Quân Thiếu Kiêu Sủng Kiều Thê Hung Hãn Không Thể Trêu Vào


“Tên?”

Nữ huấn luyện viên lạnh lùng hỏi, Cố Thanh Tửu bình tĩnh đáp: “Cố Thanh Tửu.”

Nghe cô trả lời, người lính ngồi trước máy tính nhanh chóng tìm ra hồ sơ của cô, trong khi người còn lại lấy tập hồ sơ của cô đưa đến nữ huấn luyện viên.

Nữ huấn luyện viên chỉ liếc nhanh qua thông tin của cô rồi hỏi: “Em học lớp 12, khối 4 phải không?”

Cố Thanh Tửu thấy khi nhìn đến biểu mẫu phân luồng của mình, ánh mắt nữ huấn luyện viên thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, như thể có gì đó không ổn.

Cô lập tức cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng vẻ mặt của nữ huấn luyện viên nhanh chóng trở lại bình thường.

“Vì sao em muốn nhập ngũ?”

Câu hỏi này giống như câu hỏi thường thấy khi phỏng vấn xin việc, nhưng Cố Thanh Tửu đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.


“Vì đó là ước mơ của em và em muốn thực hiện nó.”

Đối với Cố Thanh Tửu ở hiện tại, đây là câu trả lời duy nhất.

Lời nói của cô làm nữ huấn luyện viên thoáng ngạc nhiên.

Hầu hết các học sinh khi vào phỏng vấn đều nói những câu giống như vậy, nhưng có người thì cười đùa cho qua, người lại trả lời hời hợt.

Chỉ riêng Cố Thanh Tửu là nghiêm túc.

Cô gái này khác biệt, khoác trên người chiếc áo khoác bò trông có vẻ hơi tròn trịa.

Làn da trắng mịn, nét mặt không quá nổi bật, nhưng đôi mắt lại toát lên sự kiên định và lạnh lùng, mang đến cho người đối diện cảm giác trầm tĩnh, điều mà hiếm có người cùng trang lứa có được.

Nữ huấn luyện viên khẽ nhếch môi cười, nhẹ nhàng gấp tờ phân luồng lại: “Được, đủ tư cách.


Ngày mai lúc 3 giờ tập trung tại cổng trường để kiểm tra sức khoẻ, nếu sức khoẻ của em đạt yêu cầu, tôi sẽ hoan nghênh em trở thành tân binh!”

Thật ra, nữ huấn luyện viên có phần thích cô gái này.

Cô ta ấn tượng với sự điềm tĩnh của Cố Thanh Tửu, với khí chất trầm ổn như vậy, cô ta thấy Cố Thanh Tửu có rất nhiều tiềm năng để phát triển tốt trong quân đội.

Khi nghe hai từ “đủ tư cách”, Cố Thanh Tửu không giấu nổi nụ cười nơi khoé môi, ánh mắt cô ánh lên niềm vui, từ trong lòng toả ra sự phấn khích.

Cố Thanh Tửu không giỏi giấu đi cảm xúc của mình.

Ngày thường trông cô khá trầm lặng, nhưng khi có chuyện vui thì ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận được.

Hôm nay cũng vậy, trên đường từ trường về nhà, người đi đường có thể nhận ra rõ ràng tâm trạng phấn khởi của cô gái trẻ.

Tuy nhiên, giữa đường cô lại gặp người thanh niên hôm trước.

“Này, trùng hợp thật, lại gặp em!”

Hoắc Nghênh Thành đang đứng bên đường định châm thuốc thì thấy Cố Thanh Tửu đi tới, hắn ta vô thức rút điếu thuốc trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận