Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Thím hai, thực khéo." Minh Nhất Hạ tháo xuống kính mắt, lộ ra tươi cười tươi đẹp, "Khéo như vậy, thím cũng ăn cơm ở chỗ này?"

"Nhất Hạ." Vu Lệ hoa đứng lên, "Làm sao cháu có thể ở chỗ này?"

"Nơi này là chỗ ngồi ăn cơm, cháu đương nhiên tới là tới ăn cơm." Minh Nhất Hạ cười nói, "Thím hai, đây là bạn thím sao?"

" Đúng." Vẻ mặt Vu Lệ Hoa không quá tự nhiên, "Một mình cháu hay là cùng bạn?"

"Cháu cùng ăn cơm với Mậu Hinh." Minh Nhất Hạ nói.

"Mậu Hinh!" Vu Lệ Hoa là vô cùng phản cảm Mậu Hinh, lập tức nhìn toàn trường liền nhìn đến Mậu Hinh chậm rãi đi tới.

Chu phu nhân thấy Mậu Hinh cũng cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng bà cũng là chán ghét Mậu Hinh, chỉ cần nghĩ đến con gái đã chết, Mậu Hinh vẫn còn chửi bới cô trước mặt nhiều người như vậy, để cho bà mất hết mặt, bà liền không có biện pháp tha thứ.

" Thím hai, Chu phu nhân, mọi người khỏe." Trái lại Hinh Hinh phong độ vô cùng tốt nói.

"..." Từ đầu Vu Lệ Hoa không muốn nói chuyện với Mậu Hinh, gương mặt lạnh lùng.

"Không nghĩ tới thím hai cũng là quen biết Chu phu nhân?" Hinh Hinh đánh giá hai phụ nữ này, tương đối có thâm ý nói.

Lời này vừa ra, Hinh Hinh thật đúng là từ trên mặt Chu phu nhân và Vu Lệ Hoa thấy kinh hoảng chợt lóe lên.

"Chúng ta không quấy rầy hai người rồi." Minh Nhất Hạ lôi kéo Mậu Hinh nói. "Chúng ta đi ăn cơm rồi."

Vu Lệ Hoa cực kỳ kinh ngạc, trong ấn tượng của bà, Mậu Hinh và Nhất Hạ không phải luôn luôn không hoà thuận sao? Vì sao bây giờ còn có thể chung sống hoà bình, cùng một chỗ ăn cơm a!

Trở lại trên chỗ ngồi, Minh Nhất Hạ đã nói: "Cô biết người phụ nữ cùng một chỗ cùng thím hai?"

" Người nhà người bị hại trước tôi phá án." Hinh Hinh trả lời.

" Người nọ nên là cực kỳ cảm kích cô mới đúng, cô giúp đỡ người bị hại giải oan a!" Minh Nhất Hạ nói.

"Nếu như đơn giản như vậy thì tốt rồi." Mậu Hinh nói đại khái vụ án một lần.

"Cho nên tôi vẫn cảm thấy người phụ nữ Mậu Hinh rất ngu xuẩn, chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt, cô chỉ làm kiểm sát trưởng của cô liền không tốt sao? Này cũng có thể thiếu đắc tội với người." Minh Nhất Hạ nghe cô nói xong, chỉ nghĩ muốn lật chuyển xem thường cô.

Hinh Hinh cũng biết rõ đạo lý này, nhưng cô mỗi một vụ án đều muốn theo tình lý cùng pháp lý cho bị cáo một cái nhập tội tương đối công bằng. Cái kiên trì này cắm rễ trong xương cốt của cô, cô không thể thay đổi.

Hai người ăn đồ ăn, đột nhiên Minh Nhất Hạ nói: "Các cô liền đi rồi."

" Lát nữa chúng ta theo sau như thế nào? "Hinh Hinh nói.

"Cô theo các cô làm cái gì?" Minh Nhất Hạ khó hiểu.

"Ai biết được?" Nếu Chu Tư Duy biết Cổ Bá, Chu phu nhân lại cùng Minh gia hiểu biết, mà lúc này Cổ Bá lại mất tích, cô liền cảm thấy được chuyện này cực kỳ kỳ quặc.

"Đã lâu không mạo hiểm rồi." Trong lúc này Minh Nhất Hạ cũng hưng trí, dù sao cô khó có được nghỉ ngơi, bồi Mậu Hinh chơi một chút lại ngại gì.

Vì thế, tại Chu phu nhân và Vu Lệ Hoa thanh toán ra ngoài, Mậu Hinh và Minh Nhất Hạ cũng ăn qua loa rồi đi theo.

Mãi cho đến garage tầng ngầm, ra thang máy vừa hay nhìn thấy xe Vu Lệ Hoa.

Minh Nhất Hạ lập tức nhìn xe của cô, khi lên xe Minh Nhất Hạ nhanh chóng khởi động xe, miệng vẫn còn không quên nói: "Mậu Hinh, hi vọng cô không cần trêu chọc cái gì phiền toái cho tôi."

"Trước bắt kịp lại nói." Hinh Hinh thúc giục.

"Yên tâm đi, vứt không được." Kỹ thuật xe Minh Nhất Hạ đặc biệt tốt, mười bốn tuổi cô liền chơi ở bên ngoài, lúc kia bằng lái không có cách nào khác thi, cô liền dám lên tốc độ cao đi quốc lộ cùng đua xe, đuổi một người phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi lái xe, đối với cô mà nói quá dễ dàng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui