Tiểu thư, người như thế này là làm sao! ?Vừa mới tiễn Khổng Mặc rời đi, liền nghe tiếng khóc Phùng ma ma vọt vào.
Khổng Nhan được Phùng ma ma đỡ đến trên giường ngồi xuống, sờ sờ nước mắt trên mặt, lắc đầu cười nói: "Không có việc gì, chỉ là phụ thân dặn ta phải làm dâu Ngụy gia cho tốt.
" Nói đến đây bất giác dừng lại, ánh mắt nhìn về phía ánh nắng đang chiếu xuyên qua khe cửa, do dự một lát cuối cùng cũng cười tiếp lời: "Còn với Khổng Hân nếu có thể hòa thuận thì hòa thuận đi!"Biết Khổng Nhan sau khi bệnh dậy thì đối với Khổng Hân rất lãnh đạm nên một phen lời nói này Phùng ma ma cũng không tiện nói gì cả, chỉ đề nghị: "Trang điểm cũng phai mất rồi, tiện thể dùng chút điểm tâm lót bụng, dù sao thân thích cũng không nhiều, chiều nay chắc cũng không còn ai đến đây.
"Không biết có phải do khóc xong dễ đói bụng không mà Khổng Nhan liên tiếp dùng non nửa đĩa bánh phù dung mới khó khăn lắm ngừng lại, tùy cho Phùng ma ma các nàng trang điểm lại.
Đợi đến khi hoàn tất, thì ngày cũng hạ xuống quá nửa song cửa.
Khổng Nhan vừa đội khăn đội đầu đỏ lên thì bên ngoài tiếng pháo rền vang.
Lúc này từ bên ngoài có âm thanh truyền đến: "Tới đón thân!" Lại một lát sau, Bảo Châu thanh âm vui vẻ kêu lên: "Cô gia đang ngâm thơ Thôi Trang!"Khổng Nhan lòng khẩn trương xiết chặt, không kịp nghĩ cái gì, chỉ nghe một trận bước chân mạnh mẽ vang lên, trong tiếng vui cường có đôi giày nam tử xuất hiện bên dưới khăn voan, nghe tiếng tam đường huynh cười nói: "Lên nào, đừng sợ! Tam ca đảm bảo đem ngươi an ổn đặt lên kiệu!"Những lời thì thầm bị nhấn chìm trong âm thanh từng bừng, nhưng Khổng Nhan nghe được vô cùng vui mừng, nhị bá phụ là người nghiêm khắc nhất, tam đường huynh chính là đích trưởng tử một phòng nhị bá phụ, tính cách thì như trẻ con.
Trong niềm vui này, Khổng Nhan yên tâm được Phùng ma ma vịn trèo lên lưng tam đường huynh, sau đó được cõng trên lưng từ khuê phòng đến kiệu hoa trong viện.
"Ồ! Tân nương tử lên kiệu hoa!" Không biết hài tử nha nào trong đám người bỗng kêu lên một tiếng, tất cả mọi người nở nụ cười, lát sau thì nghe thấy tiếng phụ thân bên ngoài kiệu dặn dò: "Nàng liền giao cho ngươi, phát thân đi!""Nhạc phụ yên tâm.
" Bên trong một mảng ầm ĩ một thanh âm thanh lãnh vang lên, Khổng Nhan cũng không biết tại sao mình lại nghe rõ như vậy.
Nàng không khỏi cười một tiếng, thật không nghĩ tới kiếp trước kiếp này hai đời, quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn gả cho hắn.
Trong lúc suy nghĩ, tiếng pháo nổ, tiếng chiêng trống lại một lần rền vang động trời, những âm thanh xa lạ theo nhau mà đến: "Khổng đại nhân gả nữ nhi! phát kẹo hỷ nào!" Đây là ra khỏi đại môn phủ giám quân rồi! ?KhổnG Nhan lưng bắt đầu căng thẳng, vô thức càng ngồi ngay ngắn hơn bên trong kiệu.
Đại khái cả đường đi đều có người rải kẹo mừng, xem lẫn trong tiếng hỉ nhạc đinh tai nhức óc, thỉnh thoảng xen lẫn âm thanh tranh đoạt của mọi người.
Trước mắt một màu đỏ chót, bên tai tiếng ồn không không biết là những thứ này làm cho đầu óc choáng váng, hay là trong đầu một mảng trống rỗng, liền lăng lăng ngồi trong kiệu, cho đến kiệu hoa dừng lại giữa không trung.
Khổng Nhan biết đây là đến chổ cản kiệu *, Phùng ma ma từng nói với nàng, chỉ sau cản kiệu một chút liền đến Ngụy gia.
(* Cản kiệu : lúc tân lang tân nương rời đi, người nhà gái sẽ đứng ra ngăn cản, gọi là cản kiệu, cần tân lang đưa bao lì mới thả cho đi.
)Toàn bộ Lương Châu thành Ngụy gia là lớn nhất, Khổng gia cũng chỉ là người mới, cản kiệu này thiết nghĩ rất nhanh sẽ qua đi.
Khổng Nhan có chút không cam lòng hít sâu một hơi, nhưng đương nhiên đây chỉ là một ý niệm trong đầu, kiệu hoa lại một lần nữa chuyển động, quả nhiên chỉ một hốc sau, kiệu hoa an ổn dừng lại trên mặt đất.
"Mời tân nương xuống kiệu—— "theo một tiếng hô to của hỷ nương, chiêng trống trước cổng chính Ngụy phủ cùng nhau rền vang.
Vụn pháo hồng tung bay khắp bầu trời , Khổng Nhan được hỉ nương vịn bước ra khỏi kiệu hoa, xuyên qua khăn đội đầu nhìn xem tỳ nữ áo xanh trải một tấm thảm nỉ đỏ tươi xuống mắt đất, nàng rốt cục nhịn không được sinh ra hối hận —— bước qua tấm thảm nỉ đỏ tượng trưng cho sự nối dõi tông đường này, nàng triệt để là người Ngụy gia.
Nhưng chuyện ập lên đầu làm gì còn đường hối hận chứ?Khổng Nhan hai mắt nhắm lại, giẫm lên tấm thảm, nàng cứ bước hết một tấm, lập tức có một tỳ nữ áo xanh đem tấm thảm đó chuyển lên phía trước, hai tấm thảm cứ như thế lặp đi lặp, lại vượt qua yên ngựa ngụ ý bình bình an an ở cửa, nàng rốt cục đi đến trước *Lều xanh(*Lều xanh : Một chiếc lều bằng vải xanh là nơi tổ chức đám cưới.
Phong tục này tồn tại từ thời Đông Hán đến thời Đường.
Ở khu vực phía bắc thời cổ đại, bái đường được thực hiện bên trong "lều xanh".
Cái gọi là "lều xanh" là "địa phương tốt lành" ở góc Tây Nam của ngôi nhà, nơi đó sẽ dựng một chiếc lều ngoài trời, cô dâu sẽ bước vào chiếc lều trên tấm thảm nỉ đặc biệt.
)Nhìn không thấy tình hình bên trong tấm màn che màu xanh, chỉ mơ hồ từ trong tiếng cười nói xung quanh nghe được tiếng đàn nhạc, chắc hẳn là chờ sau khi bái đường xong liền có vũ cơ đến bên trong lều biểu diễn.
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy một giọng nam nhân trầm thấp vang lên bên tai, "Đi thôi.
"Giọng nói luôn lạnh lùng như vậy, đây là giọng của Ngụy Khang!Khổng Nhan khẽ giật mình.
Nàng khi nào thì đem giọng nói của người này nhớ kỹ như thế?.