Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Minh Ý cười thần bí, chỉ nói: "Anh nói rồi, em chỉ cần biết kết quả là được, về phần quá trình thực ra không quan trọng.".

Mậu Hinh tò mò, đặc biệt là Minh Nhất Hạ, nghĩ đến Minh Nhất Hạ mặt nhăn đứng trước mặt mình, rất khôi hài.

"Anh đi trước.". Minh Ý cực kỳ tự giác, "Cảm ơn hôm nay cổ vũ.".

"Bây giờ em nói chuyện như vậy với Cổ Bá, không ảnh hưởng gì với anh chứ!". Mậu Hinh lo lắng nói.

"Sẽ không, anh từng nói rồi, gả cho anh, em chỉ cần làm chuyện em muốn làm, nói lời em muốn nói là được.". Minh Ý nói xong, đặt tay lên má cô.

Đôi má Hinh Hinh nóng lên lần nữa, giương mắt nhìn anh.

"Anh thật sựu phải đi rồi.". Cô nhìn mình như vậy, cực kỳ dễ dàng khiến anh không muốn đi.

Mậu Hinh tiễn anh tới cửa, anh ra cửa, sau đó sát lại gần, môi rơi lên môi cô. Chuồn chuồn lướt nước sau đó thấp giọng nói câu chúc ngủ ngon.

Tiễn anh, Mậu Hinh ngồi trên ghế sofa, không khỏi sờ sờ môi mình, sau đó điện thoại di động vang lên.

Ninh Vĩ Trạch gọi tới: "Chuyện em bảo anh tra đã có kết quả, tư liệu có liên quan anh gửi vào hòm thư em, hiện tại anh ở dưới lầu.".

"Được.". Mậu Hinh lấy máy tính, mở hòm thư nhìn tư liệu, Ninh Vĩ Trạch cũng đến.

"Nhạc Vi nói không sai, năm đó Minh Văn Hiên tìm thấy tủy thích hợp cho mẹ em, người hiến tặng vừa hai mươi, là học sinh. Vốn đã đồng ý hiến tặng thậm chí sắp bắt đầu làm phẫu thuật, không còn hai ngày nữa người hiến tặng lại nói muốn ra nước ngoài học, nhanh chóng đi nước ngoài. Anh tra xét, cô ra nước ngoài học là rút ra từ ngân sách Tống gia.". Ninh Vĩ Trạch nói.

Trong đầu Mậu Hinh rét run, không nói được một lời.

"Anh có phái người đi tìm người hiến tặng, người hiến tặng không chịu nói gì.".

"Cô tự nhiên phải tuân thủ hứa hẹn, hẳn là ký thoả thuận.". Mậu Hinh nói.

Mậu Hinh lại nói: "Thực ra năm đó em và mẹ vốn ở nhờ Minh gia, không ai nói bọn họ nhất định có nghĩa vụ cứu mẹ, anh nói đúng không?".

Nói xong câu này, hốc mắt cô hơi hơi hồng lên.

"Hinh Hinh...". Ninh Vĩ Trạch không biết phải an ủi như thế nào.

" Nhưng nếu Tống Mạn Vân thật sự đổi thuốc của mẹ em, chính là không thể tha thứ, đúng không?". Mậu Hinh hỏi lại.

Ninh Vĩ Trạch nghe xong lời này cực kì đau lòng, tiếp tục nói: "Người phụ nữ này cực kỳ đáng sợ, anh cũng điều tra được, mấy năm trước bên cạnh Minh Văn Hiên không hề thiếu phụ nữ, đều bị Tống Mạn Vân xử lý rồi. Thủ đoạn bà ta xử lý đơn giản thô bạo, nếu không trực tiếp biến mất khỏi Tân Thị, hoặc đột nhiên xảy ra bất ngờ, còn nhiều người được đẩy đi chỗ khác bằng tiền bạc. Mãi đến sáu năm trước, bên cạnh ông ta có Nhạc Vi bầu bạn cố định, ông mới không qua lại với những phụ nữ khác.".

"Nói như vậy, năng lực Nhạc Vi thu phục đàn ông rất lợi hại.". Mậu Hinh nói.

"Nhạc Vi rất lợi hại, qua lại giữa cha con Minh Văn Hiên và Minh Nhất Kỳ, em xem Minh Nhất Kỳ đặc biệt coi trọng cô. Sự kiện lần trước kia, Nhạc Vi nên xong đời mới đúng, không nghĩ tới Tống Mạn Vân vậy mà buông tha cô.". Ninh Vĩ Trạch cũng hiếu kỳ với Nhạc Vi.

" Tiệc rượu hôm nay Nhạc Vi cũng đi, còn là người chủ trì, Tống Mạn Vân nhìn thấy cô cũng không có gì khác thường.". Mậu Hinh nói.

" Người phụ nữ này, nếu thật sự hợp tác với cô, nhất định phải dè dặt cẩn thận mới được.".  Ninh Vĩ Trạch nói như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui