Có lẽ giống như lời xưa thường nói, có mấy lời không thể tùy tiện nói ra, Khổng Nhan còn đang cảm thán ăn tết náo nhiệt thật tốt, hoàn toàn không nghĩ đến là sẽ có một cái tết náo nhiệt theo kiểu này.
Sáng sớm ngày hai mươi bảy tháng chạp, Ngụy gia một đường khua chiêng gõ trống tới cửa cầu hôn, trưởng ấu có thứ tự, lại cũng không phải nhà nghèo không mời được bà mối, nên đương nhiên tới cửa cầu hôn chỉ mỗi trưởng nữ Khổng Nhan.
Lương Châu thành lập tức náo nhiệt, người dân còn hưng phấn hơn so với tự mình kết thân gia, dường như bọn họ đã thấy được hy vọng giảm trừ thuế má từ hôn sự hai nhà Khổng, Ngụy.
Chỉ là một bài « Hiểu Sinh hận » Tưởng Mặc Chi sáng tác vào mùa thu tuy nói không đến mức vang danh thiên hạ, nhưng tài danh của Định quốc công thế tử cũng đã được nhiều người biết đến, cho dù ở vùng đất đại tây bắc này cũng có người biết một hai, sau đó cũng không tránh khỏi việc truyền ra tin đồn Khổng Nhan đã cùng Tưởng Mặc Chi đính hôn.
Thế là màn cầu hôn này có thành hay không cũng làm người ta miên man bất định, chỉ là suy đoán không đến một hai ngày, hai mươi tám tháng chạp, cũng chính là ngày ngay sau cầu hôn, Ngụy gia liền nhận thiếp canh của giám quân phủ —— Lương Châu thành văn chẳng ai qua Khổng Mặc, võ chẳng ai bằng Ngụy Quang Hùng, sáu châu còn lại của Hà Tây cũng không có ai ngang hàng.
Tục ngữ có nói: Nhân sinh thất thập cổ lai hy, không có người làm mai nào có thân phận cao hơn, Ngụy gia liền mời mười vị học giả tuổi qua thất tuần, trong nhà con cháu sung túc, làm cho cả Lương Châu thành thấy được Ngụy gia cầu hôn thành ý.
Cũng tương tự thế, lại không đến một ngày sau, hai nhà liền trao đổi sinh thần bát tự, định xuống mùng tám tháng hai hạ sính, mà hôn kỳ thì so với lời nói ban đầu của Vương thị nói còn sớm hơn một tháng, định tại mười ngày sau khi hạ sính, ngày mười tám tháng hai.
Từ cầu hôn đến định hôn chỉ mất ba ngày, hết thảy nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt, đến người trong cuộc như Khổng Nhan cũng có chút như lọt vào trong sương mù.
Thẳng đến khi Vương thị hỉ khí tràn ngập cầm tờ danh sách đồ cưới mẹ nàng lưu lại, nàng mới kinh hoảng ý thức được —— chính mình thế là đã được định gả cho cái người cứng nhắc lạnh lùng là Ngụy nhị công tử —— Ngụy Khang rồi?
Kiếp trước kiếp này trôi qua ba mươi năm, ngoài phụ thân huynh đệ, nàng chưa hề tiếp xúc với nam tử bên ngoài, cho dù là Tưởng Mặc Chi cũng chỉ có lần dây dưa ngày hôm đó, đối với chuyện lập tức liền phải lập gia đình, Khổng Nhan cũng giống như bất kì nữ tử nào đương thời, không thể tránh khỏi khẩn trương, mê mang, thậm chí xuất hiện cảm xúc kháng cự.
Bất quá, nàng cũng không trách Vương thị đem định hôn kỳ gấp gáp như vậy, vì dù sao nàng cũng biết một khi tin tức truyền về Trường An, hôn sự này tám chín phần mười là không thành được, chỉ có chạy trước khi người trong tộc đứng ra phản đối mới có thể êm xuôi.
Cũng may lúc này là ngày tết, Vương thị lại đem danh sách đồ cưới đưa sang, mà nàng còn có hỷ phục, tất vớ phụ mẫu tân lang còn đang đợi đấy, làm nàng chẳng có thời gian mà đi buồn thương xuân thu, ngoại trừ ba ngày đầu còn có chút tâm tư thiếu nữ sắp gả chồng, thời gian còn lại không chỉ nàng mà ngay cả người hầu cận nàng cũng bận đến mức không có thời gian đâu mà suy nghĩ những thứ khác.
Khác với Khổng Nhan tâm tình thiếu nữ sắp gả chồng, Vương thị xem như triệt để thở dài một hơi.
Bà tính toán thời gian vô cùng chặt chẽ, coi như hiện tại có người truyền tin tức trở lại kinh thành, đi đi về về một hồi thì Khổng Nhan cũng đã gả đi.
Chỉ cần Khổng Nhan người đã định thân trước đó cũng đã gả đi, chẳng lẽ người trong tộc còn có thể ngăn cản con gái bà xuất giá?
Như vậy nghĩ đến Khổng Hân nửa đời sau đã có chỗ dựa dẫm, mặc dù với người ban đầu trong lòng bà lựa chọn kém một chút, lại khiến Khổng Mặc cho đến bây giờ vẫn đối bà lãnh đạm, thậm chí gần sang năm mới cũng không muốn từ thư phòng chuyển ra, nhưng tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng bà cũng chỉ thư thái được một hai ngày, liên tiếp như vậy đồ cưới làm thế nào đây?