Không cần nói đến những người khác, chỉ cần chú dượng phó trưởng ban của ban Tổ chức hừ một tiếng, Phí Mặc của Ngư Dương ngay lập tức giơ đại đao chém về phía mình.
Một trưởng phòng nhỏ thật sự không dám nói gì, có lẽ ngay cả Lý Hồng Dương đối mặt với thế lực gia tộc khổng lồ như thế cũng tự khiêm tốn bảy phần. Có thể chọc vào loại thế gia quan trường như vậy hay không, một gia đình mà đã có mấy người đều là quan, hơn nữa đều không ít thực quyền.
Sau khi Mâu Dũng để lộ ra con át chủ bài này, tư tưởng của Diệp Phàm lại có một số chuyển biến, quyết định quan hệ với Mâu Dũng sau này nhất định phải tận lực làm cho khéo léo, không được xung đột trực diện với y.
Đương nhiên, ở đây cũng có vấn đề góc độ, nếu vượt qua đường giới hạn của mình thì cũng bất chấp tất cả.
Hiện giờ Mâu Dũng mời chú dượng Tiêu Bỉnh Quốc đảm nhiệm thường vụ phó trưởng ban Tổ chức đến làm người hòa giải cũng là thích hợp nhất.
Phải biết rằng, Tiêu Bỉnh Quốc mặc dù nói chỉ là một cán bộ cấp phó ban, nhưng quan viên của ban Tổ chức so với quan viên của các bộ phận khác vô hình lại cao hơn nửa cấp.
Hơn nữa bọn họ lại là chức quan quản lý, không có một quan viên nào không muốn nịnh bợ bọn họ, đi đến đâu, các cán bộ của những bộ phận chính quyền đều ra sức săn đón.
Nghe nói em trai của Vương Thiên Lượng cũng chính là phó Cục trưởng của cục Điện lực thành phố Vương A Triết. Người này đang cùng với phó Tổng giám đốc của tập đoàn Điện lực thành phố Phạm Trọng Dương tranh giành vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Điện lực thành phố Mâu Dũng, cho nên lúc này phó trưởng ban của ban Tổ chức thị ủy có vẻ đặc biệt quan trọng.
Tập đoàn Điện lực thành phố Mâu Dũng là một xí nghiệp cấp dưới trực thuộc cục Điện lực thành phố Mặc Hương, thuộc về phạm vi xí nghiệp nhà nước, cho nên khảo sát quan viên cũng thuộc về phạm vi của ban Tổ chức thị ủy.
Tiêu Bỉnh Quốc đồng ý ra tay đoán chừng Mâu Dũng thật sự cũng tốn một phen khổ công, nếu không chuyện giống như vậy không có quan hệ thân thiết, người bình thường đều không muốn tới góp vui. Làm người hòa giải cũng chính là việc dễ bị người ta ghen ghét nhất.
Đương nhiên, cũng không lợi trừ Mâu Dũng lợi dụng thừa cơ hù dọa Diệp Phàm, khoe khoang một chút nội tình lợi hại của nhà mình.
Thấy sắc mặt của Diệp Phàm khẽ thay đổi, trong đáy lòng Mâu Dũng sảng khoái giống như ăn một bát canh hạt sen vậy, nghĩ thầm: " Nhãi ranh, bây giờ thì biết rồi chứ! Mở to mắt ra mà nhìn cho bố mày, đừng không có chuyện gì mà gây chuyện với bồ mày, mày còn chưa đủ tư cách đâu. Muốn chơi với bố mày, chỉ cần một câu nói cũng có thể đè bẹp con sâu đất như mày."
Chính vào lúc này, điện thoại Mâu Dũng vang lên, có lẽ là chú dượng Tiêu Bỉnh Quốc đến rồi.
- Chủ tịch Diệp, cậu ngồi trước đi, tôi đi đón một người.
Mâu Dũng vui tươi hớn hở, liếc nhìn Diệp Phàm, xem xem Diệp Phàm có hiểu chuyện hay không.
- Trưởng ban Tiêu đến rồi, tôi đi đón với anh. Tôi là hậu bối, làm như vậy cũng đáng.
Diệp Phàm mỉm cười đứng dậy, giả vờ có chút dáng vẻ câu nệ, giống như có chứng sợ quan viên.
- Chuyện này…được rồi! Cùng đi vậy, cũng tiện giới thiệu cho cậu làm quen một chút.
Mâu Dũng kéo dài giọng nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, mùi vị kiêu ngạo từ trên người tràn ra.
Diệp Phàm giả vờ không nhìn thấy, đi sau người Mâu Dũng, nghĩ thầm, " Phó trưởng ban cấp phó ban thì kiêu căng cái rắm. Bố mày đây còn gọi phó Chủ tịch tỉnh thường vụ là "anh" rồi, người ta mới là quan lớn cấp phó tỉnh chân chính."
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn có tâm lý cung kính, nhớ đến chuyện gặp phó Chủ tịch tỉnh Tề, trong lòng vẫn có chút hốt hoảng.
Có lẽ lúc đó có đại ca Thiết Chiêm Hùng chống đỡ cho nên cũng can đảm hơn không ít, nếu kêu mình một mình đi gặp ông ấy, có lẽ cho mình mười cái gan cũng không dám gọi "anh Tề".
Nói đùa, mình là một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé kêu phó Chủ tịch tỉnh thường vụ người ta là "Anh Tề" không phải là muốn chết hay sao? Nhưng đây cũng là chuyện tình cảm.
Không lâu sau đã tới đại sảnh dưới lầu.
Một người trung niên tướng mạo cương trực, đôi mắt lanh lợi, mặc trên người bộ Âu phục thẳng phau đi tới. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Dượng, lâu rồi không gặp, gần đây công việc vẫn thuận lợi chứ, ha ha.
Mâu Dũng vẫn biểu hiện vẻ thân mật trong sự vui tươi hớn hở, hiển nhiên là muốn làm bộ làm tịch cho Diệp Phàm thấy.
- Tốt cả, thằng nhãi cháu thì vui rồi!
Tiêu Bỉnh Quốc nói đùa, ánh mắt đột nhiên quét nhìn về phía Diệp Phàm. Chờ Mâu Dũng giới thiệu sao, kỳ thực y đã đoán ra rồi, trong đáy lòng cũng không khỏi giật mình, "Trẻ quá, nghe Mâu Dũng nói tiểu tử họ Diệp này hình như xuất thân trong gia đình công nhân viên chức bình thường. Trong nhà cũng không có chỗ dựa nào chân chính.
Làm sao có thể trẻ tuổi như vậy mà đã bò lên được vị trí Chủ tịch thị trấn của một thị trấn lớn như vậy, thật không đơn giản. Người có thể ngồi lên được vị trí này khẳng định có chỗ hơn người.
Nếu không có chút bản lĩnh nào thì tuyệt đối không có khả năng. Lý Hồng Dương của Ngư Dương cũng không phải kẻ ngu, tại sao yên tâm đem một thị trấn lớn như Lâm Tuyền giao cho hắn.
Ài! Mâu Dũng đoán chừng là không sánh bằng hắn, có nhiều người giúp đỡ như vậy mà mông ngồi còn run rẩy. Nếu không phải nể thế lực của Mâu gia, Mâu Dũng muốn ngồi lên chiếc ghế Bí thư thị trấn Lâm Tuyền là không có khả năng.
Nghe nói người này lần trước còn chọc giận Vương Thiên Lượng kẻ kiêu ngạo của cục Tài chính phải bêu mặt vào bệnh viện, thật sự yêu nghiệt! Không đơn giản, tiền đồ sau này của tiểu tử này đúng là vô hạn."
Tiêu Bỉnh Quốc rất là khách quan tiến hành bình phẩm Diệp Phàm từ đầu đến chân, ánh mắt của người này rất sắc bén, là phó trưởng ban của ban Tổ chức thị ủy, nhìn ai là nhìn trúng.
- Dượng, cậu ấy chính là Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm của thị trấn chúng cháu.
Mâu Dũng giới thiệu xong lại quay đầu nói với Diệp Phàm:
- Chủ tịch thị trấn Diệp, vị này chính là trưởng ban Tiêu của ban Tổ chức thị ủy.
- Xin chào trưởng ban Tiêu, tôi là Diệp Phàm của thị trấn Lâm Tuyền. Ngài gọi tôi là Tiểu Diệp là được rồi.
Diệp Phàm rất nhiệt tình bắt tay.Thái độ đặc biệt cung kính, đây thật ra xuất phát từ trong lòng chứ không phải giả vờ.
Đối với quan viên chính quyền mà nói, quan viên của ban Tổ chức chính là bộ gông xiềng trên đầu bọn họ, tuyệt đối không thể đắc tội, trừ khi không muốn mũ quan nữa thì có thể xem thường.
- Ừ.
Phó trưởng ban Tiêu liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cố ý giả vờ có chút dáng vẻ thế lớn, muốn đánh đòn ra oai với Diệp Phàm trước mặt Mâu Dũng, có lẽ là muốn thừa cơ hù dọa Diệp Phàm, ngầm ý là nói cho thằng ranh vắt mũi chưa sạch nhà cậu biết, đừng tưởng rằng tuổi còn trẻ may mắn ngồi lên được chiếc ghế Chủ tịch thị trấn là bố mày đệ nhất thiên hạ rồi, phía trên còn có một Bí thư, hơn nữa Bí thư này còn là cháu ngoại của mình.
Sau này phải mở mắt ra nhìn cho rõ, phải phối hợp công việc nhiều hơn với Mâu Dũng mới có đường đi của cậu, bằng không giật cái mũ quan nhỏ trên đầu cậu là chuyện rất dễ dàng.
Lên lầu vừa ngồi xuống đã nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Tiêu Bỉnh Quốc vẫn oai vệ ngồi xuống. Diệp Phàm và Mâu Dũng sớm đã đứng dậy, có lẽ là anh em Vương Thiên Lượng đến rồi.
Vương Thiên Lượng mặc dù nói là cục trưởng cục Tài chính thành phố, nhưng Tiêu Bỉnh Quốc cũng không có yêu cầu gì y, thật ra chuyện của Vương A Triết gần đây lại rơi xuống tay y, bằng không y cũng không dám oai phong như vậy. Dù sao Vương Thiên Lượng cũng là nhân vật quan trọng của thành phố, không thể xem thường.
Cửa vừa mở ra quả nhiên là Vương Thiên Lượng với cái bụng bia bệ vệ, phía sau hiện ra một gương mặt gầy hơn một chút, gương mặt có mấy phần giống Vương Thiên Lượng. Có lẽ chính là người cố ý ngăn cản xây dựng khu nhà ở của trạm phát điện ở xã Khanh Hương, phó cục trưởng Vương A Triết của cục Điện lực.
- Bác Vương, hai người đến rồi, mời vào.
Mâu Dũng hình như rất quen thuộc, kỳ thực y và Vương Thiên Lượng cũng không phải rất quen, chỉ là gặp qua thôi, vì để tăng cường thêm tình cảm mà dày mặt gọi bác.
Mâu Dũng hôm nay cũng có tính toán của mình, muốn kiếm chút tiền tiêu từ chỗ thần tài gia của thành phố.
Gần đây Diệp Phàm làm Chủ tịch thị trấn, toàn quyền quyết định tài sản, quản lý tiền bạc rất chặt chẽ. Hơn nữa giám đốc Sở tạm quyền của sở Tài chính Trịnh Lực Văn lạo là Diệp Phàm một tay đưa lên, ngay cả Mâu Dũng có muốn kiếm ít tiền tiêu thỉnh thoảng cũng cảm thấy không dễ dàng.
Thực sự trong sở Tài chính hiện tại trên thực tế cũng không có tiền, tiền sửa đường Diệp Phàm kiếm về đã được đóng băng trong một tài khoản, ngoài Diệp Phàm ra bất cứ người nào cũng không thể đụng vào.
Mâu Dũng cũng không thể mạnh mẽ cướp đoạt, y vẫn chưa đến mức vô sỉ như vậy. Cho nên Mâu Dũng trong cơn tức giận muốn mình ra mặt kiếm mười mấy vạn, sau đó rút ra cất trong kho bạc nhỏ của mình, bản thân muốn tiêu thế nào thì tiêu.
Đương nhiên, cũng không phải nói Mâu Dũng muốn chiếm tiền của nhà nước làm của riêng, cá nhân Mâu Dũng cũng không thiếu tiền, chẳng qua là muốn tiêu tiền để giao thiệp giữa các bộ phận, đón tiếp qua lại…
Trên quan trường Hoa Hạ, bình thường chỉ cần người đứng đầu có một chút thực quyền đều muốn làm cho mình một kho bạc nhỏ, dùng tiền dễ dàng như vậy để tương đối tự do.
Nếu cần bên tài chính phát tiền thì sẽ phải xuất nhập sổ sách rất lằng nhằng, sao bằng dễ dàng lấy từ kho bạc của mình lấy tiền ra tiêu cho sảng khoái, sau đó lại lấy một khoản tiền ra thay thế.
- Cục trưởng Vương, xin chào. Tôi là Tiểu Diệp của thị trấn Lâm Tuyền.
Diệp Phàm bất chấp khó khăn, nghĩ thầm, " Mình là vì nhân dân Lâm Tuyền mà cúi đầu, không phải vì bản thân mình. Hàn Tín còn có thể chịu nhịu chui qua háng, hà cớ gì Diệp Phàm xin lỗi vì nhân dân Lâm Tuyền thì tính là gì?"
Cho nên hắn khẽ khom người, trên mặt chất đầy sự vui vẻ, hiển nhiên vô cùng cung kính đưa tay ra muốn nghênh đón.
- Hừ!
Trong lỗ mũi Vương Thiên Lượng hừ một tiếng. Không thèm liếc mắt nhìn Diệp Phàm, đương nhiên càng không đưa tay ra bắt tay Diệp Phàm. Trực tiếp khẽ nghiêng người lướt qua người Diệp Phàm, chào hỏi với Tiêu Bỉnh Quốc. Vương A Triết theo sát phía sau trái lại liếc mắt nhìn Diệp Phàm, ánh mắt đột nhiên lồi lên, lạnh lùng hừ nói:
- Cậu chính là hung thủ đả thương Tiểu Ba cháu tôi thành trọng thương, hiện tại vẫn đang nằm bệnh viện có phải không?-
Diệp Phàm vừa nghe thấy hỏa khí trong lòng đã cuồn cuộn bốc lên. Cái gì gọi là đả thương, còn là hung thủ gì đó chứ.
Nhưng hắn nghĩ đến nhân dân Lâm Tuyền, nghĩ đến năm trăm vạn của trạm phát điện cuối cùng vẫn nhịn được, cười khổ trả lời:
- Cục trưởng Vương, chuyện đó…chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi.
- Hiểu lầm! Hiểu lầm còn có thể khiến người ta vào viện? Hình như còn muốn nham hiểm đưa người ta vào đại lao?
Phó cục trưởng Vương A Triết không hề nể mặt, khí thế ép người, không khí thoáng cái đã trở nên gay gắt.
- Bác Vương, ngồi xuống trước, uống miếng trà hạ hỏa. Ha ha ha!.
Mâu Dũng đứng ra hòa giải, trong lòng kỳ thực sảng khoái muốn chết, nghĩ thầm,"- Nhãi ranh! Đây chính là báo ứng của Vương gia. Nhìn thấy chưa hả? Sau này phải mở to mắt ra mà nhìn. Đắc tội cái gì thì đắc, không thể đắc tội với quyền thế, thật sự là quá sảng khoái, nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của tiểu tử đó bây giờ, so với lúc xxx còn sảng khoái hơn."
Tiêu Bỉnh Quốc biết trong lòng anh em họ Vương tức giận, cho nên tạm thời cũng không lên tiếng, đợi bọn họ phát tiết một chút tức giận rồi nói.
Hơn nữa Tiêu Bỉnh Quốc cũng muốn tiếp tục chèn ép khí thế thiếu niên của Diệp Phàm, sau khi hoàn toàn chèn ép chế phục khí thế của người thanh niên này, sau này vô cùng có lợi đối với mở rộng công tác của cháu trai Mâu Dũng.
- Chuyện này…đúng, lúc đó tôi có chút kích động, hôm nay đặc biệt xin lỗi cục trưởng Vương
Diệp Phàm vội vàng đọc Thanh Tâm quyết, mạnh mẽ áp chế cơn tức giận cuồn cuộn trong người, ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh.