Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Chờ cô tắm xong đổi quần áo ra, Miêu Từ Hành đã thu dọn phòng bếp một lần. Nhà anh cũng không lớn, 90 m2, trước anh còn nói không thu dọn phòng cho khách, thực ra anh căn bản không có phòng cho khách, chỉ có thư phòng và phòng ngủ chính.

Nhưng mà một người ở mà nói, dư dả, hai người trụ kỳ thật vừa vặn tốt.

Tắm xong ra, vẻ mặt Nhất Hạ có chút không được tự nhiên, Miêu Từ Hành đột nhiên nghĩ đến, lúc mình hôn môi cùng cô, lưu lại dấu vết tại trên ngực cô, khẳng định bị cô phát hiện rồi. Cô đại khái nghĩ tới.

Muốn xin lỗi hay không? Trong lòng Miêu Từ Hành muốn, nhưng mà xin lỗi như thế nào? Là anh chủ động, mặc dù trong quá trình cô rất phối hợp, nhưng cô không phải không thanh tỉnh, mình là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Vẫn lại là xin lỗi đi, xác thực anh làm việc không nên, mặc dù anh cũng không có cảm thấy được hối hận! Xin lỗi kia thực ra cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo, sau đó nếu phát sinh tình huống giống như vậy, anh còn có thể hôn tiếp xuống? Anh đột nhiên nghĩ, đáp án đúng là khẳng định.

Càng đáng sợ là anh cảm thấy được có phần chờ mong đối với khả năng về sau. Miêu Từ Hành, anh thực ti tiện!

Anh vừa muốn nói gì, kết quả Nhất Hạ hơi đỏ mặt nói: "Anh Miêu, lúc em phạm cơn ghiền làm bất cứ sự tình gì cũng không đúng, anh coi như là em không bình thường, quên đi? Thực xin lỗi."

Cái gì? Miêu Từ Hành khó hiểu, rõ ràng là anh chủ động, là anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, như thế nào biến thành cô xin lỗi rồi.

" Có phải cô nghĩ sai cái gì rồi hay không?" Miêu Từ Hành hỏi.

"Em... Em có đôi khi uống rượu, sẽ làm một chút chuyện người thường không thể lý giải. Lúc em phạm cơn ghiền khẳng định cũng làm chuyện quá phận, nếu, nếu mạo phạm anh, anh sẽ không trách em chứ...." Nhất Hạ cực kỳ khẩn trương giải thích, một đôi mắt to xinh đẹp vô tội nhìn anh.

Miêu Từ Hành ngây người, nhìn cô có phần cười khổ.

"Yên tâm, tôi sẽ không." Anh nói như vậy.

Nhất Hạ buông lỏng một hơi, nên nói xong: "Kia, em trở về phòng ngủ."

Miêu Từ Hành đứng ở chỗ cũ rất lâu, sau đó chậm rãi nở nụ cười.

Vào lúc ban đêm, Mậu Hinh trở về gọi điện thoại cho Minh Ý, nói tình hình gần đây của Nhất Hạ.

" Minh Nhất Kỳ muốn làm nhiều chuyện như vậy là vì lập tức muốn mở hội cổ đông, anh ta muốn lấy đến cổ quyền sau đó đá anh rơi xuống ngồi trên vị trí tổng giám đốc." Minh Ý nói.

" Làm như thế? Không phải nói anh rất ít cổ quyền sao?" Mậu Hinh nói.

"Anh có 3% cổ phần, quyền nói chuyện tại đại hội cổ đông kỳ thật không lớn." Minh Ý nói.

Mậu Hinh vừa nghe, Minh Ý chỉ có 3% cổ phần, mà liền một cái Giang Nguyệt Đình đều có 3% cổ phần, có thể thấy được trong cảm nhận Minh Chí Côn, Minh Ý là cái địa vị gì.

"Yên tâm đi, Đại Cổ Đông là ông nội của anh. Hoàn Vũ là tâm huyết của ông, ông rõ ràng biết Nhất Kỳ không đủ để khởi động công ty. Nhất Kỳ nhảy lộc cộc như thế nào cũng không tạo nổi sóng gió. Ở trong khoảng thời gian ngắn, anh ta không rung được vị trí của anh." Minh Ý nói.

"Gần đây Minh gia phát sinh quá nhiều chuyện, em thật sự không ngờ Minh Nhất Kỳ có thể ngoan độc đến nước này, hạ độc thủ như vậy đối với Nhất Hạ." Chỉ cần nghĩ đến cảnh ngộ Nhất Hạ gặp, Hinh Hinh lại cảm thấy toàn thân sợ.

"Hiện tại Từ Hành bên người Nhất Hạ, anh đáp ứng sẽ tạm thời chăm sóc Nhất Hạ." Minh Ý trầm mặc thật lâu sau đó nói.

" Bác sĩ Miêu người này đáng phó thác sao? Hôm nay em đi nhà bác sĩ Miêu, cảm giác anh và Nhất Hạ trong lúc đó không tầm thường." Mậu Hinh nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui