Quan Thuật

- Đúng là như vậy, công tác của quân khu tỉnh chính là những việc vụn vặt như vậy. Còn không bằng đi tập đoàn quân chỉ huy một quân đoàn, lập thành tích còn nhanh hơn một chút. Tỷ như, gặp đúng lúc tổ chức đại tỷ võ hoặc là diễu hành liền dễ dàng khiến lãnh đạo cấp trên để ý đến anh. Quân khu tỉnh có thể làm gì chứ, tiếp đón chiêu binh, diễn luyện dân binh, quản lý bộ đội dự bị, ai, thường rất tạp nham, ai.

Trương Cường thở dài.

- Vậy chẳng bằng đi tập đoàn quân, thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Muốn thì muốn chứ, nhưng mà không có chỗ mà đi.

Lang Phá Thiên nói:

- Hơn nữa, nhiệm vụ bên núi Xương Bối vẫn đặt lên đầu tôi, mẹ nó chứ, trông coi một cái núi Xương Bối thì có thể lập thành tích gì chứ. Tôi bị lão già Cung trói chặt ở núi Xương Bối rồi. Hiện giờ chỉ nghĩ dến cái núi kia liền cảm thấy ghê tởm.

- Quân khu Việt Châu là một quân khu lớn, chẳng bằng thương lượng với Tây Môn Đông Hồng một chút, sau đó cố sức chuyển đến tập đoàn quân cấp dưới thuộc quân khu này.

Mà cậu vẫn có thể trông coi núi Xương Bối như trước. Ví dụ như, nhậm chức quân đoàn trưởng ở tập đoàn quân gần núi Xương Bối.

Như vậy có thể lập thành tích nhanh hơn. Nói cách khác, cậu Lang muốn trong thời gian ngắn lập tức lên cấp 1 đích thực là khó khăn.

Diệp Phàm nói.

- Khó khăn này có lẽ cũng không nhỏ, quân khu Việt Châu cũng chỉ có 3 tập đoàn quân lục quân. Hiện tại những vị trí này người ta đã sớm chiếm rồi. Không có chỗ trống thì không có cơ hội. Nhưng mà quân khu Việt Châu lại có mấy cái căn cứ hải quân, cậu Lang nếu đồng ý thì cũng có cơ hội đấy.

Tề Thiên nói.

- Làm tư lệnh căn cứ hải quân không có tiền đồ lắm, cũng quản mấy việc lặt vặt mà thôi. Mà người ta có hạm đội của mình, căn cứ của anh chỉ là để người ta tiến vào thôi. Cho nên, không dễ lập thành tích bằng tập đoàn quân đâu.

Trương Cường lắc lắc đầu.

- Kỳ thực những điều này không quan trọng, điều quan trọng là bản thân cậu Lang.

Diệp Phàm đột nhiên nở nụ cười.

- Ý anh là sao?


Ngay cả Lang Phá Thiên cũng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.

- Cậu Lang à cậu Lang, cậu đúng là không nhận ra giá trị của bản thân.

Diệp Phàm nói.

- Tôi có giá trị gì?

Lang Phá Thiên hỏi.

- Cậu đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục cảnh vệ Trung ương cũng đã không ít năm, chỉ dựa vào điểm này cậu nếu như chịu mở miệng, lãnh đạo cũ lãnh đạo mới chẳng phải sẽ đều nể mặt cậu sao. Dù sao cậu cũng lượn lờ trước mặt bọn họ n năm rồi, cũng không phải yêu cầu thăng chức trung tướng, chẳng qua chỉ là điều động cùng cấp mà thôi.

Mà bọn họ cũng đều biết năng lực của cậu, đừng nói đến chỉ huy một tập đoàn quân, cho dù có bảo cậu làm tư lệnh quân khu lớn cậu cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyện của Cục cảnh vệ Trung ương cũng có thể làm được thì còn chuyện gì không làm được nữa chứ?

Diệp Phàm nói.

- Đúng đúng đúng, Lang à, chúng ta lại không nghĩ đến điểm này.

Tề Thiên cười nói.

- Cái này… ngại lắm.

Lang Phá Thiên sờ sờ đầu một chút không ngờ lại có chút ngây ngô cười nói.

- Cậu cứ để ý đến thể diện như thế thì chỉ thiệt thân thôi, lúc nên xin người ta thì phải xin. Không cần phải giấu giếm, mạnh dạn đi gặp lãnh đạo. Tôi tin chắc họ sẽ nể mặt cậu thôi.

Diệp Phàm cổ vũ, nói.

- Mẹ kiếp, xin thì xin.

Lang Phá Thiên hạ quyết tâm, một hơi uống hết bát rượu ngũ lương.


Phương gia làm việc rất nhanh, chỉ trong thời gian một ngày rưỡi đã làm xong thủ tục chuyển nhượng công ty khai thác mỏ Thiên Kỳ.

Còn Lam Tồn Quân thời gian này đã đích thân chạy một chuyến đến tập đoàn Hoành Không, ký kết hợp đồng chuyển nhượng Mỏ đồng núi Bối Tây ở Congo với Kiều Báo Quốc.

Đối với Kiều Báo Quốc mà nói đây đương nhiên là một chuyện cực kỳ đáng mừng, từ không có gì đến một nửa 400 triệu của hợp đồng chuyển nhượng. Cũng chính là 200 triệu.

Mà 200 triệu còn lại đương nhiên là Tổ A lấy rồi. Trên thực tế chính là trả lại cho công ty khai thác mỏ Thiên Kỳ. Tổ A lập tức rót vốn, khiến cho tiền vốn của công ty khai thác mỏ Thiên Kỳ lập tức mở rộng đến hơn một tỷ mấy.

Lại có thêm 20% cổ phần của tập đoàn Mễ Đông và tập đoàn Giang Lưu, khiến cho tổng tài sản của công ty khai thác mỏ Thiên Kỳ đạt đến 2 tỷ, đã chuẩn bị sẵn sàng để năm sau chính thức tiến quân vào núi Bối Tây.

Còn Trương Hùng mấy ngày hôm nay bận hợp tác với Lam Tồn Quân chỉnh đốn lại công ty khai thác mỏ Thiên Kỳ. Bởi vì Tập đoàn quặng mỏ Quốc gia cũng nắm 20% cổ phần của Thiên Kỳ. 60% còn lại đương nhiên là do bên nắm giữ cổ phần của Thiên Kỳ, Tổ A nắm giữ.

Đương nhiên, Tổ A cho Mã Hán của căn cứ Đại Hùng Sơn Ngư Đồng chuyên phụ trách tập đoàn Thiên Kỳ. Trương Hùng được điều đến Tập đoàn quặng mỏ Quốc gia nhậm chức cố vấn.

Chủ tịch tập đoàn khai thác mỏ Thiên Kỳ Mã Hán, Phó chủ tịch kiêm tổng tài Trương Hùng. Ngoài ra hai Phó chủ tịch do tập đoàn Mễ Đông và Giang Lưu mỗi bên cử một đồng chí đến đảm nhiệm.

Thân phận của Mã Hán rất bí mật, công tác tại căn cứ Đại Hùng Sơn người ngoài không biết được. Mà trên danh nghĩa anh ta vẫn còn một thân phận. Cũng chính là Phó tổng giám đốc của công ty XX. Hiện tại chọn ra làm việc tại mỏ đồng núi Bối Tây lại rất thích hợp.

Mà trên thực tế người phụ trách mỏ đồng núi Bối Tây là Trương Hùng, Mã Hán chỉ có thể đảm nhiệm chức Phó. Bởi vì chức vụ của Trương Hùng trong Tổ cao hơn Mã Hán, quân hàm cũng cao hơn.

- Tổ trưởng Diệp, tôi là Chủ tịch mà lại làm cấp dưới của Phó chủ tịch, cái này, có phù hợp với luật của công ty không?

Mã Hán cười nói.

- Ha ha, đây là chuyện bề ngoài và bên trong mà thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Ai nói vậy, rõ ràng là Trương Hùng tôi là cấp dưới cho đồng chí Mã Hán anh mà.

Trương Hùng cười nói. Tên này tâm tình không tồi, dù gì thì cũng có thể đi cửa sau làm được Phó bộ rồi. Sau khi làm được 2, 3 năm về nước sẽ chính thức lên đến chức Phó tỉnh bộ thôi.


Quả nhiên không ngoài dự liệu, Báo Săn và quân khu Việt Châu ký hợp đồng đến ngày thứ ba các quân khu khác liền phái người đến bàn luận việc hợp tác đào tạo quân quan với Báo Săn.

Có điều, khi bàn đến khoản quyên góp 200 triệu thì các quân khu lại có chút do dự. Dù sao 200 triệu cũng không phải con số nhỏ.

Mà quân khu Lĩnh Nam lại trực tiếp đưa ra yêu cầu rằng Báo Săn phải đào tạo quân quan cho họ, lý do là vì Báo Săn vốn là đơn vị cấp dưới của quân khu Lĩnh Nam. Lập tức vấn đề cứ ùa ra như ong vỡ tổ.

Đào tạo miễn phí đương nhiên Trịnh Phương sẽ không đồng ý, Trịnh Phương sau khi hỏi chỉ thị của Diệp Phàm, nhận được đáp án là lấy danh nghĩa của Báo Săn đề nghị 500 triệu cho hạng mục mở rộng sân huấn luyện, yêu cầu quân khu Lĩnh Nam phê chuẩn, sau đó báo lên trên.

Chỉ cần chi 500 triệu là quân khu Lĩnh Nam từ nay về sau sẽ không cần cấp thêm bất cứ khoản phát sinh nào nữa. Thế nhưng quân khu Lĩnh Nam không đồng ý, nói rằng nếu như có thể phê chuẩn 500 triệu thì cũng chỉ có thể cấp 200 triệu mà thôi. Cứ như vậy lại rơi vào bế tắc.

Kết quả, ngoài trừ quân khu Việt Châu đã ký hợp đồng, người phụ trách của các quân khu và bộ đội hải quân, không quân còn lại không ngờ lại bắt tay nhau kiện Báo Săn lên Ủy ban Quân giới. Cung Khai Hà vội vàng gọi Diệp Phàm đến phòng họp Tổng bộ mở cuộc họp Thường ủy lâm thời.

- Tình hình trở nên nghiêm trọng rồi, chúng ta hiện giờ bốn phía lâm nguy rồi.

Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm trọng.

- Tôi đã nói từ đầu là chuyện này không ổn đâu, bây giờ thì tốt rồi, chọc phải ổ kiến lửa rồi.

Lâm Đống Quốc châm chọc nói.

- Chuyện này mấy năm trước cũng đã xảy ra một lần, lúc đó tôi vẫn còn giữ chức ở Cục quân vụ Tổng cục tham mưu. Sau đó Tổng tham mưu trưởng chuyển tôi đến bộ phận Quân huấn. Lãnh đạo rất ghê gớm, ép tôi đến Báo Săn, cuối cùng mỗi quân khu đều sắp xếp một thời gian đặc huấn mới gió yên sóng lặng.

Diệp Phàm nói.

- Lần này còn lớn hơn lần trước nữa, tôi thấy cứ tiếp tục chỉ sợ sân huấn luyện của Báo Săn sẽ không giữ được. Lúc trước không nên làm như vậy, bây giờ thì hay rồi, rước họa vào thân rồi.

Thôi Kim Đồng cũng nói.

Dường như sau khi Diệp Phàm nhậm chức Phó tổ trưởng thường vụ, hai người Thôi Lâm liền bắt tay chèn ép hắn. Bởi vì, hai đồng chí này vốn có tư cách cạnh tranh chức vụ Phó tổ trưởng. Có lẽ đã nhắm vào vị trí này sau khi Tây Môn Đông Hồng đi khỏi. Kết quả lại bị Diệp Phàm cướp mất. Tất nhiên, những đồng chí này trong lòng chẳng vui vẻ gì.

- Có bản lĩnh bảo bọn họ tự đi mà làm sân huấn luyện Báo Săn đi, sân huấn luyện Báo Săn ảnh hưởng gì đến việc của bọn họ chứ.

Lúc trước đầu tư tại sao bọn họ chẳng ai đứng ra lên tiếng. hiện giờ trải qua mở rộng bao năm đã sắp hoàn thành thì bọn họ lại muốn chạy đến hưởng thụ thành quả.

Trên thế gian này có chuyện tốt như vậy sao? Điểm tuyệt vời của sân huấn luyện Báo Săn không chỉ là thiết bị tiên tiến, mà còn ở một phương diện khác, chính là chúng ta có một cơ chế đào tạo hoàn chỉnh.

Có một đội ngũ huấn luyện viên tố chất cao, đây mới là điều quan trọng.


Đới Thành hừ lạnh nói.

- Ha ha, lấy từ nhân dân thì phục vụ nhân dân thôi. Kỳ thực, người ta nói cũng không phải không có lý. Báo Săn tuy rằng bên trong là thuộc Tổ A quản lý. Nhưng bề ngoài vẫn thuộc quân khu Lĩnh Nam, người ta đưa ra chút yêu cầu cũng là chính đáng thôi. Anh đã vác cái danh rồi thì cũng phải giúp người ta làm chút chuyện chứ phải không nào? Hơn nữa, sân huấn luyện của Báo Săn lớn như vậy, hoàn toàn có thể phục vụ toàn quân, đúng không?

Đổng Lâm đến từ Tổng bộ tham mưu nói.

- Đúng vậy, bằng không cũng lãng phí. Tài nguyên tốt như vậy chúng ta lãng phí thì xót lắm. Hiện giờ đều kêu gọi tiết kiệm tài nguyên, tối đa hóa tài nguyên mới là mục đích của chúng ta.

Trung tướng Trần Trường Minh nói.

- Tối đa hóa tài nguyên, nhưng có vài thứ có tính đặc thù nhất định. Hai anh tuy là đại diện của quân đội, nhưng các anh cũng nên hiểu tính đặc thù của Tổ A chúng tôi.

Sân huấn luyện của Báo Săn nếu như phổ thông hóa rồi thì còn gọi là sân huấn luyện của Tổ A được sao? Như thế làm sao có thể giữ được tính bí mật của Tổ A.

Tổ A mất đi tính bí mật liền mất đi ý nghĩa của Tổ A. Như thế sẽ không thể nào đảm bảo được an toàn của quốc gia một cách hiệu quả.

Đây là chuyện không có lợi cho đất nước cho nhân dân.

Diệp Phàm hừ nói.

- Lời Tổ trưởng Diệp nói thật khiến người nghe kinh sợ.

Đồng Lâm hừ nói.

- Khiến người nghe kinh sợ, đây căn bản không phải là muốn để người nghe kinh sợ. Ý của chúng tôi là căn bản không nên cho quân đội bình thường mượn sân huấn luyện của Báo Săn. Chỉ như vậy mới có thể khiến Tổ A giữ được tính bí mật một cách tốt nhất. Tính bí mật chính là vũ khí công kích sắc bén của Tổ A.

Lâm Đống Quốc hừ lạnh, nói.

- Đúng vậy, tôi biết kinh tế của Tổ có khó khắn, nhưng chúng ta có thể từng bước vượt qua, việc ký kết hợp đồng với quân khu Việt Châu như thế này căn bản chính là giải khát bằng rượu độc.Tuy rằng lấy được khoản tiền quyên tặng 150 triệu nhưng sự nghiệp của Tổ A đã bị tổn hại. Chuyện xảy ra trước mắt chính là giáo huấn bằng máu, chúng ta không thể lại tái phạm sai lầm kém cỏi như thế nữa.

Thôi Kim Đồng cũng nói.

- Sân huấn luyện lớn như vậy lại chỉ để Tổ A với số lượng cực ít sử dụng, tuyệt đối là một sự lãng phí rất lớn. Một sân huấn luyện cao cấp nhất thế giới được đầu tư hơn một chục tỷ không thể sử dụng như thế được. Nên để quân đội bình thường cùng sử dụng mới đúng.

Đồng Lâm nói.

- Nhà Trắng không lớn sao, vậy tại sao văn phòng của quân đội bình thường không được đặt tại Nhà Trắng. Đúng là buồn cười. Trung Viên Hải không lớn sao? Một số văn phòng của quân đội bình thường chật chội, sao không chuyển đến Trung Viên Hải thực hiện tối đa hóa tài nguyên? Suy nghĩ của hai đồng chí này đúng là vớ vẩn.

Lâm Đống Quốc hừ lạnh nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận