Nguyên Đức năm thứ mười bốn tháng chạp, là một mùa đông giá rét.
Đang trong lúc Trường An nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong mười năm, biên giới phía Bắc đã đóng băng hàng nghìn dặm, cái lạnh tê tái.Sắp tới cuối năm, từng nhóm từng nhóm nạn dân như trận tuyết đột ngột phủ xuống bắt đầu dọc theo đường ăn xin.
Những người này tập trung đông đúc trước cửa các dịch trạm, công quán, những ngôi đền đổ nát ở ngoại thành bảy châu Lương, Cam, Túc, Qua, Sa, Y, Tây thuộc quản lý của Hà TâyTừ khi vào mùa đông bọn họ liền bắt đầu ăn xin, bên trong châu thành có trọng binh trấn giữ không thể vào được, chỉ có thể cầm bát hướng người đi đường xin ăn.
Biên giới phía Bắc nhiều con đường đều là đất đai cằn cỗi, sau một tháng thì không còn gì để tìm, rau dại, vỏ cây, rễ cỏ cũng đều bị ăn tận.
Đúng lúc hết lương thực không viện trợ, không biết lại từ chỗ nào truyền đến tin tức, Hà Tây bảy châu đem cống phẩm hàng năm áp tải vào kinh thành, nạn dân như cào cào quét ngang đem cống phẩm cướp đến không còn một mảnh.Hà Tây Tiết độ sứ Ngụy Quang Hùng không có hành động, đối với Hà Tây giám quân cả giận nói: "Ta thủ Hà Tây chỉ đánh Nhung Di, há có thể chĩa thương về phía dân!?"Cơn mưa suốt đêm làm cho căn phòng dột nát, hai mươi tám phụ nữ trẻ em là gia quyến của quân binh Hà Tây bao vây phủ giám quân, yêu cầu triều đình gia tăng quân lương, áo bông qua mùa đông.Ngôn ngữ bất hòa, tràng diện hỗn loạn, một bà lão sáu mươi cùng một đứa bé năm tuổi chết thảm ngoài cửa lớn phủ giám quân, máu tươi ba thước!Con thứ ba của Ngụy Quang Hùng là Ngụy Trạm nghe được giận dữ, một mình xông vào phủ giám quân chém chết giám quân, phó sứ, phán quan một đám quan lại bảy người.Chỉ là con trai của một Tiết độ sứ thế mà tư trảm mệnh quan triều đình, cỡ nào đại nghịch bất đạo!?Ngụy Quang Hùng không những không trị tội con trai hành hung, còn to tiếng dõng dạc thượng tấu triều đình, yêu cầu trừ thuế má và không trừ quân hưởng của Hà Tây! Nên biết Đại Chu đệ nhất phiên trấn Sông Sóc đều chỉ là trừ thuế má, quân hưởng, chính là tự cấp tự túc!Tin tức truyền vào kinh thành, mãn triều văn võ tức giận.Nhưng phiên trấn Hà Tây chính là Đại Chu một trong tứ đại phiên trấn, thuộc biên cương trọng trấn, bên ngoài kiềm hãm Nhung Di Thổ Phiên, bên trong lân cận phiên trấn Sông Sóc.
Bây giờ, Sông Sóc chúng tướng an ổn mấy năm đang ngo ngoe muốn động, há có thể khiến Hà Tây trở thành dây dẫn nổ? Thêm nữa Hà Tây kỵ binh dũng mãnh, dân phong cường hãn, Ngụy gia tại Hà Tây căn cơ đã sâu, nếu như trừ đi Ngụy Quang Hùng*thế tập võng thế*vị trí tiết độ sứ, lại để cho Tiết độ sứ những phiên trấn còn lại của Đại Chu suy nghĩ thế nào? (*: tước vị được truyền cho đời sau không hạn chế số lần, không bị giáng cấp)Vậy cho nên, tốt hơn là trấn an.Như thế, Hà Tây tân nhiệm giám quân là thế tất yếu trách nhiệm quan trọng.
Mà Đại Chu giám quân từ trước tới nay là quan văn đảm nhiệm, thiên hạ văn sĩ lấy Khổng gia cầm đầu, như vậy vừa tới, cũng không quản sắp đến cuối năm, liền lệnh phụ thân lập tức đi nhậm chức!Nghĩ đến triều đình hành động vô năng, Khổng Nhan nhịn không được một trận thầm hận.Nàng kiếp trước sở dĩ u cư am ni cô, rơi vào cảnh bị Tưởng Mặc Chi khinh bạc uổng mạng, cũng là bởi vì lần này theo cha nhậm chức.Nhưng mà cũng may mắn như thế mới không gả cho Tưởng Mặc Chi cái mặt người dạ thú ngụy quân tử kia!Hiện tại chỉ cần vừa nghĩ tới nàng cùng Tưởng Mặc Chi có liên hệ với nhau, nàng liền nhịn không được buồn nôn! Thế nhưng là nàng cùng Tưởng Mặc Chi từ thuở nhỏ định hôn, muốn thoát khỏi chuyện hôn ước này đúng là không dễ.Nhưng chuyện gấp trước mắt, là tránh bị Ngụy Quang Hùng nhi tử cứu, về phần cái khác chỉ có thể để về sau lại tính.Khổng Nhan quyết định chủ ý, trong lòng bình tĩnh lại, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Phùng ma ma đang mặt đầy lo lắng.Lọ lắng trên gương mặt không phải giả bộ, trong mắt trong lòng đều là sự quan tâm lo lắng cho nàng.Vô luận như thế nào, Phùng ma ma hiện tại đối nàng là toàn tâm toàn ý, tại Mao Bình am việc kia...Không muốn nghĩ tiếp nữa, Khổng Nhan hít một hơi thật sâu, hướng Phùng ma ma cười cười nói: "Ma ma, ta không sao, chỉ là có chút đói bụng." Một ngày không ăn gì, lại đổ một thân mồ hôi, dáng tươi cười không khỏi có chút suy yếu.Phùng ma ma tâm tư tinh tế, nhìn ra được Khổng Nhan khác thường, một lúc thấy Khổng Nhan nhìn bà, đang muốn xem kỹ, nhưng nghe Khổng Nhan nói như vậy, đến cùng mọi sự vẫn lấy Khổng Nhan thân thể làm trọng, lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, đau lòng nhìn thấy Khổng Nhan ốm yếu tươi cười nói: "Phòng bếp đã hầm cháo, đã gọi Bảo Châu đi lấy."Lời này vừa nói, chỉ thấy một cái nha hoàn mặt tròn mắt to mang theo hàn khí tiến đến, có lẽ là bên ngoài hàn khí bức người, đi ra ngoài một chuyến chính là vừa dậm chân vừa xoa tay.
Sau lưng còn dẫn theo một cái tiểu nha đầu cầm hộp cơm.Không có tiểu thư u cư tại am ni cô, đại nha hoàn bên người không gả chồng, kiếp trước Bảo Châu cùng Anh tử đều một mực theo hầu ở bên người nàng.Trải qua sinh tử, người cũng yên tĩnh xuống, nhìn những người quen thuộc bên cạnh, Khổng Nhan bất giác cười một tiếng.Hết thảy còn không có phát sinh, nàng còn có cơ hội thay đổi càn khôn.Bảo Châu không biết Khổng Nhan suy nghĩ gì, chỉ thấy Khổng Nhan đối với mình đầy ý cười, nàng bất giác cười theo một tiếng.
Vốn trời sinh tính tình hoạt bát, từ nhỏ theo Khổng Nhan cùng nhau lớn lên, có Khổng Nhan che chở, Anh Tử quan tâm, thành một người manh miệng ngọt ngào, sau nụ cười này liền không khỏi liếng thoắng một tràng mà nói: "Tiểu thư thế nhưng người cuối cùng cũng tỉnh, một ngày một đêm qua, không nói Bảo Châu cỡ nào lo lắng hãi hùng, liền lão gia, phu nhân một trên nhà trên dưới chừng trăm nhân khẩu, không có người nào là không đề cao cảnh giác, không thể ngủ được! Hôm nay tiểu thư tỉnh, thế mới dám ngủ một giấc!" Bảo Châu tính tình hơi gấp, làm việc cũng rất là lưu loát mạnh mẽ, nhân lúc nói vừa kê cái bàn nhỏ lên giường, lại giúp Phùng ma ma cùng nhau kê gối dựa, đỡ Khổng Nhan ngồi dậy.Khổng Nhan không nhúc nhích tùy ý các nàng nâng chính mình ngồi dậy, trái tim lại hưng phấn sắp từ lồng ngực nhảy ra ngoài.Nàng làm sao lại quên mất, bọn họ đi chuyến này có 138 người, trong đó một trăm người nhưng đều là cao thủ triều đình phái tới bảo vệ.Chỉ cần mình cùng phụ thân bọn hắn cùng rời đi, mà không phải chỉ một người cùng ba mươi hộ vệ tại cái Giao Hà quán này dưỡng bệnh, những nạn dân kia cũng sẽ không coi đoàn người của nàng thế đơn lực bạc, chưa quen thuộc Hà Tây trời đông giá rét, đường xá gập ghềnh nên rơi sẽ vào thế yếu mà đến đánh lén cướp bóc, làm hại mình bị Ngụy Quang Hùng nhi tử cứu!Nói đến Nguỵ Trạm con thứ ba của Ngụy Quang Hùng, là bởi vì giận chém bảy người giám quân, một trận chém giết thành danh.Nghe nói cái Ngụy Trạm này chính là Ngụy Quang Hùng ái tử, thân cao tám thước, tướng mạo đường đường, lại từ thuở nhỏ bị cha đẩy xuống biên quân thao luyện, rất là uy vũ bất phàm.Thế nhưng trong trí nhớ, nam tử cứu nàng dáng dấp quả thực bình thường , cùng Ngụy Trạm trong lời đồn khác nhau quá lớn, cũng không biết người kia đến tột cùng là con thứ mấy của Ngụy Quang Hùng? Cũng có thể là lời đồn có chút sai lầm.Mà thôi, quản hắn là con thứ mấy của Ngụy Quang Hùng, cùng nàng không có bất cứ quan hệ nào.Hiện tại quan trọng nhất là không để phụ thân đem chính mình một người ở lại!Thời gian không còn nhiều lắm.Kiếp trước phụ thân bởi vì nhanh chóng muốn đến Lương Châu thuộc Hà Tây nhậm chức, bị bệnh tình của nàng làm chậm trễ ba ngày, về sau đợi nàng tỉnh lại biết không có gì đáng ngại chỉ cần điều dưỡng mười ngày nửa tháng, thế là ngay sau khi mình tỉnh lại sáng sớm hôm sau liền rời đi.Nói cách khác, sáng sớm ngày mai phụ thân liền sẽ rời đi!Khổng Nhan trong lòng xiết chặt, mình bây giờ ốm yếu bất lực, phụ thân như thế nào để cho mình lại trải qua đường đi trắc trở?Đang lúc nhíu mày suy nghĩ, Khổng Nhan vừa mới ăn cháo xong lấy lại được chút sức, đè lại tay Phùng ma ma cầm thìa mớm thuốc, bưng cả chén thuốc, nhắm mắt lại, ép buộc chính mình không nghĩ tới nước thuốc đắng chát, cúi đầu uống thuốc.Uống một hơi hết, Khổng Nhan thở hắt ra một hơi, liền lập tức quay đầu nói: "Trang điểm cho ta!""Không muốn mứt hoa quả?" Bảo Châu sửng sốt, tiểu thư ít khi sinh bệnh, không kiên nhẫn nhất là uống thuốc, lần nào uống thuốc cũng là hai ngụm một miếng mứt giày vò gần nửa canh giờ, hôm nay làm sao...Phụ thân lập tức liền muốn tới, quản cái gì mà mứt hoa quả.Liếc mắt Bảo Châu một bên vẫn bưng mứt hoa quả, Khổng Nhan ứng phó cầm một viên ngậm vào miệng, miệng đầy vị đắng lập tức tiêu trừ một nửa, nàng nhịn không được khoan khoái hít một tiếng, vội vã nhưng vẫn giữ vững tinh thần nói: "Đã làm trễ nải kỳ hạn phụ thân nhậm chức, không thể lại để phụ thân lo lắng cho ta, nhanh trang điểm cho ta!"Hi vọng phụ thân nhìn khí sắc nàng tốt lên để nàng ngày mai cùng nhau lên đường, thế nhưng nghĩ tới kiếp trước phụ thân khăng khăng kiên trì lưu lại nàng, Khổng Nhan không khỏi một trận hoảng hốt.Không được, vô luận như thế nào cũng không thể lưu lại, nếu không nàng trùng sinh còn có ý nghĩa gì?Âm thầm hạ quyết tâm, liền nghe thanh âm Anh Tử vang lên: "Tiểu thư người dậy chưa ạ? Lão gia, phu nhân, còn có nhị tiểu thư, thiếu gia đến thăm tiểu thư."Khổng Nhan trong lòng hơi hoảng, nhớ tới vừa rồi sau khi trang điểm nhìn cũng ổn, nàng ổn định lại tâm thần, hướng Anh Tử cười bảo: “Khiến phụ thân, mẫu thân lo lắng rồi, nhị muội, đại đệ các ngươi cũng tới rồi à.".