Anh có biết cô Phí Ngọc của tôi không, cô ấy cũng ở trong thường vụ thành phố đấy.
Phí Vũ Vân cười vẻ càn rỡ.
- A! Đúng là thời tiết thay đổi thật rồi, chúc mừng Phí cô nương rồi.
Hoàng Hải Bình mừng điên lên, Phí Ngọc là em gái của Phí Mặc, tuổi mới 30.
Với độ tuổi như vậy có thể lọt vào thường vụ thì sau này sẽ còn phát triển, Phí gia ở Ngư Dương sẽ càng lợi hại.
Chỉ cần Phí gia không ngã thì cơ hội để Hoàng Hải Bình này đoạt cái ghế Chủ tịch thị trấn là chuyện ván đã đóng thuyền, nghĩ đến đây y vốn trầm ổn cũng thấy thấp thỏm, không nhịn được lại hỏi:
- Không biết Phí cô nương trong thường vụ đảm nhiệm chức vụ gì?
- Phó bí thư thị ủy.
Phí Vũ Vân thư thái cười nói.
- Thị ủy thay đổi, chắc là thời tiết của Ngư Dương cũng nhanh chóng đi theo sao.
Hoàng Hải Bình lập tức liên tưởng.
Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương là thủ hạ đắc lực của nguyên bí thư thị ủy Dương Quốc Đống, Dương Quốc Đống lung lay thì cái mông của Lý Hồng Dương chắc cũng ngồi không vững.
Thành phố bởi vì con số tăng trưởng lẻ của huyện Ngư Dương đã sớm muốn động đến ban bệ, có lẽ lần này chủ tịch huyện Trương Tào Trung sẽ mượn được gió đông vì Trương Tào Trung chính là thủ hạ thân tín của Chu Càn Dương.
- Chắc chắn anh nghĩ sai rồ.
Phí Vũ Vân giống như ngọn đèn soi thấu tâm tư của Hoàng Hải Bình.
- Nhị thiếu gia, ngài đã biết rõ thì nói ra đi đừng để tôi phải suy nghĩ.
Hoàng Hải Bình sốt ruột.
- Được rồi, chuyện này chắc tối nay sẽ công bố nhưng cũng nên có tâm lý chuẩn bị sẵn. Lý Hồng Dương chắc sẽ lên thành phố làm cục trưởng cục máy móc nông nghiệp, quản lý mấy cái máy móc cũ kỹ đó.
Phí Vũ Vân đắc ý, bởi vì Lý Hồng Dương luôn tìm cách đối phó cha gã, hơn nữa lúc trước suýt nữa đã đem Phí Mặc từ Trưởng ban Tổ chức sang làm trưởng ban Tuyên giáo.
May mắn là Phí gia giàu có nên lên thành phố làm vài động tác mới được yên, tuy nhiên vẫn rất hận Lý Hồng Dương.
- A! Đường đường một bí thư huyện ủy giờ đến thành phố làm cục trưởng cục máy móc nông nghiệp, đúng là đi đày rồi, đáng đời y, vậy thì đợt này tiểu tử Diệp Phàm đó thảm rồi, khó trách nhị thiếu ngài có thể bóp mềm hắn.
Hoàng Hải Bình nói, lại càng mừng rỡ.
:
- Chủ tịch Trương sẽ lên chứ?
- Anh lại đoán sai nữa rồi, chủ tịch Trương đến Hội đồng Đại biểu Nhân dân làm chủ nhiệm, Chung Minh Nghĩa cũng đến đó làm phó. Như thế nào, đủ loạn a!
Phí Vũ Vân bình tĩnh, cười nhạt nhìn Hoàng Hải Bình đang tròn mắt.
Quả nhiên, Hoàng Hải Bình đúng là suýt nữa rớt cả mắt.
- Làm sao lại như vậy? Loạn hết cả rồi.
Tuy nhiên y bình tĩnh lại ngay:
- Vậy thì ông chủ Phí của chúng ta lên chức rồi.
- Ừ! Thăng một cấp nhỏ, thế vào vị trí của Chung Minh Nghĩa, quản lý nhân sự huyện.
Phí Vũ Vân cười nói.
- Chúc mừng! Thật là song hỷ lâm môn. Ông chủ Phí ngồi lên vị trí phó bí thư chuyên trách đó thì sau này chúng ta lại càng như cá gặp nước rồi. Ngư Dương sau này chẳng phải là thiên hạ của Phí sao, ha ha!
Hoàng Hải Bình vỗ mông ngựa.
- Tuy nhiên Chủ tịch huyện chẳng lẽ là Tiếu gia Bệnh ưởng hổ kia? Điều này là không thể, Dương Quốc Đống rơi đài, Tiếu Tuấn Thần cũng phải phụng bồi chứ?
Hoàng Hải Bình đúng là đoán không ra ý tứ của thành phố.
- Y vẫn ngồi yên đó, bí thư huyện ủy bây giờ là Cổ Bảo Toàn, nguyên là phó chủ nhiệm ban thương mai của thành phố.
Lần này bí thư thị ủy Chu điểm danh y đến đây chính là để chấn hưng kinh tế Ngư Dương, chuẩn bị cho bước phát triển mới.
Áp lực của bí thư Chu cũng rất lớn, kinh tế toàn thành phố bị Ngư Dương kéo lùi. Trước kia Bí thư Chu đã nghĩ đổi ban bệ của Ngư Dương nhưng vì còn có Dương Quốc Đống ở đó nên vô lực.
Hiện giờ vừa lên thì thay đổi lớn, chủ tịch huyện tên là Vệ Sơ Tình, nghe nói là một người đẹp trí thức.
Cô ta là từ trên tỉnh chuyển xuống, sở trường làm kinh tế.
Giang Á Trạch bởi vì là người của Lý Hồng Dương cho nên cũng bị điều đi, người thế vào là Phó Chủ tịch huyện Trương Tân Huy.
Ban tổ chức của cha ta bị một người tên là Miêu Phong từ trên thành phố xuống tới chiếm rồi.
Lần này Ngư Dương thay đổi tới bốn thường vụ, hơn nữa đều là vị trí then chốt, xem ra thời tiết Ngư Dương đúng là thay đổi.
Diệp Phàm mất đi sự ủng hộ của Lý Hồng Dương thì cái ghế chủ tịch thị trấn đang ngồi có thể yên ổn sao? Mẹ kiếp! Ông mày mới vừa rồi cho hắn một cơ hội hắn lại có thể không thèm nhìn đến, vậy thì tôi cũng không khách khí vì chuyện sửa đường này mà cho hắn bay mũ! Hừ!
Gương mặt anh tuấn của Phí Vũ Vân đột nhiên lộ ra một vẻ dữ tợn của mèo vờn chuột khiến Hoàng Hải Bình không khỏi chấn động, thầm nghĩ, " Xem ra Nhị thiếu gia cũng không phải là người hiền lành gì, cái gì mà Ngọc diện lang quân chỉ là bề ngoài, khi cần xuống tay tuyệt sẽ không lưu tình. Có quái gì đâu, nếu không phải nể mặt cha gã thì có ai nhìn đến."-
- Nghê Muội, tìm anh à.
Diệp Phàm cười dâm đãng rồi ôm lấy Phương Nghê Muội, cô ra sức dãy dụa nhưng vẫn không thoát khỏi ma chưởng của anh Trư, bàn tay của hắn đã nhanh chóng lần xuống dưới u cốc nhổ cỏ.
- Anh chết đi, đừng như vậy, đây là phòng làm việc.
Phương Nghê Muội hoảng hốt, gắng gượng đứng lên, tuy nhiên một cô gái chân yếu tay mềm thì làm sao có thể tránh khỏi móng vuốt của một cao thủ thất đoạn, thân thể đang có khuynh hướng mềm đi.
Anh Trư càng lúc càng lớn mật, thật ra là có chỗ để phát tiết lửa giận, đầu ngón tay đã lách qua chiếc quần lót mỏng, chạm vào cây cỏ bên trong, đi vào lạch đào nguyên, thậm chí còn có cảm giác ẩm ướt nơi tay.
Phương Nghê Muội rùng mình, bất giác không kìm được, nhất thời một luồng nước dịu mát như sương bắn ra ở bên dưới.
, thẹn đến muốn chui xuống đất, dứt khoát dùng hai tay bưng mặt.
- Hắc hắc hắc hắc, Nghê Muội, em rất nhạy cảm, cứ như vậy thì sẽ có mưa phùn rồi.
Diệp Phàm nhẹ giọng cười một tiếng rồi tận tình du lịch u cốc một phen, đột nhiên Phương Nghê Muội hô lớn:
- Nhìn kìa, việc lớn không tốt rồi.
-Việc lớn gì, nói nghe một chút.
Diệp Phàm nghe vậy thì tạm dừng công cuộc khai phá, cho rằng Phương Nghê Muội cố ý kêu lên như vậy để thoát khỏi ma trảo của mình.
- Đúng là việc lớn không xong, mới vừa rồi nhận được điện thoại nói là nguyên lão bí thư xã Khanh Hương Phượng Cửu Công vì sửa trường học sắp sập mà bị tường đất đè lên, lúc cứu ra đã hấp hối.
Người nhà liều mạng muốn đưa lên bệnh viện, hy vọng còn nước còn tát. Tuy nhiên Phượng Cửu Công dốc hơi tàn quát:
- Không đi bệnh viện phí phạm tiền, còn không bằng dùng tiền kia cho bọn nhỏ xây trường mới, nếu như ai dám đưa tôi đi thì ông mày lập tức tắt thở.
Sau đó nghe nói chủ tịch thôn ra rức khuyên nhủ nhưng ông lão vẫn bướng bỉnh không chịu.
Người nhà không có biện pháp gì là đành phải mang về nhà chờ chết, Phượng Cửu Công hô:
- Tôi muốn gặp Chủ tịch thị trấn, tôi muốn gặp Chủ tịch thị trấn.
- A!
Diệp Phàm gầm lên giận dữ.
- Lập tức đi ngay, bảo Ngọc Tiêu lái xe, em đi với anh. Gọi thêm mấy nhân viên y tế mang theo thuốc thang và dụng cụ.
Sau mấy phút đồng hồ, chiếc xe Mitshubishi cọc cạch của Diệp Phàm và chiếc Santana của Triệu Thiết Hải chạy như điên tới thôn Quy Lĩnh của xã Khanh Hương.
Nhân viên y tế ngồi xe của Triệu Thiết Hải, Diệp Phàm ngồi trên xe Mitshubishi do Ngọc Tiêu lái cùng với Phương Nghê Muội, hai mắt nhìn chăm chú về phía trước. Bạn đang đọc truyện được tại
Kỹ thuật lái xe của Ngọc Tiêu rất cao, con đường đến thôn đập Thiên Thủy cũng đã mở rộng nên xe chạy rất nhanh, Triệu Thiết Hải ngồi sau cũng thấy khâm phục.
- Chủ nhiệm Phương, cô từ xã Khanh Hương tới, kể cho tôi nghe tình hình ở đó xem sao.
Diệp Phàm lo lắng, thầm mắng mình nhận chức cũng đã một thời gian, vì bận nhiều chuyện nên vẫn chưa có dịp đi khảo sát nông thôn.
Xe chạy không lâu thì gặp Hiệu trưởng học khu Trương Gia Lâm cùng hai người dáng vẻ như giáo viên đang ngồi trên một chiếc xe lam cũng chạy về hướng trước mặt, chắc là cũng vì chuyện trường học mà tới.
Dù sao lão bí thư chi bộ cũng là vì sửa chữa trường học mà bị đè, mình làm Hiệu trưởng học khu thị trấn Lâm Tuyền phải có trách nhiệm quan tâm
Diệp Phàm vội vàng gọi ngừng xe rồi mời Trương Gia Lâm lên Triệu Thiết Hải xe.
- Thôn Quy Lĩnh là thôn xa nhất, nghèo nhất của xã Khanh Hương, anh không thể tưởng tượng ra được đâu.
Thôn dân ở đó đều sống bằng nông nghiệp, không có nghề phụ, chỉ nuôi thêm vài con lợn.
Nó nằm cách xã Khanh Hương chừng 30 cây, chỉ có một con đường đất nhỏ, chắc sau khi đến xã thì phải đổi xe lam.
Để tôi lập tức liên lạc với đồng chí cán bộ tại xã để tìm xe, nếu không sẽ không thể lên núi.
Phương Nghê Muội trước kia ở xã Khanh Hương, cũng làm ở ban Đảng-Chính nên rất quen thuộc.
Lái xe đến xã Khanh Hương thì đã năm giờ chiều, cuối năm nên trời tối rất nhanh.
Mấy người đổi sang hai chiếc xe lam chạy lắc lư như đi trên biển, có khi cảm giác như bánh xe treo giữa không trung, gọi nhau ý ới.
Tất cả mọi người đều lo ngay ngáy, Diệp Phàm chăm chú theo dõi, tùy thời ôm Phương Nghê Muội nhảy khỏi xe.
Phương Nghê Muội ngay cả tay nắm trên xe cũng không nắm được, toàn thân bắt đầu nhũn ra, tuy nhiên cắn răng chịu đựng. Diệp Phàm nhìn thấy thì hơi đau lòng, nhìn xem trời đã tối rồi chắc người khác cũng khó phát hiện liền dứt khoát ôm lấy thắt lưng Phương Nghê Muội.
Cảm giác có ngón tay ôm lấy vòng eo mình, Phương Nghê Muội biết là tay của Diệp Phàm, xem Ngọc Tiêu đằng trước đang chăm chú lái xe chắc là không chú ý.