Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Cô muốn đi cứu bà nội, lại như thế nào cũng đi không được. Đầu óc cô lần lượt hiện lên bộ dáng bà nội khi chết, đau không thể hô hấp.

"Hạ..." Miêu Từ Hành ôm chặt cô, giờ này khắc này trừ bỏ ôm cô, anh không biết còn có thể làm cái gì?

"Hiện tại ông nội của ta cái dạng này. Cứ như vậy, mẹ nhớ chỉ có di chúc, chỉ có quyền kế thừa Hoàn Vũ. Tiền bạc có quan trọng vậy sao? Người không có nên cái gì đều không có, em thật sự hận bọn họ như vậy." Này cũng là căn nguyên cô thống khổ, nghe được mẹ nói như vậy quả thực chính là lấy đao đâm cô.

"Em không có biện pháp khống chế người khác, em chỉ cần quản lý tốt chính mình thì tốt rồi." Miêu Từ Hành nâng lên mặt cô, lau đi nước mắt của cô. Gần đây nước mắt cô rơi xuống quá nhiều, một nữ hài tử tuổi trẻ như vậy lại thừa nhận thống khổ và khó khăn người bình thường khó thừa nhận, anh như thế nào có thể không đau lòng cô.

Nhất Hạ gật gật đầu, cô đứng dậy xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ông nội. Minh Chí Côn nằm ở trên giường bệnh, lại vẫn mang theo bình oxy vẫn hôn mê. Cô lẳng lặng nhìn lão nhân nói nhỏ: "Từ nhỏ đến lớn, ông nội hiểu rõ nhất vĩnh viễn cũng không là em. Trong mắt ông chỉ có anh hai, chỉ có Nhất Sơn. Nhưng lúc ông rất tốt với em, cũng có sủng em. Nhìn đến ông như vậy, đều đã tuổi này lại vẫn chịu khổ như vậy, em thật sự rất khó chịu."

Miêu Từ Hành ôm chặt cô, nhẹ nhàng trấn an cô.

Buổi chiều Minh Nhất Kỳ tại cảnh sát dẫn dắt đi tới bệnh viện, mọi người Minh gia đến chỗ.

Tống Mạn Vân và Minh Văn Hiên nhìn đến con trai khó nén kích động, Tống Mạn Vân thậm chí đều muốn để cho Minh Ý nghĩ biện pháp, đừng cho Nhất Kỳ lại tiến vào cái bệnh viện kia.

"Minh lão tiên sinh còn không có tỉnh, không nên gặp người." Bác sĩ khó xử nói.

"Bác sĩ, Nhất Kỳ là cháu trai hiểu rõ nhất ba tôi, ông để cho anh đi vào nói mấy câu, nói không chừng ông có thể đã tỉnh lại a?" Minh Văn Hiên nói.

Bác sĩ cực kì do dự, sau cùng lại vẫn là đồng ý rồi.

Minh Nhất Kỳ thay trang phục phòng khuẩn đi vào, nhìn đến lão nhân đã từng hô mưa gọi gió nằm ở trên giường giống như hiện tại, hốc mắt Minh Nhất Kỳ đã ươn ướt.

Anh làm sai quá rất nhiều chuyện vẫn đều là ông nội giải quyết tốt hậu quả ở sau người cho anh. Cha vô năng, trong mắt mẹ chỉ có Tống gia, anh rõ ràng nhất chỉ có ông nội bà nội là toàn tâm thương anh. Ông nội đều đã từng nói qua, để cho anh cả đánh tốt giang sơn cho anh, chỉ cần anh chuẩn bị tốt ngồi trên đi là có thể, anh biết lúc kia ông nội nói thật sự.

Chỉ là về sau chuyện đã xảy ra càng ngày càng khó khống chế, anh rốt cuộc quay đầu không được.

"Ông nội, cháu là A Kỳ." Nói được ra lời, Minh Nhất Kỳ liền nghẹn ngào, "Ông nội, ông nhất định phải sống sót."

"Ông nội, cháu sẽ tốt, từ hôm nay trở đi cháu sẽ không lại làm sai, ông nội. Ông nhất định phải sống lại, van cầu ông. "Minh Nhất Kỳ nhẹ tay phủ trên mu bàn tay Minh Chí Côn khóc ròng.

Tay Minh Chí Côn thật sự hơi hơi vừa động, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

"Ông nội." Nhìn đến Minh Chí Côn mở mắt ra, Minh Nhất Kỳ lập tức đi tới gần, "Cháu là A Kỳ, cháu đến xem ông. Hơn nữa anh cả đã mua vé máy bay cho Nhất Sơn, anh lập tức cũng sẽ trở lại gặp ông."

"A Kỳ..." Minh Chí Côn lại vẫn mang theo bình oxy nói chuyện cực kỳ vô lực.

Minh Nhất Kỳ lập tức kêu bác sĩ tiến vào, anh lại rời khỏi phòng bệnh.

Bác sĩ lập tức tiến vào kiểm tra tình huống cho Minh Chí Côn, kiểm tra xong đã nói: "Minh lão tiên sinh có thể tỉnh thuyết minh tình huống có chuyển biến tốt đẹp, ông còn muốn cùng Minh nhị tiên sinh nói vài câu."

"Tôi đã nói A Kỳ tới gặp ba khẳng định có tác dụng." Tống Mạn Vân lộ ra tươi cười.

Minh Nhất Kỳ lại đi vào, hộ sĩ tạm thời lấy bình oxy cho ông.

"A Kỳ..." Minh Chí Côn quay đầu nhìn cháu trai. "Cháu nghe, nghe..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui