm. Nếu không đến nỗi thì An Tại Đào không nghĩ đến việc mở rộng danh ngạch. Dù sao số lượng vừa phải thì có ích cho công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu người quá nhiều thì hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, mất đi ý nghĩa của trợ lý Chủ tịch thành phố. Danh sách mười một người này thật sự thì các điều kiện của họ cũng không sai biệt nhau lắm.
Theo năng lực công tác, lý lịch kinh nghiệm trên quan trường và các phương diện khác đều ngang nhau. Vì tránh cho ích lợi gút mắc, An Tại Đào sớm đã quyết định công khai lựa chọn, khiến cho những người này mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình. Phỏng vấn và công khai xác định, đánh giá lại còn ba người. Ai có bản lĩnh thì lên, cho dù là người mà An Tại Đào vừa ý rơi đài thì hắn cũng tuyệt không nhân nhượng.
- Đồng chí Dương Hoa, cô phụ trách công tác chọn lựa trợ lý Chủ tịch thành phố. Tôi đề nghị đầu tiên là thi viết, sau đó là phỏng vấn. Ngoại trừ tổ lãnh đạo tham gia phỏng vấn, tôi cho rằng cần có thêm một hoặc hai cán bộ bình thường và đại diện cho quần chúng tham dự chấm điểm. Đồng thời, đem tình huống phỏng vấn truyền hình trực tiếp lên đài truyền hình, dưới sự giám sát của toàn bộ cán bộ quần chúng thành phố. Thứ ba chính là dân chủ xác định và đánh giá, tiến hành công khai trong nhật báo và truyền thông Phòng Sơn.
An Tại Đào đột nhiên phất tay, giọng nói kiên định:
- Việc công khai lựa chọn trợ lý Chủ tịch thành phố này chính là phát pháo đầu tiên về công khai công việc mà Ủy ban nhân dân thành phố muốn làm, tránh cho việc thao tác trong bóng tối. Kết quả lựa chọn sẽ khiến cho toàn bộ cán bộ quần chúng hài lòng, muốn đem đồng chí thích hợp nhất, uy tín nhất trong quần chúng tiến vào bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Thà rằng phiền toái một chút nhưng cũng không phải trăm phương nghìn kế bảo đảm làm việc một cách quang minh chính đại. - .
An Tại Đào thanh âm nghiêm nghị, ánh mắt trong sáng đảo qua các Phó chủ tịch thành phố, trong lòng mọi người đều nghiêm nghị hẳn lên, âm thầm hiểu được dụng ý bên trong lời nói của An Tại Đào.
An Tại Đào nói những lời này là muốn cảnh cáo bọn họ. Không phải là hắn không cho các người cơ hội, nhưng cơ hội mà không nắm giữ thì chớ có trách An Tại Đào hắn không nể mặt.
Mọi người nghĩ rằng An Tại Đào chỉ là nói miệng, nhưng hắn lại làm thật. Mười một cán bộ thực chức cấp Cục này, trong một sân khấu đấu tranh công khai, người nào cũng hừng hực một khí thế.
Không chỉ như thế, thành phố Phòng Sơn còn trở thành một điển hình trong phong trào giám sát hành chính của cả nước. Nhưng đây là việc nói sau, tạm thời không đề cập đến.
- Các đồng chí, nâng cấp khu kinh tế mới Tư Hà là phù hợp với chính sách phát triển của trung ương và của tỉnh. Cá nhân tôi cho rằng, nâng cấp khu kinh tế mới Tư Hà lên thành thành phố, thì có ba ưu đãi. Thứ nhất là có thể hưởng thụ được chính sách ưu đại của Trung ương, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, càng có lợi cho bước phát triển tiếp theo của khu kinh tế mới. Thứ hai, khu kinh tế mới Tư Hà sau khi nâng cấp, nhập vào khu Lương Sơn, cũng càng thêm có lợi cho bố cục cao độ của sản nghiệp toàn bộ thành phố, ưu thế hóa kết cấu sản xuất nông nghiệp sinh thái, tăng cường sức sống cho khu kinh tế mới. Thứ ba, có thể chỉnh hợp lại toàn bộ tài nguyên cao thấp lưu vực sông Tư Hà, tập trung toàn bộ lực lượng để tạo ra ảnh hưởng và quy mô lớn hơn, tạo nên thương hiệu cho kinh tế sinh thái nông nghiệp, thúc đẩy kinh tế xung quanh phát triển lớn hơn.
Dương Hoa bởi vì mới đến nên đối với tình huống của khu kinh tế mới Tư Hà vẫn chưa quen thuộc lắm. Cho nên cô vẫn duy trì trầm mặc, chỉ mỉm cười, im lặng lắng nghe, không chủ động lên tiếng.
Lãnh Mai vẫn mỉm cười như cũ. Người tuy rằng có ở đây nhưng tâm hồn lại không biết bay bổng nơi nào.
Triệu Kiến Quốc thì gật đầu, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Chủ tịch thành phố An. Khu kinh tế mới Tư Hà phải nâng cấp lên, vì sao thế? Nếu khu kinh tế mới Tư Hà không nâng cấp, duy trì tình trạng như bây giờ thì sẽ bị trói buộc bước chân, cản trở sự phát triển lâu dài. Tất cả mọi người đều biết rằng, khu kinh tế mới Tư Hà trước mắt địa phương không lớn, cũng chỉ có hai ba cái xã, thị trấn mà thôi. Cái gọi là không tiến thì lùi, mấy năm nay đã có sự phát triển rất nhanh. Có thể nói, sự phát triển của khu kinh tế mới Tư Hà đã bão hòa, cần có một hoàn cảnh mới. Nếu không có sự đột phá, trong tương lai, sự ảnh hưởng của khu kinh tế mới Tư Hà đối với toàn bộ tỉnh sẽ yếu đi.
Phải nói quan điểm của Triệu Kiến Quốc rất hợp ý với An Tại Đào. An Tại Đào cao hứng nhìn Triệu Kiến Quốc, cười ha hả:
- Phó chủ tịch Cổ, Phó chủ tịch Chí Quân, Phó chủ tịch Lãnh, ba người còn có ý kiến gì không?
Lãnh Mai thản nhiên cười:
- Tôi đồng ý. Kỳ thật thì khu kinh tế mới Tư Hà ngay từ đầu nên là khu kinh tế do thành phố quản lý, chứ không nên do Quy Ninh quản lý. Một thành phố quản lý một khu kinh tế thì mới có lợi cho sự phát triển lâu dài của khu kinh tế mới Tư Hà. Ý kiến của Chủ tịch thành phố An, tôi rất ủng hộ.
Cổ Lam cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, tôi cũng đồng ý. Khu kinh tế mới Tư Hà vốn nên để cho Ủy ban nhân dân thành phố quản lý.
Chỉ có Vương Chí Quân là hơi do dự một chút, liếc mắt nhìn An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch thành phố An, theo lý mà nói, việc nâng cấp khu kinh tế mới Tư Hà không có bất cứ vấn đề gì. Chỉ có điều tôi lo lắng là, đề cập đến việc mở rộng khu vực và lợi ích phân chia, thì có thể hay không đã bị một số lực cản? Phải biết rằng, hiện tại khu kinh tế mới Tư Hà là một khối thịt béo, muốn Quy Ninh giao khối thịt béo này đem tặng cho thành phố thì khẳng định là bọn họ không muốn. Còn nữa, muốn đem một bộ phận khu Lương Sơn nhét vào khu kinh tế mới Tư Hà, thì về phương diện khu Lương Sơn có đồng ý hay không? Điều thứ hai chính là biên chế hành chính. Theo tôi được biết, ở tỉnh đối với biên chế của đơn vị cấp huyện cục quản lý rất nghiêm khắc. Cho dù là ở tỉnh phê xuống thì biên chế khẳng định cũng rất ít.
Nghe xong lời nói của Vương Chí Quân, An Tại Đào mỉm cười không nói. Dương Hoa liếc mắt nhìn Vương Chí Quân, từ lời nói của y thì có thể đoán ra, Vương Chí Quân không phải là thân cận với An Tại Đào. Trong các Phó chủ tịch thành phố thì hẳn là Vương Chí Quân và An Tại Đào có mối quan hệ bất hòa.
Vương Chí Quân cũng không hiểu biết rõ về cách đối nhân xử thế của An Tại Đào. Lấy tính tình và phong cách xử sự của An Tại Đào, hắn nếu muốn nâng cấp khu kinh tế mới Tư Hà thì khẳng định trước đó đã làm rất nhiều công tác. Bất kể là chính sách hay là chế độ đều không có gì trở ngại. Về phần lực cản thì khẳng định là có, nhưng dưới thủ đoạn cứng rắn và mạnh mẽ của An Tại Đào, thì lực cản ở dưới có thể duy trì trong bao lâu thì đều có thể đoán được.
Cổ Lam và Triệu Kiến Quốc mỉm cười, trao đổi một ánh mắt. Cổ Lam nhẹ nhàng cười, vốn định nói mấy câu nhưng cuối cùng lại không có mở miệng.
Đối với hạng mục nhà máy vi phạm quy định ô nhiễm môi trường của khu kinh tế mới Tư Hà, thì Cổ Lam, Triệu Kiến Quốc, Vương Chí Quân đều duy trì trầm mặc khác thường. An Tại Đào trong chuyện này mượn đề tài để nói chuyện của mình, đơn giản muốn nhân cơ hội này để trừ đi Trưởng ban quản lý khu kính tế mới Tư Hà Khương Khôn.
Khương Khôn dù sao cũng là tâm phúc của Tống Nghênh Xuân. An Tại Đào có thể công khai đối chọi với Tống Nghênh Xuân, nhưng đám người Cổ Lam thì phải e dè. Phải biết rằng, bọn họ không thể nào so với An Tại Đào, không kháng cự được áp lực của Tống Nghênh Xuân. Nếu Tống Nghênh Xuân quyết tâm phải thu phục bọn họ thì bọn họ sẽ rất chật vật mà chống đỡ lại.
An Tại Đào điều này trong lòng biết rất rõ. Hắn cũng không trông cậy vào những người này sẽ chủ động nói cái gì. Liếc mắt nhìn mọi người, An Tại Đào trầm giọng nói:
- Khu Tư Hà đã tồn tại nhà máy vi phạm nghiêm trọng quy định hành chính, tạo thành ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Đồng thời khiến cho quần chúng địa phương rất bất mãn. Ngày hôm qua, tôi đến khu kinh tế mới Tư Hà, quần chúng kéo trên đường kêu oan. Nếu không xử lý thích đáng thì sẽ gây thành tai họa lớn.
Lãnh Mai nhíu mày nói:
- Chuyện này chẳng có gì hay đáng phải nói. Khu kinh tế mới Tư Hà không được gây nên bất luận một sự ô nhiễm nào. Cứ dựa theo quy chế mà xử lý. Đồng thời tôi cảm thấy, ủy ban nhân dân thành phố hẳn là nên lập một tổ điều tra để điều tra sự kiện này.
Dương Hoa gật đầu phụ họa nói:
- Đúng vậy, nhất định phải điều tra. Bộ máy ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà đã tồn tại hành vi vi phạm quy định nghiêm trọng. Khương Khôn phải gánh trách nhiệm lãnh đạo. Tôi nghĩ, trước cách chức Khương Khôn để tiếp nhận điều tra.
An Tại Đào đang muốn tỏ thái độ thì đột nhiên Chu Quân vội vã xông vào phòng hội nghị. Đang là giờ họp của Chủ tịch thành phố, Chu Quân lại bất chấp quy cũ xông vào khiến mọi người cảm thấy bất mãn.
Nhìn thần sắc Chu Quân có chút khẩn trương, hiển nhiên là không có thời gian suy xét điều gì. Y vội vã bước đến bên cạnh An Tại Đào, thì thầm điều gì. Nghe xong lời của y, sắc mặt An Tại Đào liền biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:
- Ngô Quốc Cẩm tự sát? Chu Quân, tin tức này của anh có đáng tin không?
An Tại Đào nói những lời này giống như long trời lở đất, mọi người trong lòng chìm xuống, sắc mặt đỏ lên khiếp sợ nhìn Chu Quân.
Chu Quân thở phào một cái, lấy lại bình tĩnh.
- Chủ tịch thành phố An, các vị lãnh đạo, tin tức này không sai đâu. Tôi vừa mới nhận được thông báo của ủy ban Kỷ luật tỉnh, nói là buổi sáng hôm nay, tại lầu bảy của bệnh viện nhân dân, Phó chủ tịch Ngô đã nhảy lầu tự sát.
Buổi sáng, khi tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh thiết lập văn phòng điều tra tại nhà khách Nam Giao, đã bắt Ngô Quốc Cẩm đến nhà khác để cho tổ chức nói chuyện. Trong phòng, Ngô Quốc Cẩm cơ bản phối hợp với tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nói rõ vấn đề của bộ phận, nhưng đối với những vấn đề khác thì lại không nói rõ ràng.
Khi Ngô Quốc Cẩm tiếp tục cùng với nhân viên công tác có liên quan của Ủy ban Kỷ luật tỉnh nói chuyện, mười phút sau, Ngô Quốc Cẩm mượn cớ đi vệ sinh, ra khỏi phòng khách, lao đầu vào lan can xi măng của nhà khách làm chấn thương đầu.
Sau khi nhân viên đi cùng phát hiện ra đã nhanh chóng đem ông ta đến bệnh viện số một. Bác sĩ đã nhanh chóng tiến hành băng bó, kiểm tra não bộ. Sau đó sắp xếp một phòng ở lầu bảy để truyền dịch và theo dõi. Kế tiếp, Ngô Quốc Cẩm lại lấy lý do đi vệ sinh, rồi đánh vỡ cửa sổ thủy tinh trong nhà vệ sinh, lao mình từ lầu bảy xuống bãi giữ xe của bệnh viện, tử vong ngay tại chỗ.