Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Nhất Hạ vào phòng bệnh, xem đến lão nhân suy yếu nằm ở trên giường bệnh như thế. Tại trong cảm nhận của cô, ông nội là một người rất cao lớn rất lợi hại cực kỳ giỏi. Mới trước đây cô đã nghĩ muốn thân cận ông lại có sợ hãi, ông là người để cho mình nhìn lên. Lúc này ông suy yếu không chịu nổi nằm ở trên giường bệnh, trong lúc này Nhất Hạ có chút khó có thể thích ứng.

Cô ngồi đến bên giường thấp giọng nói: "Ông nội, cháu là Nhất Hạ."

Minh Chí Côn quay đầu xem Nhất Hạ, lão nhân hô hấp có chút nặng nề: "Nhất Hạ, ông nội xin lỗi cháu..."

"Ông nội, không có, người cũng không có có lỗi với cháu." Nhất Hạ lập tức lắc đầu nói.

"Nhất Hạ, ông muốn cháu đáp ứng một sự kiện, tha thứ anh hai cháu, tốt sao?" Minh Chí Côn nói.

Nhất Hạ giật mình, cô không nghĩ tới câu nói đầu tiên ông nội nói với cô là như vậy.

"Hạ, anh hai cháu muôn vàn không phải cũng là anh hai cháu, tha thứ anh tốt sao?" Minh Chí Côn lại lặp lại.

Cô như thế nào đi tha thứ, suy nghĩ đến loại sự tình anh hai làm đối với mình, cô liền làm không được tha thứ.

"Hạ..." Môi Minh Chí Côn hơi hơi phát run, trông mong chờ Nhất Hạ đáp lại.

Nhất Hạ nhìn lão nhân như vậy, lại nghĩ đến bà nội qua đời, sau cùng cắn môi dưới gật đầu.

"Còn có, về sau cháu đều đã nghe anh cả cháu, nghe anh nói. Nếu về sau tại công ty, lúc cần cháu muốn ủng hộ anh, tốt sao?" Minh Chí Côn đã cực mệt mỏi, nói xong câu này liền có chút thở hổn hển tới.

Nhất Hạ xem ông như vậy, lập tức nói: "Ông nội, cháu đáp ứng ông, cháu đáp ứng ông."

Cô lập tức kêu bác sĩ y tá tiến vào, mình mới lui ra ngoài.

"Tiểu Hạ, ông nội đã nói gì với con rồi hả?" Tống Mạn Vân nhìn đến con gái ra, lập tức quá đến hỏi.

Nhất Hạ còn không có phục hồi tinh thần lại, cô đứng ở bên cạnh, thật lâu không thể đáp lại

"Tiểu Hạ." Tống Mạn Vân lại kêu con gái.

" Dì Tống trước để cho Tiểu Hạ nghỉ ngơi một hồi." Miêu Từ Hành qua đi ôm Nhất Hạ ngồi vào trên ghế dài, thấy cô biểu tình đờ đẫn, hiển nhiên còn không có tỉnh lại.

" Tốt, tất cả mọi người không cần vây ở chỗ này, mỗi người đều đã về nhà đi." Minh Ý mở miệng nói.

"Sao Nhất Sơn còn chưa có trở lại?" Vu Lệ Lệ không khỏi nhìn về phía Minh Ý, "A Nhất, cháu thật sự sắp xếp Nhất Sơn về nước sao?"

Minh Ý lạnh lùng liếc mắt Vu Lệ Lệ: "Cho dù hiện tại Nhất Sơn trở về, cũng không thích hợp lập tức gặp ông nội. Ba, ba dẫn bọn họ trở về."

Minh Văn Hiên đối với con trai đã đặc biệt bất mãn, ông trừng mắt nhìn con trai một cái xoay người rời khỏi.

Ông biết tình thế bây giờ đối với ông đặc biệt bất lợi, lão gia tử bệnh nặng, hiện tại Minh Ý là tổng giám đốc Hoàn Vũ, nếu cha liền đi như vậy, Hoàn Vũ nhất định sẽ tiến vào trong tay Minh Ý.

Đêm qua ông cố ý đi gặp Nhạc Vi, Nhạc Vi cũng phân tích thế cục bây giờ cùng ông.

" Dì Tống không phải đã nói Minh Ý cũng không phải con trai ruột của cô sao? Nếu có thể chứng minh điểm này, Minh Ý tự nhiên liền không xứng làm tổng giám đốc Hoàn Vũ, càng không có tư cách tiếp nhận Hoàn Vũ." Nhạc Vi nói như vậy.

"Nhưng mà theo tôi được biết, năm đó A Nhất trở về Minh gia ba liền dẫn anh đi nghiệm quá DNA. Nếu A Nhất không phải Minh gia, ông làm sao có thể để cho A Nhất làm tổng giám đốc Hoàn Vũ." Này cũng là Minh Văn Hiên vẫn không nghĩ ra.

"Có lẽ lão gia tử nhớ một chút tình cảm sau cùng với Phó gia a?" Nhạc Vi lập tức nói, " Anh cũng nói lão gia tử cùng Phó gia là anh em, Minh Ý không phải cháu ruột của ông cũng là cháu trai, cho nên ông liền nhận thức rồi. Anh không phải cũng từng nói qua, Minh Ý ngồi trên vị trí tổng giám đốc là vì trải bằng đường cho Minh Nhất Kỳ à?"

Nhạc Vi nhắc tới như vậy, Minh Văn Hiên lập tức phục hồi tinh thần lại, cảm thấy được Nhạc Vi nói đặc biệt có đạo lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui