Quan Thuật

- Đây là cậu muốn mất chức có biết không? Bí thư Lý của huyện ủy coi trọng cậu như vậy, ủy thác cho cậu trách nhiệm nặng nề.

Cậu xem xem, cậu đã làm những gì.

Không có chuyện gì lại chạy tới tỉnh Thủy Châu, tự nhiên đi lôi kéo đầu tư, một Phó bí thư đảng ủy thị trấn như cậu chạy lên tỉnh thì quen biết được ai, có thể lôi kéo được bao nhiêu đầu tư? Cứu sống nhà máy giấy Ngư Dương sao? Cậu đã tới nhà máy giấy Lâm Tuyền mấy lần.

Thật vô lý, công nhân đang sống dở chết dở, tôi đoán tiền xe cộ, ăn ở đi lại của cậu cộng lại cũng đủ tiền lương phát cho công nhân của nhà máy mấy ngày rồi. Hừ

Giọng điệu của Bí thư Dương Quốc Đống thị ủy rất ép người, khí thế to lớn, tức giận mà nói, rất có khuynh hướng không áp đảo được con gà con Diệp Phàm thì tuyệt đối không bỏ qua.

- Hóa đơn dĩ nhiên là có, tôi làm việc vì quốc gia cũng không thể móc tiền túi ra được.

Diệp Phàm cũng không bị hù ngã, tỉnh táo đối đáp, thực ra trong lòng hắn đã rối bời, mồ hôi toát ra trên mặt.

- Làm việc? Làm chuyện gì, ở khách sạn, đi nhà hàng, tiêu tiền quốc gia là làm việc sao.

Đồng chí Diệp Phàm, là một cán bộ quốc gia, ngay cả lương tri tối thiểu cũng bị đánh mất sao, tính đảng, tính giai cấp đâu rồi?

Dương Quốc Đống cười lạnh, bộ dạng giống như một thẩm phán.

- Bí thư Dương, ngài tuy nói là bí thư thị ủy nhưng cũng không thể vô cớ ép người như thế.

Tôi cũng không tính là một cán bộ gì cả, trong mắt ngài chỉ là một hạt bụi, nhưng ngài phải cho tôi một cơ hội để giải thích.

Không nghe giải thích tùy tiện chụp mũ đó là hành động của hôn quan, là trắng hay là đen cũng phải điều tra rõ ràng mới được.

Diệp Phàm cũng hơi bực mình, thuật dưỡng sinh chuyển vận với tốc độ cao, một luồng khí thế vô hình ép ra.

Dương khí từ quả thái tuế Hỏa Long tường thiên ăn vào ngày trước bắt đầu hiện lên khí phách, toàn thân thoáng cái đã thay đổi.

Ngay cả Dương Quốc Đống cũng cảm thấy buồn bực, thầm nghĩ, " Kỳ lạ! Tiểu tử này đột nhiên tựa hồ thay đổi, như có một luồng khí thế vô hình ép người, thật khó chịu, quỷ dị a! Không phải là tiểu tử này biết tà pháp chứ! Phải hỏi rõ ràng xem."

- Hừ! Diệp Phàm, làm sao nói chuyện với Bí thư Dương như vậy, anh tự mình làm công tác không tốt, còn dám mạnh miệng.

Thành thực báo cáo cho tôi, cho Bí thư Dương xem gần đây anh đã làm gì, thu được thành quả gì, nói chuyện phải có chứng cứ, khua môi múa mép không có tác dụng đâu, hừ!

Lý Hồng Dương giận dữ, thực ra là ám hiệu cho Diệp Phàm đừng có đấu với Bí thư Dương, người xui xẻo chính là mình, việc đầu tiên phải là giải thích rõ ràng may ra còn có con đường sống.

- Có mà giải thích, người sáng suốt nhìn vào sẽ biết.

Gây chuyện đánh công nhân nhà máy giấy, khai trừ bừa bãi, lấy lý do đi công tác Thủy Châu để đi chơi.

Còn dùng tiền công do cấp trên xuất cho. Bí thư Lý, anh làm quan phụ mẫu một huyện, sao còn che chở loại cán bộ này? Ha ha!

Lúc này một người trung niên có nốt ruồi giữa mi tâm ngồi bên trái xen vào

- Ha ha ha, Cục trưởng Vương, cho dù là Diệp Phàm làm sai cái gì, Đảng chúng ta đối với tôn chỉ cán bộ vẫn không thay đổi, đó là trước hết cũng phải nghe nguyên nhân rồi mới tiến hành phê bình có phải không. Cũng không thể chưa hiểu được tình huống thì một gậy đánh qua đời, công tác Đảng là răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người, anh nói có phải không, ha ha ha.

Lý Hồng Dương cười ha hả, dùng liền hai câu danh ngôn, hình như cũng hơi sợ hãi người mập mạp có là Cục trưởng Vương kia.

Người ta đã điểm danh nổ súng thẳng vào Diệp Phàm, mình làm bí thư huyện ủy Ngư Dương dù sao cũng phải phải ra mặt, huống chi Diệp Phàm còn là phúc tướng của mình, nếu không nói vài câu chẳng phải sẽ làm rét lòng thuộc hạ.

- Đúng là phải trị bệnh cứu người nhưng nếu gặp phải những ca ung thu vô phương cứu chữa thì sao, tôi cũng quản bên tài chính nên hiểu rõ một đồng tiền quốc gia cũng không dễ dàng à.

Thành phố chúng ta cũng chưa giàu đến mức chảy mỡ, huyện Ngư Dương các anh lại còn là huyện ngèo, không thể tiêu phí một đồng! Ha ha.

Cục trưởng Vương cố tình gây sự, ngoài mặt là nói bí thư Lý Hồng Dương nhưng trên thực tế lại chĩa súng vào Diệp Phàm.

- Quản tiền thành phố, chẳng lẽ là cục tài chính.

Mẹ kiếp! Không phải là chú hai Vương Thiên Lượng của con chó Vương Tiểu Ba kia chứ.

Nghe nói Thiên Lượng này chính là Phó Cục trưởng cục tài chính a, y dùng lời nói đường hoàng nhưng trong lòng lại chứa đầy dao găm, dùng việc công báo thù tư.

Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, lập tức đề cao cảnh giác.

Hắn định đối đáp với Vương Thiên Lượng mấy câu nhưng nghĩ người ta đang cùng chiến đấu với Lý Hồng Dương, hai người bọn họ đều thuộc về cán bộ cấp sở, một phó phòng nho nhỏ như hắn dính vào chắc cũng chẳng có tác dụng gì, vì thế nên dứt khoát ngậm miệng tìm đối sách.

- Cục trưởng Vương nói có có lý a! Nói như ngành giáo dục chúng tôi, là một ngành nghèo.

Kinh phí dạy học hàng năm đều phải bấm ngón tay tính toán, không hề dám xài hoang một đồng.

Thử nghĩ xem, với một khoản tiền có hạn như vậy mà để cho nhân viên không có trách nhiệm phụ trách thì tiếc hận a! Những số tiền này mà để dùng tu sửa trường học chính là bảo đảm tính mạng cho bọn nhỏ.

Đối với Ngư Dương mà nói càng trọng yếu, tôi nghĩ kinh phí dạy học ở huyện rất ít ỏi.

Cục trưởng cục giáo dục thành phố Giang Hậu Tài cũng lên tiếng nịnh bợ Vương Thiên Lượng, ý đồ muốn kiếm chút tiền thấy thị ủy Bí thư Dương không phản ứng nên hùa vào muốn đối phó Lý Hồng Dương.

- Ha ha ha, sâu mọt quốc gia dĩ nhiên là phải thanh toán.

Nhưng trước đó cũng cần phân biệt rõ, không thể tùy tiện đổ oan cho người tốt chứ, đúng không cục trưởng Giang?

Chuyện làm Diệp Phàm mở rộng tầm mắt lại sinh ra, Chủ tịch Trương Tào Trung vốn luôn đối đầu với mình lại đứng ra nói chuyện.

Điểm này Diệp Phàm nghĩ không ra, ngay cả Lý Hồng Dương bên cạnh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng sau đó thì hỏi ngay.

Chiến hỏa vừa rồi bất giác đã biến thành tranh đấu giữa mấy cục trưởng trên thành phố và huyện ủy Ngư Dương.

Trương Tào Trung là chủ tịch Ngư Dương, dĩ nhiên phải đứng ra nói chuyện vì Ngư Dương.

Đây là xung đột giữa hai vòng tròn khác nhau, không liên quan đến ân oán cá nhân. - .

- Chủ tịch Trương, tài chính Ngư Dương khó khăn như vậy chẳng lẽ còn cho phép nhân viên dùng loạn thế sao, lại còn nói là phải tuân theo tôn chỉ, răn trước ngừa sau sao?

Những con sâu mọt kia không phải chỉ là riêng lẻ, nếu ngay một con sâu cũng cứu thì thiên hạ sẽ thành một hang ổ sâu mọt rồi.

Diệp Phàm nhìn lên, thấy một người cao gầy như một con sếu đang phóng rắm.

Con sếu này chắc không có cơm ăn, bụng đói chỉ còn da bọc xương.

"Mẹ kiếp! Đồ ma đói, bộ dáng vậy cũng dấm đi ra ngoài cắn người, không sợ đau lưỡi sao."

Diệp Phàm rủa thầm.

- Cục trưởng Chu, huyện Ngư Dương chúng tôi tuy nói tài chính hơi khó khăn, nhưng tôi nghĩ trong năm mới sẽ có nhiều thay đổi.

Dưới sự nỗ lực của nhân dân và cán bộ, sự lãnh đạo sáng suốt của huyện ủy, kinh tế Ngư Dương đang bắt đầu khởi sắc.

Tuy nhiên hình như cục dân chính cũng đâu dành ưu đãi gì cho huyện Ngư Dương. Cục trưởng Chu vừa nói là Ngư Dương là huyện nghèo khó, đã vậy thì cục dân chính phải bỏ nhiều thời gian hơn nữa tới các vấn đề dân sinh của huyện chúng tôi chứ

Cũng nên bỏ ra ít tiền để cứu giúp người nghèo để biểu hiện sự nhân đạo.

Dĩ nhiên bản thân chúng tôi tự mình chủ động để thay đổi cục diện này mới là quan trọng nhất

Lý Hồng Dương lên tiếng, cục trưởng cục dân chính Vương nhảy vào góp vui đã gợi lại chuyện cũ là Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung.

Bị ba vị lão đại phê bình đích danh, không giận mới là lạ.

- Được rồi, nghe rồi, nghe rồi, chúng ta cũng không thể độc đoán ngang ngược, muốn xử phạt người nào cũng phải tâm phục khẩu phục, nếu không sẽ có người sau lưng đâm vào cột sống chúng ta.

Diệp Phàm, tôi cho cậu một cơ hội để giải thích, nói mau đi! Để xem tối nay cậu có còn ngồi được ở huyện này không.

Lão hồ li Dương Quốc Đống ngồi trên núi nghe gà gáy nhiều quá cũng mệt mỏi, biểu lộ thái độ, giọng nói cũng đã hòa hoãn rất nhiều.

- Cám ơn Bí thư Dương đã cho tôi cơ hội này.

Diệp Phàm khẽ nghiêng người, đĩnh đạc bước lên phía về Bí thư Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui