Bành Quân đi rồi, An Tại Đào thoáng do dự một chút. Hắn định gọi điện cho Tà Vĩnh Sinh, nhờ y có cơ hội thì đề bạt Trương Lan Lan – vợ Bành Quân. Nên biết, với cơ chế hiện tại, muốn tăng thu nhập, nhất định phải được đề bạt thành người có chức vụ cao một chút, vì giữa nhân viên và trưởng phòng, sự chênh lệch tiền lương là khá lớn. Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ "chiếu cố" một người thân cận của mình như vậy, cũng không muốn việc này trở thành tiền lệ.
An Tại Đào cũng biết nước quá trong ắt không có cá, nếu thu nhập của Bành Quân vẫn eo hẹp như vậy, lại ở trong môi trường phức tạp của quan trường, tâm lý không cân bằng khó tránh khỏi sớm muộn tay Bành Quân cũng sẽ nhúng chàm. An Tại Đào không muốn một người cấp dưới thân cận của mình lại phạm sai lầm vì vấn đề kinh tế.
Cuối cùng An Tại Đào gọi điện cho Lãnh Mai, nói chuyện một lúc với cô, Lãnh Mai liền hiểu rõ ý định của hắn. Sau khi tắt điện thoại, Lãnh Mai ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện cho Phó cục trưởng Cục công an Tà Vĩnh Sinh, không nói rõ, mà chỉ ám chỉ sơ qua một chút.
Tà Vĩnh Sinh có thể có ngày hôm nay đều nhờ vào sự coi trọng của An Tại Đào, nếu không, đến giờ ông ta vẫn chỉ là một Phó cục trưởng không được trọng dụng, so với cái chức Phó cục trưởng thường trực hiện giờ là khác nhau một trời một vực. Thế nên, đối với ám chỉ của Lãnh Mai, Tà Vĩnh Sinh ngầm hiểu, không dám có chút chậm trễ nào, gần như vừa buông điện thoại là đã cho gọi Trưởng phòng tổ chức nhân sự Cao Đại Bằng đến.
Bởi vì Cục trưởng Cục công an thành phố kiêm chính uỷ Hoàng Thu Sinh thất bại trong cuộc công khai tuyển chọn làm Trợ lý chủ tịch thành phố, tâm trạng không vui, tuy chuyện đó có vẻ vặt vãnh đối với quyền lực và con đường làm quan của y, nhưng trên thực tế có ảnh hưởng rất lớn. Ít nhất, bởi vì vậy mà uy tín của y ở Cục giảm xuống rất nhiều. Ngược lại, trong khi đó, Tà Vĩnh Sinh, vốn bị xếp ở gần cuối lại được An Tại Đào coi trọng và nâng đỡ, dần dần đứng vững gót chân, mạnh mẽ, cứng rắn quật khởi.
Cao Đại Bằng là Trưởng phòng tổ chức nhân sự, nắm giữ quyền sắp xếp nhân sự, coi như là thuộc phe có thực quyền ở Cục, nhưng trước mặt Tà Vĩnh Sinh, Cao Đại Bằng lại có vẻ rất khiêm tốn. Lúc này, rất nhiều cán bộ trung tầng của Cục đã âm thầm xem Tà Vĩnh Sinh là nhân vật số một tương lai của Cục công an, đương nhiên là cũng lặng lẽ điều chỉnh thái độ.
-Phó cục trưởng Tà cho gọi tôi ạ?
Cao Đại Bằng kính cẩn cười nói.
Tà Vĩnh Sinh cầm gói thuốc lá trên bàn làm việc đưa cho Cao Đại Bằng, cười nói:
-Lão Cao này, tôi có một chuyện muốn phiền anh.
Cao Đại Bằng ngạc nhiên cười:
-Lãnh đạo có gì cần chỉ bảo, xin cứ nói.
Tà Vĩnh Sinh trầm ngâm một chút, hạ giọng nói:
-Lão Cao à, chuyện là thế này. Đồng chí Trương Lan Lan, vợ của Chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố Bành làm việc ở đồn công an Thương Hạ. Chánh văn phòng Bành phục vụ cho Chủ tịch thành phố An, công việc vô cùng bận rộn, vợ của đồng chí ấy quanh năm sống ở cơ sở cũng không có điều kiện chăm sóc con cái và gia đình, ý của tôi là, anh xem trong cục còn có chỗ nào thiếu người, điều Trương Lan Lan đến làm?
Cao Đại Bằng ngẩn ra, chợt hiểu. Tuy y không có giao thiệp với Bành Quân, nhưng ở Phòng Sơn không ai không biết Bành Quân là tâm phúc tuyệt đối của Chủ tịch thành phố An. Hiện giờ, trên quan trường Phòng Sơn, Bành Quân được xem là một trong những người không nên đắc tội, tuy Bành Quân làm việc và đối nhân xử thế rất khiêm tốn, nhưng dù sao địa vị của cậu ta rõ ràng là quan trọng.
Nếu là chuyện liên quan đến Bành Quân, Cao Đại Bằng hiểu rõ chuyện này mà không xử lý tốt là sẽ lôi thôi ngay. Xem bộ dạng Tà Vĩnh Sinh như vậy, có lẽ Chủ tịch thành phố An đã đích thân nhờ, làm sao mình dám không làm cho được?
Tình hình nhân sự ở các đơn vị trong Cục đều nằm trong đầu Cao Đại Bằng, y chỉ thoáng trầm ngâm một chút liền cười cười nói:
-Cục trưởng Tà, thật sự là cũng vừa khéo. Trạm quản lý xe của chi đội 2 cảnh sát giao thông đang khuyết vị trí Phó trạm trưởng, tôi thấy hay là điều vợ của Phó trưởng ban thư ký Bành tới đó? Chức vụ này cũng không bận rộn nhiều, sẽ có thời gian rảnh rỗi để chăm sóc gia đình
Mắt Tà Vĩnh Sinh sáng lên, trưởng trạm quản lý xe của Cục công an là một trong những vị trí nổi tiếng là "ngon ăn", người bình thường không thể vào được. Điều Trương Lan Lan vào chức vụ này, thăng lên cấp phó phòng, coi như là hoàn thành nhiệm vụ và dễ dàng ăn nói với Lãnh Mai, hay nói đúng hơn là với An Tại Đào sau lưng Lãnh Mai và cả Bành Quân nữa.
Cao Đại Bằng quan sát kỹ càng nét mặt Tà Vĩnh Sinh, lại nhẹ nhàng nói:
-Cục trưởng Tà, xin Cục trưởng đích thân nói với Chi đội trưởng Tôn một tiếng, nếu lãnh đạo của chi đội không đồng ý, e là tôi cũng khó sắp xếp.
Tà Vĩnh Sinh gật gật đầu, cười nói:
-Tốt lắm, được rồi lão Cao, anh phải lo liệu việc sắp xếp đi, tôi lập tức nói với lão Tôn một tiếng. Hoá ra Trưởng ban thư ký Bành cũng từng công tác ở Cục chúng ta, tuy hiện nay đã nghỉ, nhưng tôi nghĩ lão Tôn và Trưởng ban thư ký Bành cũng là người quen, như vậy không thể không nể tình quen biết?
Cao Đại Bằng cười mỉm, thầm nghĩ chuyện đó đương nhiên không thành vấn đề, trừ phi đầu óc của Tôn Cát Dân, chi đội trưởng chi đội cảnh sát giao thông, là đầu đất, nếu không hắn ta sẽ không ngu gì mà đi đắc tội với Bành Quân. - .
Buổi chiều vừa đi làm, An Tại Đào cầm bản sao văn bản ý kiến phúc đáp của Uỷ ban nhân dân tỉnh về việc Khu kinh tế mới Tư Hà lên cấp và mở rộng đến Thành uỷ tìm gặp Tống Nghênh Xuân. Có một số việc hắn không muốn dây dưa lằng nhằng với Tống Nghênh Xuân, hơn nữa, theo quy định, hắn là Chủ tịch thành phố, ở một số vấn đề công tác, hắn không thể không báo cáo xin chỉ thị của Bí thư Thành uỷ.
Tống Nghênh Xuân đang ở trong phòng làm việc nói chuyện với Chánh văn phòng Thành uỷ Hoàng Phủ Cương, đột nhiên thấy An Tại Đào bước vào, hơi bất ngờ một chút, nhưng vẫn ra vẻ thản nhiên cười:
-Đồng chí Tại Đào đến đấy à, mời ngồi.
-Chủ tịch thành phố An.
Hoàng Phủ Cương nịnh nọt cười chào một cách cung kính, lưng hơi khom xuống, khoé mắt chợt phát hiện vẻ mặt không hài lòng của Tống Nghênh Xuân, liền lúng túng đứng thẳng lên, nhưng vẫn không dấu được nét tươi cười và kính cẩn trên khuôn mặt.
-Chánh văn phòng Hoàng Phủ.
An Tại Đào gật đàu với Hoàng Phủ Cương, cũng không tỏ vẻ quá khách sáo, đưa văn bản ý kiến phúc đáp của tỉnh cho Tống Nghênh Xuân:
-Bí thư Tống, thành phố báo cáo xin mở rộng và lên cấp cho Khu kinh tế mới Tư Hà, tỉnh đã có văn bản phúc đáp, Phó chủ tịch tỉnh Cung có chỉ thị bằng bút phê, yêu cầu chúng ta nắm vững chính sách mà làm cho tốt.
Tống Nghênh Xuân vội vàng liếc nhìn văn kiện một lượt, thản nhiên cười:
-Rất tốt, không ngờ hiệu suất làm việc của Uỷ ban nhân dân tỉnh lại cao như vậy. Thế thì Uỷ ban nhân dân thành phố phải xử lý cho tốt. Khu kinh tế mới Tư Hà do đồng chí Tại Đào xây dựng, lại do đồng chí giúp thăng cấp, có thể nói là một giai thoại ở thành phố chúng ta!
Giọng Tống Nghênh Xuân đều đều không mặn không nhạt, An Tại Đào thầm cười lạnh, cũng không biểu lộ ra mặt, ngược lại khẽ mỉm cười:
-Tôi muốn báo cáo với Bí thư Tống một chút, sau khi Khu kinh tế mới Tư Hà lên cấp và mở rộng, bộ máy quản lý của nó cũng cần có sự điều chỉnh.
Tống Nghênh Xuân liếc nhìn An Tại Đào bằng đuôi mắt, giọng lạnh lẽo:
-Đồng chí Tại Đào, tôi nghĩ điều chỉnh cán bộ cấp huyện không phải việc nhỏ, hay là tạm thời để đó, chờ thêm hai ngày nữa đến hội nghị thường vụ nghiên cứu rồi sẽ nói sau. Được chứ? Hay là đồng chí Tại Đào lại muốn công khai tuyển chọn như lần trước?
Tống Nghênh Xuân hơi giễu cợt nhìn An Tại Đào, khoé miệng nhếch lên.
-Bí thư Tống, không càn phải công khai tuyển chọn, nhưng tôi cảm thấy nhất thiết phải điều chính bộ máy Khu kinh tế mới Tư Hà trước, do Ban tổ chức cán bộ bổ nhiệm, như vậy cũng có lợi cho cho bộ máy mới triển khai công tác ngay, bảo đảm cho Khu kinh tế mới lên cấp mở rộng tiến lên.
Tống Nghênh Xuân căm tức nhìn chằm chằm An Tại Đào, lãnh đạm nói:
-Đồng chí Tại Đào, đề bạt cán bộ không giống như người bán hàng rong bán cải trắng bên đường, cần phải được Ban tổ chức khảo sát và khảo hạch một cách nghiêm khắc chứ không thể tuỳ tiện như vậy! Đồng chí về trước đi, vài ngày nữa trong hội nghị thường vụ hãy đưa chuyện này ra để mọi người thảo luận.
An Tại Đào biết Tống Nghênh Xuân lại muốn giở trò bằng thủ đoạn kéo dài, nhưng hắn đã có đối sách. Đuôi mày hắn nhướng lên, khoé miệng nở một thụ cười thản nhiên, gật đầu nói:
-Tốt, vậy hai ngày nữa rồi nói sau!
Vội vã quay về văn phòng của mình, An Tại Đào lập tức gọi Trang Ninh đến. Trang Ninh cẩn thận quan sát sắc mặt An Tại Đào vì y cảm thấy tâm tình hắn không được tốt.
An Tại Đào ngẩn đầu lên nhìn Trang Ninh, trầm giọng nói:
-Lão Trang này, việc lên cấp và mở rộng Khu kinh tế mới Tư Hà, Uỷ ban nhân dân tỉnh đã có ý kiến phúc đáp, công tác này do anh đảm nhiệm, anh nhất thiết phải nắm vững và làm việc này cho thật tốt. Trong công việc phải coi trọng chính trị, chính sách, lại phải chú ý đến phương pháp!
Trang Ninh lập tức đứng dậy kính cẩn nói:
-Vâng, Chủ tịch thành phố An, tôi hiểu.
An Tại Đào khoát tay:
-Ngồi đi. Là thế này, bước tiếp theo, Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố còn muốn điều chỉnh bộ máy Khu kinh tế mới. Tuy nhiên, như anh cũng biết, trình tự thủ tục cần có thời gian. Nhưng công tác của chúng ta cũng không thể cứ kéo dài như vậy, nhất định phải nhanh chóng triển khai. Để tạo sự dễ dàng cho anh triển khai công tác, tôi và đồng chí Dương Hoa đã thoả thuận, quyết định thành lập "Ban chỉ huy công tác lên cấp và mở rộng Khu kinh tế mới Tư Hà", do anh với tư cách là Trợ lý chủ tịch thành phố đảm nhiệm chức Tổng chỉ huy, đồng chí Chủ tịch thành phố Quy Ninh Mã Hiểu Yến, đồng chí Chủ tịch khu Lương Sơn Trương Thắng Lợi, đồng chí Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà Khương Khôn làm Phó tổng chỉ huy, Ban chỉ huy đặt ở Khu kinh tế mới Tư Hà.