Quan Thanh

Chu Hiểu Tường có vài phần "thái độ", khiến Mã Minh Cơ hơi không thoải mái trogn lòng, người này chẳng qua là một thư ký của Phó Chủ tịch thành phố, không ngờ cũng bưng cái giá lên. Nhìn qua, thư ký và lãnh đạo cùng một phong cách, HầÂu Dương Minh này cực kỳ kiêu ngạo, ngay cả thư ký mới theo gã không tới hai ngày cũng bưng cái giá.

Lời này không sai, Chu Hiểu Tường vốn là một thư ký bình thường không có việc ở Văn phòng Thư ký UBND thành phố, vốn không có tật xấu gì; nhưng sau khi HầÂu Dương Minh tới chọn thư ký, trong lúc vô ý chọn trúng gã, từ một nhân viên bình thường đột nhiên lập tức trở thành thư ký của ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thành phố, hai ngày này, tâm tính Chu Hiểu Tường ít nhiều có thay đổi tinh tế. Loại cảm giác này, đại để không khác gì lắm so với một tên ăn mày đột nhiên cơ duyên xảo hợp biến thành nhà giàu mới nổi.

Chu Hiểu Tường là thư ký Phó Chủ tịch thành phố, phát hiện lai lịch lãnh đạo của mình lớn, có tư thế không quá để Phó Chủ tịch thành phố bình thường khác vào mắt... Mà "cảm xúc" của HầÂu Dương Minh tự nhiên cũng ảnh hưởng tới. Trong lúc nhất thời, Chu Hiểu Tường tràn đầy đắc ý, cảm thấy tiền đồ sáng sủa hy vọng ở phía trước.

Cho dù hơi bất mãn đối với "ngạo khí" của Chu Hiểu Tường, nhưng tốt xấu Mã Minh Cơ coi như là cán bộ lãnh đạo kiến thức rộng rãi có cấp bậc nhất định, tự nhiên sẽ không chấp nhặt với một thư ký. Gã khẽ mỉm cười, gật đầu liền gõ của phòng HầÂu Dương Minh.

Gõ ba lượt, bên trong không động tĩnh. Mã Minh Cơ dừng lại một chút, lại gõ ba lượt, bên trong vẫn không hề có động tĩnh. Mã Minh Cơ nhíu mày, tiếng gõ cửa tăng thêm.

Thùng thùng thùng!

Lại qua vài tiếng, bên trong mới truyền ra tiếng một người trầm thấp nhưng rất có khí thế bức người:

- Tiến vào.

Mã Minh Cơ đẩy cửa mà vào, sau khi vào phát hiện HầÂu Dương Minh đang dựa bàn viết cái gì, đầu cũng không ngẩng.

- Chủ tịch thành phố Hầu.

Mã Minh Cơ cười chào đón.

HầÂu Dương Minh chậm rãi buông bút trong tay, ngẩng đầu liếc Mã Minh Cơ một cái, thản nhiên cười:

- Phó Viện trưởng Mã, xin chào, mời ngồi. Thế nào, tìm tôi có việc sao?

Thái độ của HầÂu Dương Minh này đương nhiên không tính nhiệt tình, nhưng chưa tới lạnh nhạt bao nhiêu. Mã Minh Cơ là cán bộ huyện cấp Cục, gã lại là cấp Phó Giám đốc Sở, còn là ủy viên thường vụ Thành ủy, đối mặt Mã Minh Cơ, gã bưng cái giá cũng là chuyện trong tình lý. Tuy rằng Mã Minh Cơ thân trong hệ thống giáo dục cũng không phải cơ quan quan trường thuần khiết, nhưng chút "cảm giác chừng mặc" ấy Mã Minh Cơ vẫn rõ ràng.

Chỉ là thái độ của HầÂu Dương Minh khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, rất khó để cho người ta tới gần. Hơn nữa, đừng nhìn cấp bậc Mã Minh Cơ thấp, nhưng bởi gì gã đại biểu phía đại học, hơn nữa sớm hay muộn cũng sẽ đề bạt lên cấp Phó Giám đốc Sở (Đại học Lý Công Đông Sơn mới xây dựng là đơn vị cấp Giám đốc Sở, nhân vật số một là Giám đốc Sở, sau khi Mã Minh Cơ nhậm chức Phó Hiệu trưởng tự nhiên sẽ biến thành cấp Phó Giám đốc Sở), cho nên lãnh đạo thành phố Phòng Sơn đều cho gã vài phần mặt mũi.

Không cần nói tới vài Phó Chủ tịch thành phố như Cổ Vân Lan, cho dù là Bí thư Thành ủy An Tại Đào, rất nhiều lúc, đều rất nhiệt tình với Mã Minh Cơ, ít nhất trên thái độ mặt ngoài là như thế.

Nhưng HầÂu Dương Minh này lại không giống bình thường, bưng lên cái giá, dường như còn muốn lớn hơn so với Bí thư Thành ủy Phòng Sơn. Loại tương phản này, đương nhiên khiến trong lòng Mã Minh Cơ hơi có suy nghĩ.

Chẳng qua, Mã Minh Cơ cũng nghe nói từ bên cạnh HầÂu Dương Minh lai lịch lớn, đủ lực lượng... Đủ loại như thế, trong lòng gã cũng liền bình tĩnh hòa nhã. Dù sao con ông cháu cha mà, kiêu ngạo một chút cũng là tất nhiên, cần gì phải quá để ý tới con ông cháu cha đắc ý như vậy chứ?

- Chủ tịch thành phố Hầu, tôi báo cáo một chút công tác với lãnh đạo thành phố.

Mã Minh Cơ đắn đo ngôn từ, cười nói thật cẩn thận:

- Chủ tịch thành phố Hầu, buổi sáng nhân viên công tác của chúng tôi mang người Viện Quy hoạch Thiết kế đi muốn làm bản đồ đo vẽ, đột nhiên bị thôn dân địa phương vây quanh, còn tạm giữ thiết bị và công cụ của bọn họ... Còn xin Chủ tịch thành phố Hầu ra mặt giúp đỡ phối hợp một chút, cho dù như thế nào, chúng tôi cũng phải hoàn thành đo vẽ bản đồ, xong rồi mới có thể làm quy hoạch chỉnh thể...

- Trước không cần vội vàng. Phó Viện trưởng Mã, chuyện này, đồng chí phía dưới đã báo cáo với tôi, vừa rồi, tôi cũng đã yêu cầu cán bộ khu giải phóng mới lập tức làm công tác tư tưởng với quần chúng cơ sở, yêu cầu bọn họ lập tức trả thiết bị và công cụ... Loại hành vi này làm sao có thể? Tụ chúng gây chuyện, chúng ta kiên quyết không cho phép!

HầÂu Dương Minh ngửa người ra sau, thản nhiên cười, giọng nói chậm rãi:

- Nhưng, Phó Viện trưởng Mã ngài cũng phải hiểu cho khó xử trong công tác của chúng tôi. Quần chúng có ý kiến, buồn bực là không thể tránh được, dù sao, công trình của chúng ta đã trải ra, đã làm ra tư thế làm lớn nhanh chóng, nhưng khoản bồi thường giải phóng mặt bằng tỉnh trích cấp chưa tới, công tác giải phóng mặt bằng của thành phố cũng không thể tiến triển được, cho nên quần chúng lo lắng không nhận được tiền... điều này cũng có thể hiểu được.


- Cho nên, còn xin các ngài kiên nhẫn chờ đợi. Chờ thủ tục phê chuẩn của Bộ Tài nguyên đất đai và Bộ Bảo vệ môi trường xuống, chờ khoản tiền ở tình chắc chắn tới khoản mục, chúng ta lập tức tổ chức tiến hành giải phóng mặt bằng... Lão Mã à, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, loại chuyện này không thể gấp được.

Thái độ của HầÂu Dương Minh không thể nói là sai, càng không thể nói là cố tình gây sự, trái lại, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ về tình về lý đều có căn cứ.

Nhưng, cái gọi là thời gian đặc biệt xử lý đặc biệt, bất kể lãnh đạo tỉnh hay Bí thư Thành ủy Phòng Sơn An Tại Đào, đều đưa ra chỉ thị, yêu cầu thủ tục và công trình có thể tiến hành động bộ, bởi vì thủ tục sớm hay muộn là có thể lấy đến, dù sao ở tỉnh ra mặt làm việc, các bộ và UBND Trung ương Yên Kinh phê duyệt chẳng qua là thực hiện trình tự. Nhưng trình tự của cơ quan trung ương, lại tương đối chậm rãi. Chuyện cả nước báo cáo xin phê duyệt rất nhiều, điều này cần thời gian và quá trình, lại không thể thúc giục. Nói thật, càng thúc giục càng chậm.

Nhưng kỳ hạn công trình khẩn trương. Bởi vậy, lãnh đạo Tỉnh ủy ám chỉ xuống, nhân vật số một văn phòng chuẩn bị xây dựng An Tại Đào mới biểu lộ thái độ có thể thao tác linh hoạt làm trước sau đó bổ sung thủ tục. Nhưng rất hiển nhiên, loại chuyện này không thể hình thành trên giấy tờ, chỉ có thể do lãnh đạo chủ chốt tỏ thái độ, dù sao không phù hợp quy định. Mà ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố cứng rắn mới tới này, cũng không quá để "thái độ" của An Tại Đào ở trong lòng.

Đây là một dấu hiệu cực kỳ tinh tế, Mã Minh Cơ cả kinh trong lòng, nghĩ tới cái gì, những điều này đều là "chuyện nhà" của quan trường Phòng Sơn, một người ngoài như gã có thể nói thêm cái gì?

...

...

Cho dù Mã Minh Cơ không thoải mái trong lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn kính cẩn cười nói:

- Chủ tịch thành phố Hầu, không phải lãnh đạo đã nói, thời gian đặc thù làm việc đặc thù, có một số công tác cơ sở có thể triển khai trước, nếu đợi thủ tục Trung ương đi xuống mới làm việc, chỉ sợ đến lúc đó không thể hoàn thành nhiệm vụ tỉnh giao.

HầÂu Dương Minh lạnh lùng cười, liếc Mã Minh Cơ một cái, rõ ràng không quá cao hứng:

- Thời gian đặc thù làm việc đặc thù cũng không thể thao tác trái pháp luật vi phạm quy định. Phó Viện trưởng Mã, chúng ta làm việc, nhất định phải tuân thủ nghiêm khắc dựa theo trình tự và chế độ pháp luật làm việc, Trung ương còn chưa phê duyệt thủ tục xong, chúng ta đã làm trước, nếu chẳng may để bên trên biết, trách nhiệm này ai tới gáng vác? Thao tác vi phạm quy định, kiên quyết không được thực hiện!

- Hơn nữa, giải phóng mặt bằng bồi thường đất đai hơn một ngàn mẫu đất và liên quan tới mấy trăm thôn dân, đây cũng không phải một số lượng nhỏ, tài chính ở tỉnh chưa đến nơi, chúng ta làm như thế nào? Chúng không thể cho dân chúng hóa đơn tạm chứ? Một khi khiến quần chúng không hài lòng, làm ầm ĩ lên, ai tới gánh vác trách nhiệm này?

- Phó Viện trưởng Mã, ông có thể nói tôi lạc hậu, nhưng tôi là một người cực kỳ nguyên tắc, tôi luôn cho rằng, vì sao chuyện gì quốc gia chúng ta đều làm không tốt? Chính là do con người làm thao tác trong bóng tối nhiều lắm, vượt quyền hành chính nhiều lắm... Tóm lại, tôi mặc kệ người khác làm thế nào, chỉ cần tôi còn phụ trách công tác chuẩn bị xây dựng này, thái độ của tôi là một: nghiêm khắc dựa theo chế độ và trình tự, làm việc theo nếp, tích cực ổn thỏa mà đẩy mạnh công trình xây dựng Đại học Lý công Đông Sơn.

- Muốn khiến tôi thao tác vi phạm quy định, rất xin lỗi, tôi không làm được.

HầÂu Dương Minh khoát tay áo như đinh đóng cột, ngẩng đầu liếc Mã Minh Cơ một cái, thấy sắc mặt gã hơi khó coi, giọng điệu liền hòa hoãn lại:

- Đương nhiên, thành phố sẽ tích cực tranh thủ khơi thông cảm xúc của quần chúng, trong cơ cấu chính sách cho phép, cố gắng phối hợp tốt công tác giai đoạn trước của các ông, điểm này, ông yên tâm là được.

Bị lời lẽ chính nghĩa của HầÂu Dương Minh "giáo huấn" thông suốt, Mã Minh Cơ âm thầm mắng vài tiếng trong lòng, lại không nói gì chống lại. Gã cũng không thể nói làm việc dựa theo trình tự là sai chứ.

- Ha ha, nhưng Chủ tịch thành phố Hầu, lúc trước Bí thư An cũng đề cập qua, nếu trong lúc tài chính ở tỉnh chưa tới được, tài chính thành phố có thể lót đường trước.

Mã Minh Cơ cười khổ, nhẹ nhàng nói.

Nghe Mã Minh Cơ dường như có hiềm nghi lấy An Tại Đào đè mình, HầÂu Dương Minh càng trở nên mất hứng, trầm giọng nói:

- Như nào có thể! Thành phố đang đẩy mạnh chữa bệnh miễn phí toàn dân, áp lực tài chính thành phố cực kỳ khẩn trương, sao có thể bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy? ... Tôi nói Phó Viện trưởng, thái độ của Bí thư An chẳng qua là một loại tỏ thái độ, là biểu lộ thành phố rất coi trọng công tác chuẩn bị xây dựng Đại học Lý Công Đông Sơn... Tôi nghĩ, ông tới tìm Bí thư An, hiện giờ ông ta cũng không lấy ra tiền được.

- Tốt lắm, tôi còn phải chuẩn bị họp một chút, ông đi về trước... Như vậy đi, tôi bớt thời gian đi báo cáo với Bí thư An một chút, nhìn xem có thể để thành phố ra mặt, thúc giục tỉnh một chút, khiến tài chính tỉnh đưa đến đúng chỗ hay không! Đồng thời, Phó Viện trưởng Mã, các ông cũng phải thúc giục. Chậc chậc, nhìn hiệu suất công tác của cơ quan tỉnh, so với thành phố, vẫn kém một chút.

- Được, cảm ơn Chủ tịch thành phố Hầu.

Thấy HầÂu Dương Minh bày ra bộ dáng giải quyết việc công, Mã Minh Cơ biết nói thêm gì đi nữa không chẳng nên chuyện gì, cũng đành bỏ qua. Gã rời khỏi văn phòng HầÂu Dương Minh, trong lòng ngày càng bực bội. Vốn hợp tác với Cổ Vân Lan rất tốt đẹp, đột nhiên lại nhảy ra một ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố... Thật sự là buồn cười!


Mã Minh Cơ càng nghĩ càng giận, rời cửa liền muốn đi Thành ủy tìm Bí thư Thành ủy An Tại Đào này nói chuyện. Nhưng nghĩ lại, bản thân mình ra mặt không quá thích hợp, nếu chẳng may làm căng quan hệ với HầÂu Dương Minh, cũng không có lợi cho khai triển công tác bước tiếp theo. Dù sao, muốn xây dựng thành công Đại học Lý Công Đông Sơn. trông cậy vào thành phố ủng hộ nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, Mã Minh Cơ liền gọi điện thoại cho Hàn Mạnh Giang, báo cáo một lần công tác gần đây và chuyện hôm nay. Hàn Mạnh Giang đầu điện thoại kia nghe được mấy điều này, cũng hơi bất ngờ, trầm ngâm một hồi, mới dặn Mã Minh Cơ trước không nên gấp gáp, chờ gã nói chuyện với Bí thư Thành ủy Phòng Sơn An Tại Đào rồi nói sau.

- Bí thư An, tôi là Hàn Mạnh Giang...

An Tại Đào cười ha ha:

- Hóa ra là lão Hàn à, tôi nói hôm nay mí mắt tôi luôn nháy, hóa ra là lão Hàn ông nhắc tới tôi sau lưng... Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?

- Bí thư An, chuyện là thế này...

Hàn Mạnh Giang cực kỳ uyển chuyển mà nhẹ nhàng kể một lần tiền căn hậu quả chuyện tình, An Tại Đào đầu điện thoại bên kia vẫn duy trì trầm mặc khác thường, gã cũng kiên nhẫn chờ đợi. Gã biết loại chuyện này nhìn qua đơn giản, trên thực tế có thể sẽ liên quan đến "nội chiến" giữa quyền lực cao tầng của thành phố Phòng Sơn, mình là một người ngoài, nói chuyện phải đặc biệt cẩn thận.

An Tại Đào trầm ngâm ước chừng hơn mười giây, lúc này mới chậm rãi mà cười nói:

- Lão Hàn, Chủ tịch thành phố hầu vừa tới thành phố công tác, làm việc đương nhiên không dám buông tay buông chân... Có thể hiểu được, đồng chí mới chính là nói nguyên tắc... Ha ha, được rồi, chuyện này tôi đã biết, tôi sẽ cố gắng nói chuyện với Chủ tịch thành phố Hầu một chút, xem mau chóng giải quyết vấn đề này.

Hàn Mạnh Giang thấy An Tại Đào nói đến nước này, cũng không tiện nói gì nữa, đành phải hàn huyên hai câu với An Tại Đào, liền treo điện thoại.

Buông điện thoại, sắc mặt An Tại Đào hơi âm trầm. Trầm ngâm vài phút, hắn nhấc điện thoại, gọi Lý Bình tới.

- Bí thư An...

An Tại Đào khoát tay áo:

- Lý Bình, cậu lập tức thông báo UBND thành phố đồng chí Dương Hoa, đồng chí Mã Hiểu Yến, đồng chí HầÂu Dương Minh, đồng chí Cổ Vân Lan, Tiết Liệt của tân khu Phòng Sơn, còn có nhân vật số một Tài chính thành phố, bảo vệ môi trường, Phòng Tài nguyên đất đai, giáo dục và vài bộ môn, tới phòng họp nhỏ của Thành ủy. Nếu đồng chí Dương Hoa hỏi, nói là tôi trực tiếp triệu tập, để bọn họ lập tức tới, không cho phép bất cứ ai xin phép.

Lý Bình giật mình kinh hãi, nhưng không dám chậm trễ, khẩn trương đáp ứng xuống, đi xuống tự mình gọi điện thông báo. Bỏ qua Văn phòng Thành ủy, do thư ký của Bí thư Thành ủy tự mình gọi điện triệu tập một số lãnh đạo mở hội nghị khẩn cấp, đây là công tác lệ thường mấy năm này của An Tại Đào.

...

...

Dương Hoa, Mã Hiểu Yến và Cổ Vân Lan gần như cùng tới phòng hội nghị cơ quan Thành ủy, lãnh đạo vài bộ môn đã tới cơ quan sớm hơn các cô, chẳng qua, không dám vào phòng họp.

Bởi vì Cục trưởng Cục Tài chính Tiết Liệt và ba người được đề bạt làm Chủ tịch thành phố trợ lý, hơn nữa đám người Cổ Vân Lan từ Chủ tịch thành phố trợ lý đề bạt làm Phó Chủ tịch thành phố, đã không hề thích hợp đảm nhiệm chủ quản bộ môn, cho nên trước đó không lâu thành phố vừa mới điều chỉnh cán bộ rộng một lần, điều chỉnh rất nhiều chủ quản bộ môn thành phố.

Chủ nhiệm Quốc tư ủy thành phố phòng Sơn Chu Hồng Ba, Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố Tôn Tư Kỳ, Cục trưởng Cục Tài chính Mạnh Bình, Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Chu Vân, Cục trưởng Cục Giáo dục Tôn Cát, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Âu Dương Hạ Phổ thấy ba người Dương Hoa tới, vội vàng tiến tới chào hỏi.

- Chủ tịch thành phố Dương, Chủ tịch thành phố Mã, Chủ tịch thành phố Cổ...

Mã Hiểu Yến thản nhiên cười:


- Chủ nhiệm Chu, Bí thư An triệu tập họp, sao mọi người không tiến vào phòng họp, đều đứng bên ngoài làm gì?

Đám người Chu Hồng Ba ngơ ngác nhìn nhau, cười khổ, lại xấu hổ không nói gì thêm.

Dương Hoa nhíu mày, đẩy cửa vào, thấy An Tại Đào một mình im lặng ngồi ở vị trí trung ương, châm một điếu thuốc, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Dương Hoa nhảy dựng trong lòng, thầm nghĩ: xem cảm xúc của hắn dường như không tốt, chẳng lẽ... Cũng không biết vì sao, Dương Hoa gần như nghĩ tới HầÂu Dương Minh đầu tiên, trước mặt hiện ra khuôn mặt kiêu ngạo đeo kinh nhìn qua thanh cao của HầÂu Dương Minh kia.

- Bí thư An.

Dương Hoa thở dài một cái, cười nói.

An Tại Đào hung hăng dập tàn thuốc trong tay, liếc Dương Hoa một cái, sự lạnh lùng chợt lóe rồi biến mất trong mắt, Dương Hoa nhìn thấy run lên trong lòng. Ngay cả biết rõ An Tại Đào sẽ không "đối phó" mình, trong lòng Dương Hoa vẫn bắt đầu dâng lên cảm giác sợ hãi như có như không.

- Ngồi.

An Tại Đào chậm rãi gật đầu, trên mặt lại không có bất luận tươi cười gì.

Mã Hiểu Yến và Cổ Vân Lan mang theo chủ quan vài bộ môn ở thành phố lẳng lặng đi tới, im lặng không nói gì đều tự ngồi vào vị trí nên ngồi của mình. Không khó trong phòng hội nghị áp lực nặng nề, đám người Chu Hồng Ba không dám thở mạnh một hơi, im lặng cúi đầu ngồi đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng hơi khẩn trương.

Thời gian qua một lát, trong phòng hội nghị vẫn một mảnh yên lặng không nói gì, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở khẩn trương dồn dập của mọi người.

An Tại Đào vẫn ngóng nhìn bộ thư pháp dán trên vách tường ---- bài từ "Mãn Giang Hồng" của Nhạc Phi do thư pháp gia nổi danh Âu Dương Liệt viết. Thật lâu sau, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn đồng hồ, thấy đã 11h30, nhíu mày vẫy tay với Phó Trưởng Ban Thư ký Thành ủy kiêm Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy Đồng Hồng Cương đang ngồi bên cạnh chuẩn bị ghi chép hội nghị:

- Lão Đồng, anh đi gọi cho HầÂu Dương Minh một cuộc điện thoại, hỏi một chút hắn chó tới hay không... Không tới, chúng ta liền họp!

Đồng Hồng Cương kính cẩn gật đầu đứng dậy xác nhận, vội vàng ra ngoài gọi điện thoại. Không bao lâu, gã bước tới vội vàng nói:

- Bí thư An, Chủ tịch thành phố Hầu nói đang ở trên đường, lập tức tới rồi... Ông ta đi khu kinh tế mới, nói là trên đường hơi kệt xe!

An Tại Đào nhíu mày, đột nhiên quả quyết phất tay:

- Thôi đi, thời gian khẩn cấp, chúng ta không đợi hắn, hiện giờ họp.

- Đồng chí Vân Lan, cô tới thông báo một chút tình hình công tác cơ bản chuẩn bị xây dựng Đại học Lý Công Đông Sơn gần đây.

An Tại Đào lập tức gật đầu với Cổ Vân Lan.

Vốn, công tác chuẩn bị xây dựng hiện giờ chủ yếu do HầÂu Dương Minh đứng đầu, theo lý hẳn là do HầÂu Dương Minh làm công tác báo cáo, cho nên Cổ vân Lan cũng không có tư tưởng chuẩn bị gì. Nhưng An Tại Đào nói, Cổ Vân Lan do dự một chút, vẫn không dám chậm trễ, lập tức sắp xếp suy nghĩ của mình, bắt đầu nói.

Cổ vân Lan nói chừng vài phút, cửa phòng họp mở ra, HầÂu Dương Minh bìn hthản mà vào, thấy hội nghị đã bắt đầu, sắc mặt cũng hơi trầm xuống. Dừng lại một chút, gã bước tới ngồi cạnh Mã Hiểu Yến.

Cổ vân Lan thấy HầÂu Dương Minh tiến vào, liền tạm dựng. Nhưng An Tại Đào cũng không liếc HầÂu Dương Minh một cái, nhíu mày nói:

- Tiếp tục nói đi.

...

...

- Vừa rồi, đồng chí Vân Lan báo cáo mọi người cũng đều nghe được...

An Tại Đào thần sắc lạnh nhạt khoát tay áo:

- Có thể nói, công tác thực chất không đẩy mạnh bao nhiêu, không cần nói phía đại học và đồng chí ở tỉnh hơi có ý kiến, ngay cả Bí thư Thành ủy tôi, đều rất không hài lòng!


- Tiết Liệt có tới không?!

An Tại Đào thản nhiên hỏi.

- Bí thư An, tôi ở đây.

Chủ tịch thành phố trợ lý kiêm Bí thư Đảng ủy tân khu Phòng Sơn mới nhậm chức Tiết Liệt khẩn trương đứng dậy đáp. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

- Tiết Liệt, tôi tới hỏi anh, lúc trước tôi nói với anh như thế nào? Tôi đã nói với anh ít nhất ba lần, phải làm tốt công tác tư tưởng quần chúng xung quanh, nói rõ tình hình với quần chúng, trưng cầu quần chúng lý giải và ủng hộ... Nhưng công tác các anh làm đến đâu? Đồng chí Viện quy hoạch thiết kế tỉnh tới hiện trường muốn vẽ bản đồ, không ngờ không ít nông dân vây quanh người ta, còn cả gan làm loạn mà tạm giữ xe, thiết bị và công cụ của người ta... Đây là hành vi gì? Ảnh hưởng cực kỳ xấu! Cực kỳ xấu!

Giọng An Tại Đào đột nhiên cao lên, cực kỳ nghiêm khắc lạnh lùng. Tiết Liệt nghe xong trong lòng run lên, ngập ngừng nói không ra lời.

- Bí thư An... Chúng tôi không làm được đến nơi, xin Bí thư An phê bình!

Tiết Liệt cẩn thận nói.

- Các làm của quần chúng tôi không thể nói gì, tôi chỉ có thể nói, các đồng chí chúng ta đều công tác chưa tới nơi rồi!

An Tại Đào lạnh lùng nói:

- Lúc trước tôi luôn nhấn mạnh, lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh chỉ thị, vì tiết kiệm thời gian, đề cao hiệu suất công tác, vì bảo đảm kỳ hạn công trình, vì không chậm trễ Đại học Lý Công Đông Sơn khai giảng bình thường vào tháng 9 sang năm, rất nhiều công tác có thể triển trước!

- Ví dụ như một số thủ tục về đất đai ở thành phố, ví sự như một số chính sách thành phố nên làm...

An Tại Đào chỉ mọi người đang ngồi:

- Lãnh đạo vài bộ môn các anh hôm nay đều ở đây, các anh để tay lên ngực hỏi một chút, công tác có làm đến nơi hay không? Có làm đúng như chỉ thị của Thành ủy và UBND thành phố?

- Tôi đã nói, nếu tài chính tỉnh tạm thời chưa tới, tài chính thành phố chúng ta có thể tạm thời ứng ra trước, xong rồi kết toán một thể... Chỉ có một mục đích, chính là bảo đảm công trình hoàn thành đúng hạn, không phụ lòng phó thác và kỳ vọng cao của Tỉnh ủy và UBND tỉnh đối với Phòng Sơn chúng ta!

- Đại học có thể đặt ở Phòng Sơn chúng ta... Đây là chuyện nhỏ sao? Tùy tiện thành phố nào cũng có thể xây dựng một khu Đại học kỹ thuật tổng hợp của tỉnh sao?

An Tại Đào cả giận nói, đột nhiên vỗ bàn một chút:

- Ngày đó, trên hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, tôi trịnh trọng hứa hẹn với Bí thư Lý Đại Niên, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân và tất cả lãnh đạo ủy viên thường vụ, Phòng Sơn chúng ta nhất định toàn tâm ủng hộ xây dựng đại học... Nhưng, hiện giờ thì sao? Hết thảy điều này, khiến Bí thư Thành ủy tôi đỏ mặt!

- Nghe đồng chí cá biệt nói, không có thủ tục liền đẩy mạnh công trình, là thao tác vi phạm quy định, là hành vi trái pháp luật, là vượt qua quyền lực hành chính... Nhưng lời này nghe rất hay, rất đường hoàng, nhưng hết thảy đều vô nghĩa!

- Thật sự phải làm việc dựa theo nếp sao? Thật sự phải kiên trì chế độ sao? Như vậy, tôi xem, một số đồng chí đang ngồi đây của chúng sẽ không lên được vị trí hiện tại...

An Tại Đào đột nhiên quơ cánh tay, giọng nói lạnh lùng:

- Tôi xin khuyên một số đồng chí không nên nói mạnh miệng, nói suông, vô nghĩa, vẫn phải cúi người xuống học hỏi, làm nhiều một chút. Cái gì gọi là thời gian đặc biệt làm việc đặc biệt? Ừ? ---- lời Bí thư Thành ủy An Tại Đào tôi nói mọi người có nghe không, có thể nói tính toán hay không, điều này không quan tâm, nhưng lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy và UBND tỉnh phê chỉ thị bày ra ở đây, mọi người cũng có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao?

- Thủ tục chắc chắn sẽ lấy được, chỉ là vấn đề sớm hay muộn... Lấy điều này để nói chuyện, rốt cuộc có rắp tâm gì? Là khiêu khích An Tại Đào tôi, hay là đối nghịch với toàn bộ nhân dân thành phố?

- Phải tỉnh lại, cần phải tỉnh lại!

Giọng nói lạnh lùng của An Tại Đào quanh quẩn trong phòng hội nghị, tất cả mọi người câm như hến không dám nói gì, trong lòng đều đoán được, lửa giận của An Tại Đào sinh ra từ đâu.

HầÂu Dương Minh sắc mặt xanh mét, ngồi ở đó không nói được một lời.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận