Quan Thanh

Không liên hệ được Chủ tịch thành phố Dương Hoa, cảm giác bất an trong lòng Chủ tịch thành phố trợ lý Tiết Liệt ngày càng mãnh liệt.

Nhưng HầÂu Dương Minh hiển nhiên không quá để ý đối với điều này. Trong mắt gã, chướng ngại quyền lực duy nhất của gã ở Phòng Sơn là An Tại Đào, về phần Dương Hoa "con rối của An Tại Đào" trong cảm nhận của gã, căn bản không đáng nhắc tới. Cho dù gã là Phó Chủ tịch thành phố, nhưng đối với Chủ tịch thành phố Dương Hoa này, trong lòng hiện giờ không có nhiều tôn trọng lắm, càng chưa nói tới cảm giác kính sợ cái gì.

HầÂu Dương Minh thản nhiên cười, lấy di động gọi qua văn phòng An Tại Đào, vẫn không ai tiếp. Nhíu mày, gã lại gọi tới di động của An Tại Đào, nhưng lại tắt máy.

- Sao lại thến này? Tại sao Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương đều không thể liên hệ?

HầÂu Dương Minh trầm giọng nói:

- Lão Tiết, anh lập tức liên hệ Văn phòng Thành Ủy Đồng Hồng Cương một chút, hỏi Bí thư An có ở thành phố hay không?

Tiết Liệt gật đầu, gọi điện cho Phó Trưởng Ban Thư ký Thành ủy kiêm Chánh Văn phòng Thành ủy Đồng Hồng Cương:

- A lô, Trưởng Ban Thư ký Đồng, tôi là Tiết Liệt.

- Xin chào, Chủ tịch thành phố Tiết, tôi là Đồng Hồng Cương. Xin hỏi lãnh đạo có chỉ thị gì?

Trong điện thoại truyền đến giọng nam trầm thấp mang theo một chút kính cẩn của Đồng Hồng Cương. Hiện giờ Đồng Hồng Cương làm người làm việc đều cực kỳ khiêm tốn, cho dù thân giữ chức vị quan trọng, lại là tâm phúc bên người Bí thư Thành ủy An Tại Đào, nhưng không hề kiêu căng, bất kể đối với lãnh đạo hay là cán bộ bình thường, thái độ của gã đều rất khiêm tốn.

- Trưởng Ban Thư ký Đồng, không biết Bí thư An có ở thành phố hay không? Chủ tịch thành phố Hầu và tôi muốn báo cáo một số công tác với Bí thư An, nhưng văn phòng không ai nhận máy, di động cũng tắt.

- Ồ, Chủ tịch thành phố Tiết, là thế này. Bí thư An trở về Yên Kinh nghỉ ngơi thăm người thân, nghe nói con gái của ông ấy sinh bệnh, ông ấy đu thăm, có thể phải hai ba ngày mới quay về thành phố... Trước khi đi Bí thư An dặn là công tác Thành ủy do Bí thư Mã phụ trách...

Đồng Hồng Cương cười:

- Di động tắt máy, có lẽ di động Bí thư An hết pin rồi, vừa rồi tôi gọi còn mở mà, ha ha.

- Ồ, là như vậy à.

Tiết Liệt cúp điện thoại, cười khổ nói với Hầu Minh Dương:

- Chủ tịch thành phố Hầu, Bí thư An có việc nhà quay về Yên Kinh thăm người thân, di động không thông có thể do hết pin... Chúng ta chờ rồi gọi lại?

HầÂu Dương Minh nhíu chặt mày, chậm rãi gật đầu:

- Được, chờ một lát rồi gọi lại.

...

...

Mãi cho đến buổi chiều, Tiết Liệt cũng không gọi được cho An Tại Đào. Mà hơn 4h chiều, Dương Hoa để thư ký Mạnh Hiểu Huy gọi điện tới, nói cô đang khảo sát ở bên ngoài đối phương an bài thời gian rất khẩn trương, chuyện trong nhà, để HầÂu Dương Minh và Tiết Liệt cùng Phó Chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến thương lượng xử lý, đại khái ngày mốt cũng chính là ngày 12 cô mới trở về.

HầÂu Dương Minh ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ trên tường, trầm ngâm thật lâu. Thời gian trôi qua, tất cả mọi người tham dự trong phòng vẫn duy trì trầm mặc khác thường, không khí nặng nề tĩnh mịch. Có người buồn bực hút thuốc, có người thì cúi đầu đùa nghịch di động của mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ hơi rách nát tiến vào trong phòng, phủ lên một lớp vàng hạt lên thân thể hơi đơn bạc của HầÂu Dương Minh. Gã chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn mọi người, thần sắc trở nên kiên định.

Gã khoát tay áo, dứt khoát trầm giọng nói:

- Các đồng chí, chuyện tình khẩn cấp, hôm nay là ngày 10 tháng 4, cách kỳ hạn tỉnh và Thành ủy đưa ra không còn nhiều nữa... Vì bảo đảm kỳ hạn công trình Đại học Lý Công Đông Sơn, vì đảm bảo hoàn thành tốt đẹp công tác di dời thôn Phòng Nam này, chúng ta phải áp dụng một số thủ đoạn cưỡng chế theo pháp luật.

- Lập tức tổ chức cưỡng chế phá dỡ, không thể chờ nữa.

Từng chữ rời khỏi miệng HầÂu Dương Minh.

Mọi người giật mình kinh hãi, đều tự hít một ngụm khí lạnh, nhưng ai cũng không dám nói gì. Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ chấn động trong lòng, trao đổi ánh mắt lo lắng, sau đó Tiết Liệt mới nhẹ nhàng cười nói:

- Chủ tịch thành phố Hầu, có phải chờ xin chỉ thị của Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương rồi mới quyết định hay không?

- Bí thư An không liên hệ được, Chủ tịch thành phố Dương đang khảo sát bên ngoài...

HầÂu Dương Minh thản nhiên cười:

- Tôi là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố, lại là tổng chỉ huy công tác cải tạo di dời này, thời điểm đặc biệt xử lý đặc biệt, tôi có qyền áp dụng thủ đoạn hành chính nhất định cưỡng chế theo nếp. Bí thư An cũng được, Chủ tịch thành phố Dương cũng thế, tôi nghĩ, đều sẽ ủng hộ công tác của chúng ta.

- Các thủ tục đều đã chuẩn bị xong, khoản bồi thường cũng đã phát tới tay bọn họ... Nhưng có người có ý định quấy rối, ý đồ đục nước béo cò đập gậy trúc với thành phố, đây là một loại hành vi cực kỳ xấu, chúng ta kiên quyết không thể dung túng loại hành vi này.

HầÂu Dương Minh hung hăng đập bàn.

Tiết Liệt âm thầm mắng vài câu trong lòng, thầm nghĩ cho dù là Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương đều không liên hệ được, anh cũng không thể làm chủ chuyện này. Ít nhất, cũng phải thương lượng một chút với Phó Chủ tịch thường trực thành phố Mã Hiểu Yến, hai người cùng nhau quyết định. Hơn nữa, liên hệ không được chỉ là tạm thời, hai vị chủ quản này nhiều lắm vài ngày sẽ trở lại thành phố, chuyện lớn như vậy, không chờ hai vị chủ quản Đảng ủy chính quyền trở về đã tự tiện quyết định, đây chính là tối kỵ.

Chớ quên, anh chỉ là một Phó Chủ tịch thành phố, cho dù là ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng vẫn là Phó Chủ tịch thành phố. Chuyện cưỡng chế phá dỡ này, đừng nói một Phó Chủ tịch thành phố như anh, cho dù Chủ tịch thành phố, cũng không dám tự tiện làm chủ khi không nhận được sự đồng ý của Bí thư Thành ủy.

Người này quá cuồng vọng, rất không có cảm giác chừng mực chính trị. Ác cảm trong lòng Tiết Liệt đối với HầÂu Dương Minh chợt tăng lên một độ cao trước nay chưa có.

Nhưng oán thầm trong lòng, ngoài miệng lại không thể nói gì. Tiết Liệt do dự một chút, chuyện tình liên quan tới trách nhiệm lãnh đạo của mình, cho dù gã biết rõ sẽ đắc tội HầÂu Dương Minh, cũng không thể không khuyên can:

- Chủ tịch thành phố Hầu, chuyện này rất lớn, có phải chờ Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương trở về, rồi mới...

Lời của gã còn chưa nói xong, đã bị HầÂu Dương Minh không khách khí, rất cứng rắn mà cắt đứt:

- Được rồi, chuyện này tôi làm chủ, tôi còn có quyền lực này. Các đồng chí yên tâm, quyết sách là tôi làm, mệnh lệnh là tôi ra, hết thảy trách nhiệm do tôi gánh vác.

Nói xong, HầÂu Dương Minh bỗng nhiên đứng dậy lạnh lùng quả quyết nói:

- Thời gian không đợi người, phải lập tức đẩy mạnh giải phóng mặt bằng. Chủ nhiệm Âu Dương, ông phái tổ công tác lập tức tới hiện trường, làm công tác tư tưởng cho nông dân tương quan, tiến hành cố gắng cuối cùng, nếu không có kết quả nào ---- lão Tiết, ông lập tức liên hệ bộ môn công an và quản lý đô thị, để bọn họ phái người tới hiện trường duy trì trật tự, Chủ nhiệm Âu Dương ông tổ chức máy móc thi công lái tới cạnh thôn chờ lệnh, đồng thời phái người truyền đạt mệnh lệnh hành chính cưỡng chế giải phóng mặt bằng cho các nông hộ.

- Các bộ môn có liên quan ở thành phố, các bộ môn có liên quan ở tân khu Phòng Sơn, lãnh đạo hai cấp thôn huyện, đều phải trình diện.

Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ sắc mặt đều rất khó coi, nhưng HầÂu Dương Minh là ủy viên thường vụ Thành ủy, lại là người phụ trách chủ yếu nắm công tác này, nếu gã vận dụng uy quyền truyền đạt mệnh lệnh hành chính cưỡng chế phá dỡ, bọn họ làm trợ thủ và cấp dưới, cũng chỉ có chấp hành quyết sách của lãnh đạo, không có bất cứ đường phản kháng gì.

Đang lúc hoàng hôn, một hồi cưỡng chế giải phóng mặt bằng thanh thế lớn sắp nổ ra tại Phòng Sơn. Công an, quản lý đô thị, Ủy ban Xây Dựng và nhiều bộ môn thành phố Phòng Sơn liên hợp thành đội công tác tập trung tại hiện trường, hơn mười chiếc máy xúc và máy ủi đất lớn dừng lại ở cửa thôn Phòng Nam, cửa thôn bị cảnh sát giới nghiêm vây kín, tiếng còi xe cảnh sát gào thét.

Mà lúc này, An Tại Đào đang ở Yên Kinh, mới đi ra từ tòa nhà cơ quan Bộ Ngoại giao. Hắn đến Yên Kinh nghỉ ngơi, đi văn phòng các Bộ Ủy Trung ương, đi ngang qua Bộ Ngoại giao liền vào ngồi, thuận tiện thăm hỏi một số lãnh đạo quen thuộc trong Bộ.

Đi ra từ Bộ Ngoại giao, An Tại Đào ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy đã là buổi chiều tan tầm, liền đi ô tô tới thẳng tổng bộ tập đoàn Long Đằng, tòa nhà Long Đằng ở trung tâm thành phố, chuẩn bị đón Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc tan tầm.

Hắn lái chiếc Mercedes-Benz màu đen do Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị cho hắn, tuy rằng bề ngoài nhìn qua cũng rất bình thường, nhưng phối trí bên trong lại rất xoa hoa tiên tiến.

Tới tòa nhà Long Đằng, hắn dừng xe tiến vào phòng khách xa hoa rộng lớn của tòa nhà Long Đằng. Trên cơ bản hắn không đến công ty Long Đằng, cho nên gương mặt xa lạ của hắn lập tức bị bảo an tập đoàn Long Đằng ngăn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui