Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tạ Tạ tiến vào: "Hỏi xong sao? Ông ta có ngoan ngoãn nói sao?"

Hinh Hinh trả lời: "Ông nói ông không biết."

"Không biết?" Tạ Tạ nhíu mày, không khỏi chậm rãi tiêu sái tới gần Cổ Bá, "Giáo sư Cổ, chuyện Mậu kiểm hỏi ông thật sự không biết sao?"

"Tôi..." Cổ Bá vừa thấy Tạ Tạ kia tươi cười, mang theo lạnh lẽo và đáng sợ, ông rùng mình một cái, "Tôi...Tôi chỉ là mang đi bộ phận tư liệu nghiên cứu của Mậu Bằng Bác, cái khác thật sự không biết chuyện."

"Ông xác định?" Tạ Tạ nói xong, đột nhiên trong tay trượt ra một con rắn nhỏ, toàn thân con rắn nhỏ là màu xanh, phun ra lưỡi rắn, nhìn dọa người.

"Ông biết, tôi có rất nhiều thủ đoạn cho ông khai ra, trước dùng Thanh Thanh của tôi bồi ông chơi đùa, sau đó lại hướng đầu của ông thả chút đồ, ông đều phải nói thật. Nếu hiện tại ông nói cùng lúc đó nói không nhất trí, tôi bảo đảm trước khi ông tự thú lại có càng thêm tốt đùa bồi ông." Tạ Tạ cười lạnh nói.

Hinh Hinh ở bên cạnh giật nảy mình, cô cũng không biết trên người Tạ Tạ cư nhiên ẩn dấu rắn, hơn nữa nhìn màu sắc con rắn nhỏ kia, vừa thấy là có kịch độc.

"Tôi... Tôi... Tôi chỉ biết là năm đó Văn Hiên rất muốn cái kỹ thuật này, hơn nữa có rất nhiều bất mãn đối với Bằng Bác. Anh nói Bằng Bác cướp đi người phụ nữ anh âu yếm nhất, anh nhất định không thể để cho Bằng Bác dễ chịu." Cổ Bá đành phải theo thực giao đãi, "Về sau... Về sau tôi thật sự cũng không biết, tôi cũng không dám tham dự những cái này."

" Ông có biết năm đó còn có ai biết sao?" Hinh Hinh hỏi lại.

" Người biết năm đó? Người viện nghiên cứu cơ bản đều biết, Bằng Bác mang Bạch Ngưng bỏ trốn, nhiều năm sau trở về tiến vào viện nghiên cứu công tác. Ngay từ đầu chúng ta không biết chuyện này, về sau Minh phu nhân đến sở nghiên cứu nháo một lần, chúng ta mới mơ hồ biết rõ đại khái. Nhưng cụ thể phát sinh cái gì, thật sự không biết a!" Cổ Bá nói.

"Rất nhiều người đều đã biết Minh Văn Hiên với viện nghiên cứu các ông?" Hinh Hinh lại hỏi.

"Hoàn Vũ có hợp tác cùng viện nghiên cứu. Có một lần Minh Văn Hiên tới sở nói chuyện hợp tác, đánh cùng Bằng Bác, lúc ấy Bạch Ngưng cũng tới sở đưa cơm cho Bằng Bác, không ít đồng nghiệp nhìn, lúc ấy lén nói thầm không thích hợp. Về sau Minh phu nhân chạy đến sở, ầm ĩ một trận cùng Bằng Bác, chúng ta liền biết nguyên nhân hậu quả. Văn Hiên còn từng nghĩ tới muốn đuổi Bằng Bác ra sở nghiên cứu, nhưng Bằng Bác là nghiên cứu viên trung tâm tất cả hạng mục, sau cùng không giải quyết được gì." Cổ Bá trả lời.

" Vụ án Bằng Bác tôi thật là về sau mới biết được, tôi thật sự không biết chuyện, dù cho cô thôi miên tôi, tôi cũng không biết " Cổ Bá nói xong, sợ hãi khóc lên.

Hinh Hinh nghe ông như vậy nói, trong lòng có chút tin.

Cùng Tạ Tạ ra ngoài, cô theo bản năng lui về phía sau một bước hỏi: "Mỗi ngày cô đều mang theo rắn tại bên người đi?"

"Cô nói Thanh Thanh sao?" Tạ Tạ mới vừa nói xong, con rắn nhỏ kia từ trên cổ cô lộ ra một cái miệng, Hinh Hinh nhìn dựng đứng tóc gáy.

"Thanh Thanh cực kỳ ngoan, cô là bạn tốt là của tôi, có đôi khi động vật chân thành hơn so với người." Tạ Tạ nói.

Hinh Hinh cũng là đồng ý, chỉ là rắn là động vật máu lạnh, vẫn lại là làm cho người không tự chủ được sản sinh ý sợ hãi

"Phỏng chừng Cổ Bá nên đã nói xong, đi thôi, tôi đưa cô về nhà." Tạ Tạ nói.

"Cảm ơn cô, Tạ Tạ, đi nhà tôi ăn cơm đi." Hinh Hinh mời.

Tạ Tạ giật mình, đã nói: "Không cần."

"Thuận đường đi, Minh Nhất không ở nhà, tiểu cô tử ( em gái của chồng) Minh Nhất Hạ ở đây, cô đi mua đồ ăn trước, tôi trở về trực tiếp nấu là có thể ăn, cũng không có người khác." Hinh Hinh mời cực kỳ chân thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui