Quan Thuật

- Tổ trưởng Diệp à, Đại Trụ tôi lái xe thì cậu cứ yên tâm đi, sẽ tới nơi một cách tuyệt đối an toàn, mà tốc độ nhanh như bay, sẽ không làm mất thời gian của cậu. Cậu phải biết ở cái thị trấn Lâm Tuyền này chỉ cần có việc cần dùng đến xe chở thì đều gọi đến tôi đấy. Hì hì…

Một người đàn ông vạm vỡ, mình cao mét tám bước đến, đưa ra một điếu Mẫu Đơn rồi giúp Diệp Phàm xếp hành lý vào trong xe.

-Tổ trưởng Diệp à, cán bộ Lưu và cán bộ Lý ngồi phía trên, cậu ngồi ở chỗ lái phụ đi, thì sẽ đỡ xóc hơn.

- Như thế sao được? Để cô Xuân Thủy ngồi đi!

Diệp Phàm cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nhưng cuối cùng Diệp Phàm vẫn ngồi lên chỗ lái phụ.

"Oành oành oành..."

Chiếc ba bánh nổ máy, xả ra luồng khói đen sì. Lúc mới đầu là đường nhựa còn đỡ một chút, không lâu sau chiếc xe đã rẽ sang một con đường nhỏ lổn nhổn những đá sỏi và bùn đất, dưới đất còn bị xe đi trước cày lên mấy rãnh sâu, xe bắt đầu rung lắc dữ dội, Diệp Phàm nắm chặt lấy thanh thép bên cạnh, cảm giác giống như đại cô nương đang ngồi trên kiệu, hay nói đúng hơn là giống như ngồi trên chiếc thuyền nát đang bập bềnh trên đại dương mênh mông.

Mười mấy phút đầu, Diệp Phàm còn cảm thấy gì đó mới lạ, vì hắn chưa từng ngồi trên loại xe ba bánh này bao giờ. Đường đi càng ngày càng hẹp hơn, Đại Trụ đánh nhẹ tay lái một chút, Diệp Phàm cảm thấy xe loạng choạng như thể chuẩn bị biểu diễn màn xe bay vậy, những giọt mồ hôi lấm tấm đã hiện lên trên khuôn mặt hắn.

Mà Lưu Trì và Lý Xuân Thủy thì dường như đã quen, nên chỉ dùng tay nắm chặt lấy thành xe, còn chân thì ghìm xuống thân xe nhưng vẫn lộ ra vẻ căng thẳng trên khuôn mặt. Bởi suy cho cùng, phía dưới là vách núi cao vài trăm thước, nếu rơi xuống thì chắc chắn tiêu đời.

Tốc độ xe chạy ì ạch giống như con bò già đang kéo cỗ xe rách nát, mỗi giờ chắc cũng chỉ được khoảng 15km mà thôi, chẳng nhanh hơn đi bộ là bao. Mặc dù tốc độ chậm như vậy nhưng vẫn khiến cho mọi người sợ khiếp vía, đã có mấy lần Diệp Phàm cảm thấy bánh trước của xe đã văng ra khỏi đường lạng vào vực rồi, nhưng quả thật tay lái của Đại Trụ không tệ chút nào, vẫn có thể đánh xe quay trở lại.

Lưu Trì và Xuân Thủy đều kêu lên vì sợ hãi.

- Đại Trụ, thằng tiểu tử ngươi chú ý một chút đi. Đừng để rơi xuống đấy.

Lưu Trì cười mắng.

- Yên tâm đi cán bộ Lưu, tôi lái xe chưa để xảy ra chuyện gì bao giờ. Hôm nay đi còn chậm đấy, nếu như là người trong thôn ngồi xe thì tôi đã sớm đi đến đầu kia rồi.

Đại Trụ cười một cách đắc ý, lại càng đi nhanh hơn, như thể là muốn thể hiện một chút trước Diệp Phàm, nếu sau này tổ công tác muốn trở về thị trấn Lâm Tuyền thì cũng thêm được vài chuyến làm ăn.

" Thịch thịch… rầm"

Một tiếng nổ cực lớn, làm Đại Trụ vội vã phanh xe lại. Tiếng kêu "két…" đến chói tai của phanh xe lại vang lên. Diệp Phàm cảm thấy trước mắt hình như như có hòn đá to bằng nắm đấm từ trên núi rơi xuống đập vào vách đá rồi bật lại.

Nhanh chóng vận khí, mà chẳng thèm quan tâm là cái gì, thuận tay nắm chặt lấy chiếc túi nhỏ đang treo bên cạnh thanh thép, rồi vung nắm đấm vào chỗ bóng màu xám.

Hắn cảm thấy tay bỗng trở nên đau rát, một vật đã bị mình đấm bật vào kính xe kêu lên cái "cách..", cửa kính xe bỗng chốc xuất hiện một lỗ thủng to như cái bát tô.

Mấy người liền nhảy xuống xe, sợ hãi toát cả mồ hôi hột.

- Xe của tôi!

Đại Trụ đau lòng kêu lên một tiếng, hiện tại một nửa bánh trước của xe đã lơ lửng bên vệ đường. Cũng chẳng kịp tiếc rẻ tấm kính chắn gió trước xe, hắn vội vàng kêu lên:

- Tổ trưởng Diệp, cán bộ Lưu, cô Lý, mau ra giúp tôi một tay kéo xe đi.

- Tảng đá chết tiệt này.

Diệp Đại Trụ gằn lên một tiếng chửi thề, mọi người cùng hợp lực kéo bánh trước của xe trở về vị trí cũ.

- Tổ trưởng Diệp, tay của anh.

Lý Xuân Thủy sợ hãi kêu lên.

- Ừ! Không sao, chỉ là vết thương nhỏ ấy mà. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Diệp Phàm nhìn lại cái tay bị tảng đá làm cho trầy xước, bụng nghĩ may mà mình đã tu luyện "Thuật Dưỡng Sinh", nếu không thì chắc chắn sẽ bị gãy xương, xem ra môn khí công đó cũng có tác dụng đấy chứ, sau này phải tích cực luyện thêm mới được.

- Haiz! Chuyến này đã đi không rồi lại còn phải bù thêm tiền.

Diệp Đại Trụ thở dài.

- Trên đường này có thường gặp phải những tình huống như vậy không?

Diệp Phàm nhìn những tảng đá kỳ quái dữ tợn kia, ổn định lại một chút tâm tình đang có chút hoảng loạn rồi quay lại hỏi.

- Ừ! Tôi thì đã gặp ba lần rồi, con đường này thực sự phải nên sửa từ lâu rồi. Mẹ nó chứ, nếu không cẩn thận là tiêu đời như chơi.

Lưu Trì vẫn chưa hết sợ hãi gằn lên một tiếng, lúc này ông tổ tám đời của chủ nhiệm Vương ở phòng Đảng chính quyền cũng bị lôi ra tuốt.

- Mẹ nó chứ, kêu ông mày đến đập Thiên Thủy để chết à? Lão Vương chết tiệt này…

Lý Xuân Thủy thì càng chẳng thấy lên tiếng, như thể đang lên cơn sốt rét vậy, coi bộ trong phút chốc thì chưa thể hoàn hồn được.

- Không có chuyện gì chứ cán bộ Lý, vậy chúng ta tiếp tục.

Diệp Đại Trụ thở dài rồi lên xe ngồi, còn Diệp Phàm thì không còn dám ngồi chỗ phụ lái nữa, băng bó nắm tay bị trầy xước qua loa rồi ra thùng xe đứng. Như vậy có vẻ như an toàn hơn, nếu như lại gặp phải những tình huống như đá bay hay sạt lở thì dựa vào "Thuật Dưỡng Sinh" đã tu luyện của mình thì cũng có thể lao ra khỏi xe để thoát thân nhanh hơn.

Nói thực ra, chết thì ai mà chẳng sợ, đặc biệt là những người sống ở thời đại hòa bình này, "chết vinh cũng chẳng bằng sống nhục".

Thực ra Diệp Phàm cũng rất may mắn, nếu như không học "Thuật Dưỡng Sinh" cùng với lão Phí thì nắm tay đã bị đá đập cho hỏng rồi, cho dù là có một túi đựng đầy quần áo rách chắn để giảm sức đập, thì chắc cũng phải nhận kết cục buồn là gãy xương, thậm chí còn bị vỡ cả xương tay.

"Thuật Dưỡng Sinh" này sau khi vận khí thì nắm tay sẽ được kích lên một tầng khí năng khó cảm giác được, làm cho nắm tay bỗng nhiên cứng rắn lên rất nhiều, giống như từng tế bào của bắp thịt đều được kích hoạt vậy, khả năng đỡ đòn cũng nhờ vậy mà được tăng lên không ít.

Diệp Phàm đã từng thử nghiệm sau khi vận khí Thuật Dưỡng Sinh này rồi dùng nắm tay nện vào gậy gỗ thì cũng chẳng thấy đau đớn gì, như thể luồng khí vô hình đó đã thấm xuống nắm tay, biến nắm tay thành cục gỗ. Đương nhiên các cảnh khí bốc ngùn ngụt ra trong các bộ phim truyền hình đều hoàn toàn là hư cấu. Nhưng việc trải qua luyện tập thì làm cho cơ thể con người ta trở nên mạnh mẽ và linh hoạt hơn là điều có thật.

Hai tiếng sau, sau khi trải qua nỗi bàng hoàng sợ hãi thập tử nhất sinh, thì cuối cùng cũng đã đến được đập Thiên Thủy.

Lần đầu tiên trông thấy thôn đập Thiên Thủy, Diệp Phàm như ngây ngẩn cả người, chỉ có mấy chữ - sự ưu ái của ông trời.

Một dòng suối vẫn còn phủ làn mây khói mờ ảo, kéo dài đến vài dặm chạy dọc cả thôn, mấy cây cầu đá cổ kính nối liền hai bên bờ, con suối thì chảy êm đềm, lặng lẽ. Hai bên bờ là nơi tập trung của gần chục thôn xóm.

Tiếng gà gáy, chó kêu, những con dê thì kêu lên "bebe", thỉnh thoảng còn truyền lại mấy tiếng " gâu gâu" và "quác quác" như thể là tiếng của chú chó đang bắt nạt đám gà trống.

Đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.

"Ái! Nếu như lão Phí trông thấy thì nhất định sẽ rất thích nơi đây." Diệp Phàm thầm nghĩ.

Chiếc ba bánh lại vang lên những âm thanh "thình thịch", rồi chạy hướng về một thôn lớn nằm sát đoạn giữa của dòng suối, nghe Xuân Thủy nói, đây chính là thôn chính của đập Thiên Thủy.

Thực ra, đập Thiên Thủy tuy nói là phân thành 10 thôn tự nhiên nhưng thực tế thì tập trung thành ba xóm lớn, vì vậy mới phân thành ba thôn trên, ba thôn giữa, và ba thôn cuối. Người ở ba thôn trên tất cả đều mang họ Ngô, ba thôn giữa thì mang họ Diệp, còn ba thôn dưới thì mang họ Lý. Mà thôn chính thì nằm cạnh ba thôn giữa, và là trung tâm hành chính của đập Thiên Thủy. Tên họ thì rất đa dạng, họ Ngô, họ Diệp, hay họ Lý và các họ khác thì đều có, đây cũng là thôn tự nhiên lớn nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui