Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Mậu Hinh đột nhiên muốn khóc, cô nhớ rõ có một năm anh về nhà đúng sinh nhật hai mươi tuổi. Quần áo sơmi xanh biếc, phong trần mệt mỏi. Khi anh về đến nhà, Tống Mạn Vân chỉ nhìn con trai, không nói nhiều lời liền ra ngoài hẹn người đánh bài.

Minh Văn Hiên cũng vừa xuống lầu, nhàn nhạt ngó nhìn đứa con lớn nhất, nói một  câu A Nhất rồi bỏ đi.

Minh Nhất Hạ lại càng không nhớ rõ sinh nhật anh cả mình, vội vàng tìm bạn đi chơi.

Minh Ý lẳng lặng lên lầu, lẳng lặng trở về phòng.

Khi đó cô thừa dịp tất cả mọi người không ở nhà đến phòng anh, ngay lúc cô muốn bỏ quà tặng lại, anh vừa tắm xong đi ra.

"Em tới làm gì?". Anh cực kỳ bất ngờ.

"Em...". Khi đó cô mười sáu tuổi, đã biết tư vị tình yêu, lắp bắp khẩn trương, kết quả ngay cả sinh nhật vui vẻ cũng chưa nói đã bỏ chạy ra ngoài. Đến bây giờ, cô cũng không biết anh có chú ý tới tấm ảnh phác hoạ cô đặt trên đầu giường anh hay không.

Nếu nói cô ở Minh gia bị khi dễ, ăn nhờ ở đậu, Minh Ý cũng bị người ta xem nhẹ. Chỉ là, giống như đã quen, từ trước tới giờ anh cũng không cảm thấy gì.

Cô thường thường nghĩ, tim anh làm từ sắt thép, không biết lạnh nóng, cũng sẽ không đau đớn.

Thử xong đồ ăn từ khách sạn bước ra, tâm trạng Mậu Hinh vẫn nặng nề như cũ, vẻ mặt Tiểu Sâm lại khó hiểu, Minh Ý tiếp tục suy tư có phải mình làm không tốt chỗ nào, chọc giận cô gái nhỏ này không.

Trở về nhà, Minh Ý đưa mẹ con cô vào cửa nói: "Anh phải đi xử lý mấy tin nhắn, hai người ngủ sớm một chút."

Mậu Hinh mở to mắt nhìn anh, hiện tại chưa tới tám giờ mà, hôm nay kết thúc như vậy sao? Anh xác định muốn như vậy sao?

"Con muốn tới phòng chú Nhất ngủ, được không?". Tiểu Sâm đột nhiên mở miệng nói.

"Đương nhiên có thể, nhưng cháu không muốn ở bên mẹ sao?". Minh Ý hỏi Tiểu Sâm.

" Lát nữa Hinh Hinh có thể tới tìm con.". Tiểu Sâm ngẩng đầu nhìn Mậu Hinh.

"Mẹ cũng có bận một chút, lát nữa tới đón con.". Mậu Hinh nói.

"Vậy được rồi, anh bế Tiểu Sâm lên phòng.". Minh Ý nói xong, ôm lấy Tiểu Sâm lên lầu.

Ánh mắt Hinh Hinh có chút chát, chờ hai cha con bọn họ đi rồi, trong đầu cô lại càng loạn loạn. Cái gì! Hai cha con? Cô làm sao có thể tự động coi bọn họ là cha con, thật sự là điên rồi!

Để ngăn mình nghĩ lung tung, cô vọt đi tắm rửa. Dội nước đến phân nửa mới cảm thấy rờn rợn lạnh, hồi phục tinh thần nhận ra mình không mở nước ấm, dùng nước dùng nước lạnh tắm.

Thật sự là điên rồi! Minh Nhất, cái tên đần độn này, anh không thể coi trọng mình một chút sao!

Tắm xong thay quần áo, Mậu Hinh nghe chuông cửa vang lên, thầm nghĩ anh xuống đến nơi, cuối cùng đã nhớ hôm nay là sinh nhật, muốn bên cô sao?

Cô hít sâu một hơi, nghĩ thầm mình không cần biểu hiện quá để tâm, vẫn là nhàn nhạt thì tốt hơn. Ừm, liền quyết định như vậy đi.

Kết quả mở cửa ra, là người giao bánh ngọt,: -(

"Mậu tiểu thư, bánh ngọt hoa quả cô đặt, phiền ký nhận.". Nhân viên đưa hàng nói.

Mất mát ập tới, cô ký nhận bánh ngọt.

"Chúc cô sinh nhật vui vẻ. ". Nhân viên đưa hàng cười chúc phúc.

"Cảm ơn.". Mậu Hinh nghe một tiếng sinh nhật vui vẻ này, nhớ lại mình cùng anh lớn lên, nhưng lại chưa từng nói một câu sinh nhật vui vẻ.

Một cảm giác đau khổ ngạt thở ùa tới, cô cầm bánh ngọt, ma xui quỷ khiến nghĩ tới món quà Tiểu Nam chuẩn bị giúp cô, liền lấy ra, sau đó đi lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui