Tại đại sảnh khám bệnh của bệnh viện nhân dân số một thành phố Phòng Sơn đầy cả người. Không chỉ có những người vì việc miễn phí khám chữa bệnh mà đến, mà còn có một số người nghe nói sáng hôm nay Bí thư Thành ủy An Tại Đào và Chủ tịch thành phố Dương Hoa sẽ cùng với một số lãnh đạo thành phố đến để điều tra nghiên cứu vấn đề này. Cho nên, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều người đã có mặt tại đại sảnh phòng khám bệnh vừa để phản ánh vấn đề, vừa xem náo nhiệt, lại có người muốn đục nước béo cò.
Đám người đứng chen chúc nhau trong đại sảnh khám bệnh, còn các lãnh đạo bệnh viện đứng bên ngoài đầu đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn chen chúc không lọt. Trương Trí Hằng cùng với một số ít cán bộ của Cục Y tế và một số nhân viên công tác của Thành ủy, UBND bao quanh An Tại Đào và Dương Hoa, lớn tiếng kêu gào quần chúng tản ra khiến hiện trường nhốn nháo hẳn lên.
Bên tai truyền đến tiếng ồn ào, An Tại Đào nhíu mày, hướng Dương Hoa bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Lão Dương, có chuyện gì vậy? Chúng ta đến bệnh viện điều tra nghiên cứu, là ai đem tin tức này phát ra ngoài?
Dương Hoa thở dài, lắc đầu:
- Bí thư An, tôi cũng không rõ lắm. Xem tình huống như vầy, hẳn là người của bệnh viện. Bí thư An, cũng khó trách bọn họ, chúng ta đến đây, trên những chiếc xe như vậy, lại có người đi theo, cho dù là bệnh viện không nói nhưng cũng có người sẽ đoán ra được.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, lướt nhìn qua Trương Trí Hằng đang lo lắng gọi điện thoại, nghe thấy ông ta đang thông báo cho người của Cục Công an đến, đang muốn cắt đứt lời ông ta, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn nên thôi không nói nữa.
Không bao lâu sau, một Phó cục trưởng cục Công an thành phố đích thân mang theo cảnh sát nhân dân chạy đến, rất nhanh tách đám người ra, khai thông một con đường cho An Tại Đào và lãnh đạo thành phố đi vào, đến phòng làm việc tại lầu ba.
Sau khi mọi người ngồi yên, nhân viên công tác khẩn trương mang trà cho An Tại Đào, Dương Hoa và các lãnh đạo thành phố. Trương Trí Hằng thần sắc không tốt, căm tức nhìn lãnh đạo bệnh viện, nổi giận nói:
- Lão Trương, các người đang làm gì thế? Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương đến bệnh viện điều tra nghiên cứu, ai cho các người loan truyền tin tức này ra ngoài. Tôi nói cho các người biết, chuyện này rất nghiêm trọng, các người về sau phải lập tức điều tra, một khi tra ra thì phải nghiêm trị.
Các thành viên trong bộ máy bệnh viện lo sợ đứng khúm núm một bên không dám phản bác. An Tại Đào và Dương Hoa liếc mắt nhìn nhau, Dương Hoa chợt mỉm cười:
- Được rồi, đồng chí Trí Hằng, không cần chuyện bé xé ra to. Quần chúng nghe nói Bí thư An và tôi đến bệnh viện nghiên cứu, thì muốn đến phản ánh một số vấn đề, không sao đâu. Chúng tôi vốn chuẩn bị mở một hội nghị tọa đàm với người bệnh và một số đại diện trong xã hội. Tôi xem như vậy, anh và các đồng chí ở bệnh viện đi tổ chức một chút, hội nghị tọa đàm của chúng ta sẽ cử hành bây giờ.
Trương Trí Hằng ngẩn ra, do dự một chút, cười khổ nói:
- Chủ tịch thành phố Dương, hôm nay khiến hai vị lãnh đạo sợ hãi, đây là do tôi không làm tròn bổn phận của mình, xin lãnh đạo cứ phê bình. Còn về phần hội nghị tọa đàm, chúng tôi kỳ thật đã chuẩn bị tốt. Nhưng hiện tại chúng ta có nên đổi địa điểm khác? Bằng không thì phòng họp này của chúng ta không đủ.
- Phê bình cái gì?
An Tại Đào khoát tay:
- Lão Trương, anh đừng suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta là quan phụ mẫu của Phòng Sơn, còn có thể sợ hãi quần chúng sao? Hội nghị tọa đàm cứ tổ chức tại bệnh viện, không đi đâu cả. Anh lập tức thông báo cho đại diện các giới, mặt khác cũng bảo đại diện của bệnh nhân lên đây. Tôi và Chủ tịch thành phố Dương hôm nay sẽ đối thoại trực tiếp với quần chúng.
Trương Trí Hằng trước đó đã tìm được đại diện tham dự hội nghị, đương nhiên cũng dựa theo chỉ thị lâm thời của An Tại Đào từ những người bệnh chọn lên một. Những đại diện đó bao gồm các giai tầng và lĩnh vực trong xã hội, có công nhân, nông dân, thầy thuốc, luật sư, giáo sư, nhân viên công vụ…
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, lúc này Trương Trí Hằng mới cất cao giọng nói:
- Các vị, hôm nay Bí thư Thành ủy An và Chủ tịch UBND thành phố Dương đã dành chút thời gian đến bệnh viện nhân dân Phòng Sơn để điều tra nghiên cứu về vấn đề triển khai tình huống khám chữa bệnh miễn phí. Đồng thời những đại biểu đang ngồi đây sẽ tiến hành tọa đàm giao lưu.
Đợi cho tiếng vỗ tay qua đi, An Tại Đào chen vào nói:
- Xin mọi người đừng khẩn trương, có thể nói thoải mái. Tôi và Chủ tịch Dương hôm nay đến đây, chủ yếu là nghe mọi người đưa ra ý kiến và đề nghị về việc khám chữa bệnh miễn phí. Mặc kệ là phê bình hay đề nghị, chúng tôi đều tiếp thu. Mục đích của chúng tôi chỉ có một, làm thế nào để đẩy mạnh quá trình khám chữa bệnh miễn phí.
Nói xong, An Tại Đào cười ha hả:
- Mọi người có thể bắt đầu rồi, cứ nói thoải mái. Mọi người đừng xem tôi và Chủ tịch Dương là lãnh đạo, cứ xem chúng tôi như người một nhà. Chúng tôi hôm nay đến đây chính là muốn nghe ý kiến chân thật.
Một người đàn ông mặc chiếc áo đen đứng dậy, kính cẩn nói:
- Bí thư An, Chủ tịch thành phố Dương, tôi là Dương Siêu, đến từ Ủy ban Kế hoạch và Phát triển thành phố Phòng Sơn. Tôi xin có một vài ý kiến, xin mời lãnh đạo chỉ ra chỗ sai.
- Nếu lấy chi phí 300 đồng cho một người một lần chữa bệnh, toàn bộ thành phố chúng ta có bốn triệu dân, nếu thi hành miễn phí thì phải mất một trăm hai mươi triệu. Tài chính cần gánh vác không đến một trăm triệu. Dựa theo số liệu tài chính mà tôi thu thập được vào năm ngoái, chúng ta chỉ cần xuất ra chưa đến một phần mười là có thể thi hành việc khám chữa bệnh miễn phí. Thu nhập tài chính một năm có thể bảo đảm khám chữa bệnh miễn phí trong vòng mười năm. Nếu dân chúng có thể trả tiền thì kinh tế Phòng Sơn sẽ tiến thêm một bước tuần hoàn thật tốt. Cho nên, tôi kiên quyết ủng hộ quyết sách của Thành ủy và UBND thành phố.
Dương Siêu nói xong, lại kính cẩn mỉm cười. An Tại Đào âm thầm nhíu mày. Tuy rằng tính toán của Dương Siêu là chân thật, tuy nhiên người này lại do Trương Trí Hằng tìm đến thao tác, cán bộ cơ quan làm sao dám trước mặt An Tại Đào và Dương Hoa phản đối khám chữa bệnh miễn phí chứ? Có còn muốn lăn lộn trong cơ quan nữa hay không?
Một nữ giáo viên khuôn mặt xinh đẹp nói xen vào:
- Tôi là giáo viên của trường trung học Phòng Sơn Chu Hải Na. Tôi không đồng ý với quan điểm của Dương Siêu tiên sinh. Chúng ta đang trong giai đoạn chuyển mình của xã hội, nhu cầu dùng tiền rất cấp bách. Trước hết, những cơ sở kinh tế mới có khả năng cam đoan sự gia tăng hưởng thụ của dân chúng. Nếu hiện tại đem nhiều tiền như vậy dùng cho việc miễn phí khám chữa bệnh trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề, nhưng chỉ sợ là rất khó kéo dài. Cho nên là không thể thực hiện được.
Chu Hải Na giọng nói không nhanh, không chậm. Trương Trí Hằng mặt nhăn lại, có chút căm tức nhìn Chánh văn phòng cục Y tế Tôn Hải Bình, thầm nghĩ sao lại tìm người như thế này đến đây? Giáo viên trường trung học Phòng Sơn?
Nghe có người phản bác ý kiến của mình, Dương Siêu do dự một chút, cẩn thân quan sát sắc mặt của An Tại Đào và Dương Hoa, sau đó mới lớn tiếng nói:
- Cũng đều là giải quyết những vấn đề của xã hội, vì sao có những quốc gia có thể thực hiện việc miễn phí khám chữa bệnh mà chúng ta lại không làm được? Phải biết rằng tài lực của bọn họ không bằng chúng ta. Cho nên, đây không phải là vấn đề có đồng ý hay không, mà là chính phủ phải đem vấn đề dân sinh đặt lên vị trí đầu tiên.
- Miễn phí khám chữa bệnh nhìn qua thì rất tốt, nhưng làm sao có tính liên tục được. Bởi vì là miễn phí, nên nhu cầu khám chữa bệnh của người dân sẽ tăng nhanh. Thậm chí không loại trừ có người đục nước béo cò, khiến cho việc khám chữa bệnh hiện có sẽ vượt quá năng lực phục vụ hiện giờ. Từ đó sẽ làm cho trình độ phục vụ khám chữa bệnh sẽ nhanh chóng đi xuống. Nhân viên y tế đều mệt mỏi về tinh thần và thể xác, thậm chí xuất hiện tình trạng thầy thuốc không chẩn đoán đúng bệnh của người dân. Nhìn qua thì hiện tại tình huống bệnh viện chúng ta là như thế.
Chu Hải Na cười lạnh một tiếng, đối chọi gay gắt không lùi bước. Nhìn ra thì cô dường như có chuẩn bị mà đến đây.
Dương Siêu hít một hơi, biết mình gặp phải một người hay sinh sự rồi.
An Tại Đào nhìn thật kỹ người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, khí chất tao nhã trước mặt, trong lòng sinh ra vài phần tò mò trước những lời sắc bén của cô.
- Giáo viên trường trung học Phòng Sơn?
An Tại Đào nghiêng đầu về phía Dương Hoa hỏi nhỏ:
- Đây là một người rất có cá tính, rất có tư tưởng. Lời nói sắc bén, logic, chắc là giáo viên ngữ văn?
Dương Hoa khẽ cười:
- Vâng, có khả năng là như vậy, Bí thư An.
- Việc miễn phí khám chữa bệnh đề cập đến việc xây dựng chế độ thật hữu hiệu, tính công bình phải được đặt trên tính hữu hiệu đó. Nếu muốn đẩy mạnh chế độ này, một khi bị đẩy ngã thì có khả năng chạm đến ích lợi của phần đông con người, khó khăn là có thể nghĩ đến. Huống chi, thu nhập tài chính của chúng ta chủ yếu là từ đất đai thu vào, trừ đó ra thì thu nhập tài chính chẳng biết thu từ đâu. Còn nữa, quốc gia chúng ta là một quốc gia có dân số già. Một khi thực hiện chế độ miễn phí khám chữa bệnh, thì chi phí chữa bệnh sẽ gia tăng. Không có chính phủ nào có thể chịu nổi áp lực như vậy.
Chu Hải Na nói rất nhanh, khiến cho Dương Siêu không thể trả lời được.
Chu Hải Na và Dương Siêu tranh cãi rất nhanh đã khiến cho hội trường sinh động hẳn lên. Dù sao thì việc miễn phí khám chữa bệnh rất tốt, tuy rằng trước mắt còn có chút khó khăn, nhưng đại đa số người dân Phòng Sơn vẫn hy vọng chính sách như vậy có thể kiên trì đi xuống.
Bởi vậy đại đa số đại biểu đều tán thành việc miễn phí khám chữa bệnh, chỉ có một số người đưa ra đề nghị có tính châm chọc. Còn có một số ý kiến An Tại Đào xem ra rất có tính thao tác. Chỉ có một số cá biệt tỏ ra nghi ngờ, trong đó có Chu Hải Na.
An Tại Đào ánh mắt thâm thúy thu hồi lại từ trên người Chu Hải Na, cất cao giọng cười:
- Các đồng chí hôm nay nói chuyện rất tốt, rất toàn diện. Tôi và Chủ tịch thành phố Dương học hỏi rất nhiều. Có một số đồng chí đối với việc khám chữa bệnh miễn phí ở thành phố đã đưa ra quan điểm bất đồng. Tôi cho rằng, những nghi ngờ như vậy có thể đánh trúng điểm mấu chốt. Phải bảo đảm được tính công bằng, chế độ hợp lý thì đích xác rất khó khăn.
Chu Hải Na nhìn An Tại Đào một cách không sợ hãi, lẳng lặng lắng nghe ý kiến cuối cùng của An Tại Đào.
- Nhưng chỉ cần chính phủ chân chính đặt phúc lợi của dân lên vị trí hàng đầu để suy xét thì hết thảy những khó khăn sẽ không còn là khó khăn nữa. Dù sao, theo tôi, việc đẩy mạnh khám chữa bệnh miễn phí, chỉ cần thực hiện chế độ đúng chỗ, chỉ cần đầu nhập đúng chỗ, thì việc miễn phí khám chữa bệnh là hoàn toàn có thể thực hiện.
An Tại Đào thanh âm đột nhiên cao lên:
- Tôi hy vọng, có thể trong nhiệm kỳ của mình, cố gắng đẩy mạnh việc miễn phí khám chữa bệnh cho người dân. Sau đó biến nó trở thành một điều bình thường trong cuộc sống. Vì mục tiêu này, tôi quyết không chùn bước, bài trừ hết thảy những quấy nhiễu, vượt qua khó khăn.
Hơn 10h, hội nghị tọa đàm chấm dứt. An Tại Đào kết thúc việc điều tra nghiên cứu tại bệnh viện nhân dân số một Phòng Sơn. Khi lên xe, An Tại Đào đột nhiên vẫy Trương Trí Hằng. Trương Trí Hằng lập tức khẩn trương chạy đến, kính cẩn nói:
- Bí thư An!
- Lão Trương, điều tra một chút về nữ giáo viên trường trung học Phòng Sơn kia, xong rồi báo cáo cho tôi biết.
Nói xong, An Tại Đào bước lên xe. Hôm nay Dương Hoa không có lái xe theo cùng, cho nên cũng vào cùng xe với hắn, ngồi chung ở băng sau.
Dương Hoa cười nói:
- Bí thư An, cảm thấy hứng thú với nữ giáo viên kia à? Tôi đoán là anh muốn đem cô ấy về công tác tại cơ quan Thành ủy.
- Người này rất có tư tưởng và trình độ lý luận. Tôi cảm thấy đó là một nhân tài. Văn phòng Thành ủy vừa lúc thiếu một đồng chí có trình độ tư tưởng như vậy.
An Tại Đào mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Dương Hoa cười:
- Đúng là một người có cá tính.
An Tại Đào cười ha hả:
- Cô Dương à, mấy năm trước, khi tôi mới nhậm chức ở Phòng Sơn, lúc còn làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, cũng có rất nhiều người nói tôi cá tính quá mạnh.
Dương Hoa cười, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng di động của An Tại Đào vang lên. An Tại Đào rút điện thoại ra, vừa thấy số điện thoại của Chánh văn phòng Thành ủy Đồng Hồng Cương thì liền lên tiếng:
- Tôi An Tại Đào nghe đây.
- Bí thư An, vừa rồi văn phòng Tỉnh ủy gọi điện thông báo, nói là 2h chiều này anh cần phải đến tham dự hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Các lãnh đạo muốn nghe anh phát biểu về công tác khám chữa bệnh miễn phí.
Đồng Hồng Cương vội vàng nói.
- Bí thư An, có cần chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị tài liệu cho ngài không?
An Tại Đào trầm ngâm một chút:
- Được, chuẩn bị trước đi. Bây giờ là hơn 10h, tôi sẽ tranh thủ 11h30 xuất phát, anh hãy chuẩn bị tốt tài liệu cho tôi. Không cần phải làm phức tạp, đem tình huống cơ bản nói rõ là được rồi. Bảo Trương Trí Hằng cung cấp tư liệu cho anh.
An Tại Đào nói xong liền cúp điện thoại.
Dương Hoa có chút lo lắng, nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, lãnh đạo Tỉnh ủy muốn anh báo cáo, có phải hay không….?
An Tại Đào thở phào một cái:
- Cô Dương à, không cần lo lắng đâu. Thành phố chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, lãnh đạo Tỉnh ủy chú ý là điều đương nhiên thôi. Tôi đã sớm đoán được lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ tìm đến tôi. Cô cứ an tâm đi, công tác miễn phí khám chữa bệnh của chúng ta trước khi thực hiện, tôi đã báo cáo lên rồi, và đã chiếm được sự đồng ý của lãnh đạo chủ chốt ở Tỉnh ủy. Sau đó mới dám triển khai thí điểm. Không có cái gì phiêu lưu chính trị đâu. Cô đừng nghĩ nhiều quá.
Dương Hoa đỏ mặt lên.
An Tại Đào quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, thanh âm vô cùng kiên định:
- Cô Dương, mưa gió thì chỗ nào mà chẳng sợ. Lúc này tôi đột nhiên nhớ đến một bài từ.
- Tài ẩm Trường Sa thuỷ,
Hựu thực Vũ Xương ngư.
Vạn lý Trường Giang hoành độ, Cực mục Sở thiên thư.
Bất quản phong xuy lãng đả, Thắng tự nhàn đình tín bộ, Kim nhật đắc khoan dư.
Tử tại xuyên thượng viết:
"Thệ giả như tư phù!"
Phong tường động,
Quy, Xà tĩnh,
Khởi hoành đồ.
Nhất kiều phi giá,
Nam bắc thiên tiệm biến thông đồ.
Cánh lập tây giang thạch bích, Tiệt đoạn Vu sơn vân vũ, Cao hạp xuất bình hồ.
Thần nữ ưng vô dạng,
Đương kinh thế giới thù. (Bài Thủy Điều Ca Đầu của Mao Trạch Đông)
An Tại Đào chậm rãi ngâm bài từ:
- Tôi tin rằng nhất định chúng ta sẽ thành công.
An Tại Đào đúng 11h30 từ Phòng Sơn xuất phát đến tỉnh. Trước khi lên xe, Đồng Hồng Cương vội vã bước xuống từ một chiếc xe khác, trong tay vẫn cầm theo một vật, thở dốc nói:
- Bí thư An, tôi đến cửa hàng MacDonald gần đây mua cho anh một phần thức ăn. Trên đường anh cứ dùng nhé. Tôi thấy anh đến Tỉnh ủy họp bây giờ nên chắc không có thời gian ăn cơm trưa.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, ra hiệu Lý Bình nhệm lấy, rồi quay sang Đồng Hồng Cương gật đầu:
- Uh, lão Đồng, tôi xin cám ơn. Chờ tôi trở lại, sẽ bảo Lý Bình trả tiền lại cho anh.
Đồng Hồng Cương cười nói:
- Có mấy chục đồng mua thức ăn, lãnh đạo không chê là may lắm rồi, còn lấy lại tiền sao. Dù sao…
Đồng Hồng Cương đang định nói "Dù sao cũng không phải là tiền của cá nhân tôi", nhưng đột nhiên nhớ đến An Tại Đào luôn phản cảm với việc công khoản tiêu phí nên đành ngậm miệng. Cũng may An Tại Đào sốt ruột đi, cũng không chú ý đến lời nói của y. Khi Đồng Hồng Cương phản ứng lại thì chiếc xe của An Tại Đào đã sớm chạy như bay đi rồi, trong nháy mắt rời cơ quan Thành ủy.
Giáo viên Chu Hải Na của trường trung học Phòng Sơn vừa mới từ bệnh viện nhân dân số một Phòng Sơn trở về, vẫn đang trở về trường học để làm. Ở đây cô còn kiêm nhiệm một lớp cấp ba nên áp lực công tác rất lớn. Nhưng khi vừa vào đến cửa phòng giáo viên, thì lão Chu đã nhô đầu ra:
- Cô Chu, Hiệu trưởng Trương bảo cô đến văn phòng của ngài ấy một chuyến.
Chu Hải Na ngẩn ra, nhìn lão Chu cười:
- Được rồi, lão Chu, cháu đi ngay đây. Truyện Tiên Hiệp -
Hiệu trưởng trường trung học Phòng Sơn Trương Kiến Quốc đang đứng trên hành lang, hướng xuống lầu nhìn xung quanh, mắt thấy Chu Hải Na đang vội vàng bước đến thì âm thầm nhíu mày, mắng cho vài tiếng.
Chu Hải Na trong trường có tiếng là hay thích có ý kiến, thậm chí là có tiếng trong toàn bộ hệ thống giáo dục Phòng Sơn, rất chú ý đến thời sự chính trị đương thời, thường xuyên phát biểu những suy luận quái lạ. Tuy nhiên, Chu Hải Na tài văn chương hơn người, nghiệp vụ cũng rất vững, rất được lòng học sinh. Rất nhiều học sinh trung học thường xuyên chạy đến phòng làm việc của Chu Hải Na để tám những chuyện trên trời dưới đất.
Trong hội nghị tọa đàm của thành phố về vấn đề miễn phí khám chữa bệnh, đã dành cho trường trung học Phòng Sơn một xuất, điểm danh Chu Hải Na phải đi. Bởi vì Chu hải Na ở thành phố cũng có chút danh tiếng, không chỉ là ủy viên của Mặt trận tổ quốc thành phố hay là hiệp hội viên thành phố, mà cô cũng thường xuyên tham gia những hoạt động công ích.
Chu Hải Na đi họp, Trương Kiến Quốc trong lòng rất lo lắng người phụ nữ này sẽ gây rắc rối cho ông trong cuộc họp, đắc tội với lãnh đạo. Quả thật, Chu Hải Na còn chưa trở về, thì Cục trưởng Cục giáo dục đã điện thoại đến, hung hăng phê bình Trương Kiến quốc, sau đó bảo ông mau chóng thu thập tài liệu về Chu Hải Na rồi báo cáo lên.