Quan Thanh

Còn về phần mặt mũi của Mục Thao ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, An Tại Đào đột nhiên nhếch miệng cười, thần thái ôn hòa mà kiên định. Vẻ mặt của hắn lúc này đã bị camera quay được trong lúc vô ý và truyền hình trực tiếp trên TV.

Ngồi làm việc trong phòng, Tống Nghênh Xuân đột nhiên nhìn thấy hình ảnh đó thì trong lòng giật mình một cái. Kỳ thật An Tại Đào tươi cười cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có điều khiến cho một số người mẫn cảm trong lòng cảm thấy không thoải mái và quỷ dị mà thôi.

Ví dụ như Tống Nghênh Xuân, và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục Thao đang xem trực tiếp chương trình truyền hình công khai tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố.

Ngay khi Mục Thao đang nhíu mày thì màn hình TV lại chuyển sang gương mặt không xinh lắm, nhưng ngũ quan rất tinh xảo của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Phòng Sơn Dương Hoa.

Dương Hoa lấy lại bình tĩnh, mỉm cười cất cao giọng nói:

- Các vị đại biểu, các phóng viên, các đồng chí, trải qua sự chấm điểm cẩn thận và bàn bạc, trước mắt đã có sự xếp hạng thành tích cho sáu cá nhân. Sau đây, tôi xin đại diện cho Ủy ban nhân dân thành phố công khai lựa chọn trợ lý Chủ tịch thành phố lần này, đại diện cho tất cả giám khảo, trịnh trọng tuyên bố thành tích của các cán bộ trong đợt thi phỏng vấn.

Dương Hoa đọc to thành tích của từng người. Tuy rằng chưa có tuyên bố xếp hạng, nhưng kết quả như vậy thì ai cũng biết ngay. Trong sáu người tham gia tuyển chọn này tất nhiên là có người vui, người buồn. Hoàng Thu Sinh thần sắc thất vọng hoàn toàn đối lập với thần sắc có chút hưng phấn của Chu Quân. Chu Quân thật không ngờ, y lại xếp thứ nhất.

Tuy rằng còn phải trải qua sự lựa chọn của quần chúng, nhưng ai cũng hiểu được rằng, hiện tại bảng tổng hợp này chẳng khác nào là thành tích cuối cùng. Chu Quân xếp hạng nhất, Hoàng Thu Sinh đứng hạng gần cuối. Chu Quân xác định là đã trúng tuyển, còn Hoàng Thu Sinh thì xác định là đã rớt.

Dương Hoa lại nhìn sáu người này rồi trầm giọng tuyên bố:

- Sau đây, tôi xin đại diện cho giám khảo trịnh trọng tuyên bố. Trải qua phần thi viết, phỏng vấn và giám khảo bàn bạc thì đã cho ra bảng xếp hạng như sau: Thứ nhất là Chu Quân, thứ hai là Trang Ninh, thứ ba là Cổ Vân Lan, thứ tư là Mông Đào, thứ năm là Tôn Cát và thứ sáu là Hoàng Thu Sinh.

Dương Hoa cười nói tiếp:

- Sau đây, xin mời Chủ tịch thành phố An ra chỉ thị trọng yếu.

An Tại Đào đứng dậy trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tất cả mọi người:

- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn các vị giám khảo, các vị đại biểu và các bằng hữu trong giới truyền thông. Nếu không có sự tham gia của mọi người thì lần tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố sẽ không chân chính công khai một cách công bằng. Xin cho phép tôi đại diện cho Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, đại diện cho tổ trưởng tổ lãnh đạo tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố, Bí thư Thành ủy Tống và chính bản thân tôi, hướng mọi người tỏ lòng biết ơn chân thành.

An Tại Đào đứng dậy, nghiêng người cúi đầu với đoàn giám khảo, sau đó lại cúi đầu trước những người đang xem đài. Nghe An Tại Đào đề cập đến tổ trưởng tổ lãnh đạo tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố, Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân, Lãnh Mai ngồi một chỗ, khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái, không kìm nổi âm thầm lắc đầu. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

- Lần truyền hình trực tiếp này đã thành công, đề cập được mục tiêu phía trước của chúng ta. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh một chút, hiện tại bảng xếp hạng này cũng không có nghĩa là bảng xếp hạng cuối cùng. Không thể nói những đồng chí cứ dựa vào bảng xếp hạng này mà cho rằng "ván đã đóng thuyền". Chúng ta còn phải thông qua truyền thông và các hạng mục khác để tiến hành công khai thông báo, để cho toàn bộ quần chúng nhân dân bàn bạc, đánh giá.

Trên màn hình TV, An Tại Đào thần sắc bình tĩnh, phát biểu lưu loát, còn Tống Nghênh Xuân đang ngồi trực tiếp xem TV, sắc mặt xanh mét, bờ vai run rẩy. Tống Nghênh Xuân thật không ngờ, An Tại Đào không nể mặt Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục Thao chút nào. Hắn làm gì có lá gan lớn đến như vậy? Tiểu tử này quả nhiên là ăn gan báo mà!

Tống Nghênh Xuân cắn chặt răng, hiểu được tính nghiêm trọng của nó. Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Mục Thao là lãnh đạo Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là thành viên lãnh đạo trung tâm của tỉnh Đông Sơn. Không phải là người cho Tống Nghênh Xuân đắc tội. Cho dù là không có sự việc Ngô Quốc Cẩm, đắc tội Mục Thao thì Tống Nghênh Xuân cũng không vui vẻ gì. Nếu Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên không đi thì trong lòng Tống Nghênh Xuân còn cảm thấy yên ổn. Nhưng Tiếu Tác Niên lại sắp rời đi, thì ai còn có thể bảo vệ cho ông ta chứ?

Trước mặt Tống Nghênh Xuân liền hiện ra nét mặt uy nghiêm của Mục Thao. Có thể tưởng tượng được tâm trạng của Mục Thao phẫn nộ như thế nào.


Mặc dù đầu sỏ gây nên chuyện này là An Tại Đào, nhưng người sắp sửa chịu đựng lửa giận của Mục Thao không phải là An Tại Đào mà là Bí thư Thành ủy. Dù sao, ông ta là nhân vật số một thành phố Phòng Sơn. Ông ta không thể nói cho Mục Thao biết rằng ông ta không thể quản được An Tại Đào. An Tại Đào căn bản là không nghe mình. Đánh vào mặt cũng chưa chắc Mục Thao đã tin.

Trên thực tế, giờ phút này trong lòng Mục Thao rất phẫn nộ. Nói thật, Hoàng Thu Sinh đối với Mục Thao không phải chiếm vị trí quan trọng. Đối với chuyện Hoàng Thu Sinh tranh cử chức trợ lý Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, ông ta không để trong lòng. Nhưng dù sao ông cũng đã nói qua, cũng nên nể mặt ông một chút. Vậy mà họ lại không nể mặt ông! Ông là ai vậy? Ông đường đường là một cán bộ cấp thứ trưởng, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Đông Sơn, quyền thế hiển hách. Chẳng lẽ nhiêu đó cũng không đủ nể mặt sao?

Tâm tình của Mục Thao không được thoải mái. Tuy rằng không biểu hiện trên nét mặt vì có mặt của các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác khi xem trực tiếp việc công khai tuyển chọn lần này của Phòng Sơn. Ông ta lặng yên rời khỏi phòng họp, trở về văn phòng của mình.

TV trực tiếp đến 12h trưa thì chấm dứt. Giám khảo giải tán, phóng viên giải tán, đại diện quần chúng dự thính cũng giải tán.

An Tại Đào, Dương Hoa và Lãnh Mai vừa đi vừa nói cười. Khi vừa mới bước ra đại sảnh, thư ký của Tống Nghênh Xuân là Tôn Khánh vội vàng chạy đến, cúi đầu cười:

- Chủ tịch huyện An, Bí thư Tống muốn gặp anh.

An Tại Đào dường như không có nghe thấy, vẫn tiếp tục cười nói với Dương Hoa, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tôn Khánh một cái. Tôn Khánh do dự một chút, rồi lại tiến lên một bước, chặn đường An Tại Đào, lớn tiếng nói:

- Chủ tịch thành phố An, Bí thư Tống muốn gặp anh một chút tại văn phòng.

An Tại Đào thản nhiên quét mắt nhìn Tôn Khánh, thấy y chặn ngay trước mặt ba người thì lập tức nhíu mày.

Tôn Khánh lại cười nói:

- Chủ tịch thành phố An, vừa rồi Bí thư Tống gọi điện thoại nói, mời anh đến văn phòng làm việc của ngài một chuyến.

- Ừ!

Giọng nói cực kỳ lãnh đạm và lạnh lùng của An Tại Đào vọng vào tai của Tôn Khánh, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy cặp mắt lạnh như băng của An Tại Đào, trong lòng y không kìm nổi run lên một chút, khẩn trương lui về sau tránh đường.

Ba người bước xuống lầu. Tôn Khánh buồn bực đứng do dự một hồi, cuối cùng cũng phẫn nộ bỏ đi. Là thư ký của Tống Nghênh Xuân, vị Chủ tịch thành phố này mặc dù không hợp với Bí thư Tống, nhưng y thật không ngờ, An Tại Đào lại không nể mặt Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân chút nào.

Anh ta rất mạnh mẽ và cứng rắn. Một Chủ tịch thành phố như vậy thật là hiếm thấy. Ngồi trong xe, Tôn Khánh lặng yên suy nghĩ. Đương nhiên, y trong lòng chỉ dám oán thầm mà thôi, chứ không dám nói ra bất cứ điều gì.

Tôn Khánh không biết An Tại Đào có đến văn phòng Tống Nghênh Xuân hay không. Y thật sự rất lo lắng. Nếu An Tại Đào đi, Tống Nghênh Xuân có thể hay không đem lửa giận giải phóng trên người y? Vừa rồi, Tống Nghênh Xuân trong phòng làm việc đã quăng nát hai tách trà, cảm xúc căn bản là không thể dùng từ ngữ để hình dung.

Tống Nghênh Xuân trong phòng làm việc chờ cả ngày cũng không thấy An Tại Đào đến. Suốt cả thời gian buổi trưa, Tống Nghênh Xuân cũng không xuống lầu ăn cơm, trong phòng làm việc đứng ngồi không yên, cảm xúc không ổn định.

Thật vất vả đến 2h chiều, Tống Nghênh Xuân cuối cùng không kìm nổi muốn đi giáp mặt với An Tại Đào. Sau khi đến tòa nhà Ủy ban nhân dân, Tống Nghênh Xuân bước lên lầu, tình cờ chạm mặt với Trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Chu Quân.

Sau khi xếp thứ nhất trong bảng danh sách và được truyền hình trực tiếp trên TV, Chu Quân được mọi người chúc mừng rất nhiều. Có rất nhiều cấp dưới và lãnh đạo bộ môn của thành phố đều gọi điện thoại đến, giữa trưa lại tổ chức tiệc ăn mừng. Cũng may là Chu Quân không phải là kẻ ngu ngốc, biết thời điểm này không phải là thời điểm nên quá mức vui mừng nên mọi thứ đều xin miễn.


Nhưng cho dù là như thế, nét vui sướng trên mặt là không thể che lấp được. Khi đối mặt với Tống Nghênh Xuân, Chu Quân ngẩn người, cười cung kính nói:

- Bí thư Tống!

Tống Nghênh Xuân nhìn qua gương mặt tràn đầy sự vui mừng của Chu Quân, sắc mặt càng thêm âm thầm, theo bản năng ừ một tiếng rồi bước nhanh lên lầu. Chu Quân có chút không hiểu vì sao, không biết mình đã đắc tội với Bí thư Thành ủy khi nào, nên trong lòng cũng có chút bất an.

Chẳng lẽ là vì mình quá hưng phấn mà khiến lãnh đạo bất mãn? Chu Quân rùng mình, khẩn trương lấy lại bình tĩnh, giả bộ thản nhiên bước xuống lầu

Tống Nghênh Xuân lên lầu, sắc mặt quá đỗi âm trầm. Sau khi ông ta gõ cửa, vẫn không thấy tiếng trả lời. Tống Nghênh Xuân không kiên nhẫn dùng sức gõ mạnh hơn, thì lại nghe bên cạnh có động tĩnh, nhìn thấy An Tại Đào bước ra từ phòng làm việc của Dương Hoa:

- Bí thư Tống?

An Tại Đào làm ra vẻ dường như không có việc gì, cười nói:

- Ngài tìm tôi à?

Tống Nghênh Xuân trong lòng phẫn nộ nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh, thản nhiên cười nói:

- Đúng vậy, đồng chí Tại Đào, tôi tìm cậu nhưng cậu không đến nên đành phải đến đây? Vừa lúc có đồng chí Dương Hoa ở đây nên tôi muốn nói chuyện với hai người.

Nói xong, Tống Nghênh Xuân liền bước thẳng vào phòng làm việc của Dương Hoa. An Tại Đào lông mày nhướng lên, cũng trở lại vào, thuận tay đóng cửa lại.

Kỳ thật Dương Hoa đã sớm nghe được động tĩnh của Tống Nghênh Xuân, nhưng thật không ngờ Tống Nghênh Xuân sẽ trực tiếp vào phòng làm việc của mình nên ít nhiều có chút kinh ngạc. Tuy nhiên, cô phản ứng rất nhanh, đứng dậy, mỉm cười tiếp đón:

- Bí thư Tống, xin mời ngài ngồi.

Tống Nghênh Xuân cũng không khách khí, đặt mông ngồi lên sofa, bắt chéo chân, ánh mắt sáng ngời nhìn An Tại Đào, trầm giọng nói:

- Đồng chí Tại Đào, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta mấy hôm trước đến tỉnh, ý tứ của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục không phải là cậu không rõ. Tôi cứ luôn mãi dặn cậu, ngàn vạn lần không được để xảy ra sự cố, mặt mũi của Chủ nhiệm Mục không thể không nể. Nhưng hiện tại cậu lại làm ra như vậy, chúng ta phải làm như thế nào cho xong việc đây? Làm sao báo cáo với Chủ nhiệm Mục?

"Như thế nào xong việc thì đó là chuyện của ngài, chứ có quan hệ gì đến tôi đâu?"An Tại Đào trong lòng cười lạnh nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói:

- Bí thư Tống, về phần của Hoàng Thu Snh, hoàn toàn là do nhân tố cá nhân của anh ta. Nếu không phải trong phần phỏng vấn, anh ta biện hộ lừa gạt, phạm phải sai lầm, khiến giám khảo và đại diện quần chúng tại hiện trường chỉ ra chỗ sai. Anh ta vốn hẳn là dựa vào thành tích của mình trước kia mà cho rằng không có vấn đề gì.


Tống Nghênh Xuân thở phào một cái, bĩu môi:

- Được rồi, chúng không nói về vấn đề này. Vấn đề của Hoàng Thu Sinh chỉ là một số vấn đề nhỏ, hoàn toàn có thể bỏ qua. Cho dù là cậu ta có lỗ hổng của mình thì khi chấm điểm nên ít nhiều chiếu cố cậu ấy một chút. Cậu ấy không đến mức phải xếp cuối bảng như vậy.

An Tại Đào khoát tay:

- Bí thư Tống, cũng không thể nói như vậy. Hôm nay TV truyền hình trực tiếp buổi phỏng vấn, tất cả trình tự đều dưới sự giám sát của truyền thông và quần chúng, chúng ta làm sao mà lừa gạt được? Chúng ta không thể một bên cường điệu công khai công bằng, công chính, còn một bên thì lại thao tác trong bóng tối. Không nói đến là không thể làm bộ, cho dù là có thể làm bộ, thì khi đối mặt với hàng hàng ánh mắt của công chúng, chúng ta cứng rắn nâng Hoàng Thu Sinh dậy, thì không phải là đánh vào mặt mình sao? Loại chuyện như thế này tôi làm không được.

An Tại Đào sắc mặt có chút âm trầm.

Không khí trong văn phòng lập tức nặng nề. Tống Nghênh Xuân thở mạnh, lửa giận trong lòng càng lúc càng áp chế không được. Còn An Tại Đào thì thần sắc có chút lạnh lùng, chút cũng không nhượng bộ. Dương Hoa đứng phía sau bàn làm việc, cười nhẹ giảng hòa:

- Bí thư Tống, Chủ tịch An, bây giờ còn chưa phải là kết quả cuối cùng. Kế tiếp còn quá trình quần chúng bàn bạc với nhau. Nói không chừng, lúc đó Hoàng Thu Sinh sẽ lên hạng.

Tống Nghênh Xuân lạnh lùng cười:

- Đề bạt trợ lý Chủ tịch thành phố là một vấn đề quan trọng trong việc điều chỉnh cán bộ, phải thận trọng vô cùng. Có thể trực tiếp trên TV hoặc có thể thăm dò đổi mới một chút, nhưng ít nhất nguyên tắc tổ chức phải kiên trì giữ vững. Trước dân chủ, sau tập trung, kết quả cuối cùng cũng phải do hội nghị thường vụ Thành ủy nghiên cứu quyết định, không thể tùy tiện đề bạt.

- Nếu đồng chí Tại Đào vẫn cứ cố chấp như vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể thảo luận trong hội nghị thường vụ Thành ủy mà thôi.

Tống Nghênh Xuân cố kìm nén cơn phẫn nộ, đứng dậy giơ cao tay.

An Tại Đào cũng đứng dậy, thản nhiên cười:

- Từ trung ương đến địa phương đều thi hành công khai công tác chính vụ, nhấn mạnh vào việc dẫn vào công cộng giám sát. Việc tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố đều có sự đồng ý của Thành ủy và Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, về trình tự tổ chức là không có vấn đề gì. Việc công khai tuyển chọn cho đến ngày hôm nay đều nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt của các giới trong xã hội. Sự việc liên quan đến dân chủ, một khi đã mở đầu thì không thể quay lại được.

Tống Nghênh Xuân hừ một tiếng, ánh mắt căm tức nhìn An Tại Đào:

- Ý tứ của đồng chí Tại Đào chính là cái gọi là dân chủ thì không cần tổ chức? Nếu nói như vậy thì nguyên tắc quản lý cán bộ Đảng đặt ở chỗ nào? Sau này có cân nhắc cán bộ, cũng không cần đến sự khảo sát của Thành ủy, khiến đồng chí An Tại Đào tổ chức một lần trực tiếp trên TV là có thể hoàn toàn xong việc.

An Tại Đào khóe miệng nhếch lên:

- Bí thư Tống, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, sao lại có thể trộn lẫn? Việc quản lý cán bộ Đảng hàm nghĩa rất rộng, không chỉ là đề bạt mà còn có quản lý. Việc tuyển chọn cán bộ này cũng là từ tổ chức quản lý, thế có gì sai sao? Hơn nữa, mặc kệ là công khai tuyển chọn dân chủ hay là khảo sát đề bạt thì đều phải kiên trì nguyên tắc công bằng, không thể lừa gạt được. Theo như lời của Bí thư Tống thì nếu là cán bộ Đảng thì có thể lừa gạt sao?

Hai người đối chọi gay gắt với nhau, không nhượng bộ. Dương Hoa bất đắc dĩ nhìn hai người, không biết nói như thế nào, chỉ biết để cho hai vị chủ quản thành phố này tiếp tục đấu khẩu với nhau.

- Chúng ta triển khai vị trí cạnh tranh là công khai lựa chọn, chính là để chọn đám người không biết xấu hổ, tham ô vộ độ, làm xằng làm bậy đi vào cương vị lãnh đạo. Tôi tuyệt đối không để cho bọn hôn quan, lười biếng tiến vào cương vị lãnh đạo.

An Tại Đào trầm giọng nói:

- Việc tuyển chọn công khai này khiến tiêu hao một khoản phí không nhỏ. Nếu muốn thăng tiến, thì điều cần lo lắng chính là làm thế nào để hoàn thành công tác, hoàn thiện chính mình, mà không bỏ phí thời gian và tinh lực. Như vậy, sẽ chắc chắn hình thành một hình thức áp lực và hướng phát triển mới.

- Trung ương gần đây đã đề xuất gia tăng thể chế cải cách, dân chủ. Nhất là báo cáo trung ương xuất hiện rất nhiều lần. Chúng ta đẩy mạnh việc công khai tuyển chọn cán bộ, chính là quán triệt chỉ thị của trung ương và của Tỉnh.


Luận về tài ăn nói, Tống Nghênh Xuân căn bản không phải là đối thủ của An Tại Đào. Nói về việc nắm chắc và hiểu rõ chế độ chính sách và tinh thần văn kiện của trung ương, Tống Nghênh Xuân so với An Tại Đào, người có ưu thế tái sinh cũng không thể sánh bằng.

An Tại Đào chậm rãi nói, nhưng lời nói lại giống như phong ba bão tố khiến Tống Nghênh Xuân bị nghẹn, một câu cũng không nói nên lời. Phút cuối cùng, Tống Nghênh Xuân hầm hầm phất tay áo bỏ đi, đóng mạnh cánh cửa phòng làm việc của Dương Hoa. Dương Hoa ngây người, rồi lại nhìn An Tại Đào thản nhiên đi ra, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng lại.

Vào văn phòng của mình, An Tại Đào khóe miệng hiện lên một nụ cười. Hắn tự hỏi, làm bất luận điều gì cũng không hề tư lợi, đều là vì đẩy mạnh công tác và thực hiện lý tưởng chính trị của mình, chứ không đơn thuần là tranh quyền đoạt lợi với Tống Nghênh Xuân. Cái gọi là lòng dạ khoan dung thì tư tưởng sẽ thoải mái. Hắn hiểu điều đó thì làm gì mà sợ Tống Nghênh Xuân.

Trên thực tế, lần tuyển chọn cán bộ này, về sau thì không biết như thế nào, nhưng nếu kết quả đề cử không khiến xã hộ hài lòng thì chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. An Tại Đào nếu đã khơi mào chuyện này thì không còn khả năng để quay lại.

Còn về phần Hoàng Thu Sinh, và về vấn đề mặt mũi của Mục Thao, nếu nói An Tại Đào một chút cũng không suy xét, một chút cũng không có tư tưởng chuẩn bị thì không có khả năng. Đối với chuyện này trong lòng hắn đã có đối sách. Nhưng không đến vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn thực hiện diệu kế này.

Hằn vừa mới bước vào cửa thì Dương Hoa đã bước vào sau. Đối với sự việc vừa rồi, Dương Hoa trong lòng cũng có chút lo lắng. Sự việc Hoàng Thu Sinh trước đó cô cũng không nghe đến, chỉ là vừa rồi nghe Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào cãi cọ mà lờ mờ hiểu ra chuyện gì. Cô ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ, cảm thấy có chút không ổn, nên đi tìm An Tại Đào để tìm hiểu một chút.

Phải biết rằng đắc tội với Tống Nghênh Xuân có lẽ là vấn đề không lớn. Bởi vì Dương Hoa biết bối cảnh của An Tại Đào rất hùng mạnh. Dương Hoa trước kia ở Yên Kinh, có người quen ở Các bộ và Ủy ban trung ương, biết được Hạ Hiểu Tuyết vợ của An Tại Đào là chủ của tập đoàn Long Đằng. Đây chính là một nhân tố quan trọng khiến Dương Hoa đứng đằng sau An Tại Đào.

Nhưng Tống Nghênh Xuân không thể so với Mục Thao. Mục Thao là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đắc tội với lãnh đạo Tỉnh ủy thì có chút không sáng suốt. Nếu Mục Thao giận chó đánh mèo, thì có lẽ sẽ liên lụy đến cô. Đây là điều mà Dương Hoa suy nghĩ.

Nhìn thấy Dương Hoa bước vào cửa, An Tại Đào trong lòng biết rõ là vì cái gì, thản nhiên cười nói:

- Chị Dương, còn có việc gì à?

Dương Hoa do dự một chút rồi cười nói:

- Lãnh đạo, tôi thì ăn ngay nói thật, tôi cảm thấy anh không cần phải vì Hoàng Thu Sinh mà đắc tội với Chủ nhiệm Mục.

An Tại Đào nụ cười chợt tắt, lời nói đầy thâm ý:

- Chị Dương, có những thời điểm đừng nên nghĩ nhiều như vậy? Chủ nhiệm Mục là ai? Một lãnh đạo lớn như vậy mà không nghĩ thấu điều gì à? Haha, cô về trước đi. Tôi cảm thấy đau đầu, muốn nghỉ một chút.

Ngày 7 tháng 8, buổi tối, đài truyền hình Phòng Sơn đã phát tin tức chuyên đề, công bố số lượng: toàn bộ Phòng Sơn có hơn một trăm ngàn gia đình, hơn năm trăm ba mươi ngàn nhân khẩu trong thời gian làm việc buổi sáng đã theo dõi trực tiếp buổi phỏng vấn công khai tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố Phòng Sơn trên TV.

Ngày hôm sau, trong tỉnh ngoài tỉnh, thậm chí các hãng truyền thông lớn của trung ương đều phát lại buổi phỏng vấn vừa rồi. Tất cả đều tỏ ra rất tán thưởng.

Nhật báo Đông Sơn đã phát biểu một xã luận, tán thưởng hình thức công khai tuyển chọn của Phòng Sơn:

- Cải cách thể chế chính trị, chính là lui nửa bước mà tiến ngàn dặm. Việc cải cách cơ bản của quốc gia chúng ta ở địa phương đã thử nghiệm thành công, nhận được sự tán thành của trung ương, trở thành chính sách mang tính pháp luật của cả nước. Bởi vậy, chúng ta lạc quan chờ mong rằng, với dũng khí và trí tuệ của mọi người, dùng sự đột phá trong cải cách ở địa phương để thúc đẩy cải cách chính trị của cả nước.

- Cán bộ xuất hiện trực tiếp đã mang đến một hình tượng mới mẽ về chính phủ và về cán bộ. Bất luận là hứa hẹn hay là tỏ thái độ, hay là tranh cử diễn thuyết, biện hộ, đối với công chúng mà nói đều là rất cảm kích, biểu đạt được quyền giám sát và giám hộ, khiến cán bộ cảm thấy áp lực hơn mà thực hiện lời hứa của mình. Ở một ý nghĩa nào đó, chúng ta hy vọng có nhiều cán bộ có thể trực tiếp xuất hiện như vậy.

Những lời ca ngợi của dư luận như vậy đều tràn ngập trên khắp mặt báo. Từ đó sinh ra một loạy những ảnh hưởng chính trị vượt quá dự đoán của An Tại Đào.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận