- Đúng vậy, cho dù có lột da Vu Kiến Thần cũng không có tác dụng gì, ài!
Ngọc Hoài Nhân thở dài một hơi, vô cùng ủ rũ. Từ trước tới nay Ngọc gia chưa từng gặp chuyện nào khó giải quyết như vậy.
- Hừ, chỉ cần tra ra là đơn vị bộ đội nào chịu trách nhiệm, chúng ta ra mặt cấp chút tiền cho bộ đội, có lẽ có thể giải quyết được chuyện này. Hơn nữa Hoài Thăng cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, không phải chỉ phụ trách sòng bạc thôi sao? Hơn nữa ở phương diện người phụ trách, Ngọc Hổ nhà chúng ta có lẽ đã giành lên đỉnh trước rồi. Kiều Long, đừng khóc nữa, chuyện này không đáng làm khổ mình, cha cháu có lẽ không gặp chuyện gì đâu.
Trong thế hệ cha chú của Ngọc gia, lão Tam Ngọc Sử Giới mới 49 tuổi, trước mắt nhậm chức phó Trưởng ban Tài chính tỉnh Nam Phúc, quản lý đại quyền tài chính một tỉnh. Nói ra cũng tương đối lớn, của cải giàu có, vừa quăng ra đã dùng tiền đi đập người.
Người này đặc biệt rất yêu thương cháu gái Ngọc Kiều Long, nhẹ nhàng an ủi.
- Chú, nhưng cha cháu vẫn không biết bị nhốt ở nơi nào? Cháu sợ…cháu sợ cha cháu sẽ bị đánh! Nghe nói trong quân đội cũng có thủ đoạn giống như hình phạt thời phong kiến, sử dụng còn độc ác hơn cảnh sát hình sự, vì bọn họ không ở địa phương, không phải băn khoăn gì nhiều, nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể tùy tiện giải quyết là được rồi.
Đôi mắt mọng đỏ của Ngọc Kiều Long lại chực ứa nước mắt, nhưng có nhiều bậc cha chú ở đây nên cô cũng không dám phát ra âm thanh.
Lúc này Ngọc Nhã Chi quay lại phòng khách, cố gắng nặn ra một nụ cười chào hỏi các tiền bối, mặt sầm xuống nói:
- Thế Hùng, gần đây em ở bên ngoài có kết thù với nhà nào không? Nếu không tại sao hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện chứ. Hơn nữa còn nhắm thẳng vào Ngọc gia Ngư Dương chúng ta, tại sao sơn trang của Tạ gia, Phí gia, Tiếu gia không xảy ra chuyện, mà nhà chúng ta lại bị tịch thu.
- Không có đâu chị! Mấy tháng gần đây em đều rất ngoan ngoãn. Ngoài uống rượu đánh bài ngay cả đánh nhau cũng không có, làm sao kết thù với người ta được. Chuyện lần này thật là kỳ quái! Rút cuộc là tên súc vật nào làm chứ, nếu để em bắt được thì nhất định phải rút gân hắn, hừ!
Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng vẫn luôn sợ hãi chị gái của mình, trả lời vô cùng cẩn thận.
- Chuyện này thật sự kỳ quái, lẽ nào Phí gia bắt đầu hành động rồi, không thể nào, bọn họ đồng dạng cũng có một "Sơn trang Đằng Nguyệt", không sợ sơn trang bị tịch thu sao. Nghe nói là do một người tên là Lô Vỹ, đội trưởng đội Cảnh sát hình sự cục Công an thành phố tự mình dẫn đội. Chú Hoài Nhân, chú đã điều tra qua lai lịch của Lô Vỹ chưa?
Ngọc Nhã Chi hỏi, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, lần này Ngọc gia gặp bàn tay đen chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ không điều tra được người hạ bàn tay đó. Nếu như tìm không ra sau này sẽ có liên tiếp chuyện có khả năng phát sinh.
- Tra cái gì mà tra, dứt khoát đánh què tên nhãi nhép đó là được rồi. Không biết trời cao đất dày lại dám động vào Ngọc gia chúng ta, chọc ra bao nhiêu chuyện tày trời, thậm chí bắt cả cha mang đi. Y cũng không hỏi thăm, Ngọc gia Ngư Dương chúng ta là người dễ bắt nạt sao?
Tính cách bướng bỉnh của Kháo Sơn Hổ lại tái phát, nhỏ giọng hừ nói. Nếu không phải nhiều bậc tiền bối của Ngọc gia đang ở đây thì y đã sớm đá bàn đá chén rồi.
- Đánh què chân hắn, cháu có thể đánh què được mấy người? Bản thân đừng để người khác đánh què là may lắm rồi, Thế Hùng, chú thấy tính tình của cháu nên thu lại một chút đi. Bây giờ đã không phải là thời đại giang hồ trước giải phóng rồi, đừng luôn cho rằng ông đây là đệ nhất thiên hạ, trên đời này còn nhiều người lợi hại hơn cháu lắm!
Cháu có biết binh đoàn Liệp Báo trú đóng ở tỉnh thành Thủy Châu chúng ta không? Tất cả đều là cao thủ, bất cứ một tên lính nhãi nhép nào cũng có thể đá vỡ ba bốn viên gạch, loại người đó cháu có thể đánh què được mấy người, con người phải biết lượng sức mình.
Ngọc Hoài Nhân tức giận nói, khẩu khí vô cùng nghiêm khắc.
- Chú, cháu biết lỗi rồi, cháu sẽ sửa đổi!
Ngọc Thế Hùng nói khẽ, đối với bậc tiền bối y thật sự không dám mạnh miệng. Ngọc Hoài Nhân là phó Bí thư chuyên trách thứ hai của thành phố Mặc Hương, là nhân vật dẫn đầu trong thế hệ trung niên của Ngọc gia.
Người nhà họ Ngọc trước mắt chia làm 5 đời, đời thứ nhất chỉ còn lại một tổ gia là Ngọc Lương Đào, cũng sắp 90 tuổi rồi. Đời thứ hai nhân vật lĩnh quân chính là trưởng ban ban Thống kê tỉnh Ngọc Mãn Đình và phó trưởng ban Tài chính tỉnh Ngọc Sử Văn, đều chưa đến 50 tuổi, gần bằng tuổi của cháu mình Ngọc Nhân Thăng, cha của Ngọc Thế Hùng.
Nhân vật lĩnh quân đời thứ ba không tranh cãi gì cả chính là phó Bí thư thị ủy Ngọc Hoài Nhân, mới 42 tuổi.
Nhân vật lĩnh quân đời thứ tư chính là trưởng ban Tuyên giáo huyện Ngư Dương Ngọc Nhã Chi, mới 29 tuổi. Đương nhiên, tên tuổi của Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng ở bên ngoài kỳ thực còn vang dội hơn Ngọc Nhã Chi.
Đời thứ năm cũng không có nhân vật nào.
Đoán chừng người biết Kháo Sơn Hổ còn nhiều hơn người biết trưởng ban Ngọc Mãn Đình, đương nhiên trong thể chế quan trường lại là một chuyện khác. Đây chính là sự khác biệt giữa dân đen và chế độ quan chức.
- Chú, tên đội trưởng Lô Vỹ đó rất có lai lịch sao. Nếu không tại sao chú lại có chút kiêng kỵ như vậy…
Ngọc Nhã Chi dù sao cũng là người trong quan trường, vừa nghĩ đã đoán ra.
- Đúng! Nhà giàu Thủy Châu, một gia tộc thần bí cổ xưa. Phó Chủ tịch thường vụ thành phố Lô Trần Thiên đoán chừng cũng có quan hệ gì với y, hoặc là thân thích, nghe nói người này từ phòng Điều tra trọng án bộ Công an trực tiếp điều vào trong cục.
Loại người này rất thần bí, Thế Hùng, có lẽ y cũng bị người ta lợi dụng, cho nên sau này đừng nói những lời ngạo mạn gì đó nữa.
Nếu phán đoán, tình huống của nhà Ngọc gia chúng ta ở Thủy Châu thì không có gì lạc quan, chú không nói chuyện giật gân đâu.
Cháu phải nhớ cho chú, nếu gặp đội trưởng Lô thì phải giả bộ giống như người không có chuyện. Nhưng hành động lần này của Lô Vỹ có chút lỗ mãng, cũng mơ hồ điểm qua chú Lô Trần Thiên của y.
Ngọc gia chúng ta không phải ai cũng có thể tùy tiện hành động.
Ngọc Hoài Nhân thận trọng dặn dò cháu trai Ngọc Thế Hùng, chỉ sợ y khinh suất đi tìm người trả thù Lô Vỹ, dẫn tới tai vạ lớn hơn thì phiền phức. Đương nhiên, nếu Lô Vỹ không có gia thế gì thì lại là chuyện khác.
Lúc này điện thoại của Ngọc Nhã Chi đột nhiên vang lên, là điện thoại của Cục trưởng cục Công an huyện Chu Bá Thành gọi tới, hỏi Ngọc Nhã Chi vụ án của Diệp Phàm với Ngọc Kiều Long có thể hủy án được không.
- Hủy đi, chuyện này sau này đừng nhắc đến nữa.
Ngọc Nhã Chi gật đầu, hiện tại phía bên Ngọc gia đã vô cùng rối rắm không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến sống chết của Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện được tại
- Chị! Vậy thì bỏ qua cho tên nhãi ranh đó sao? Chí ít cũng phải giam hắn thêm mấy ngày mới được, khinh dễ em gái nhà chúng ta như vậy sao có thể để hắn ra ngoài dễ dàng như vậy. Sau này người Ngư Dương còn nhìn nhà chúng ta như thế nào.
Ngọc Thế Hùng ở bên cạnh cũng nghe thấy, có chút bất mãn nói.
- Giam giữ, cậu có thể giam giữ được mấy người chứ. Người ta hiện tại đã là Trợ lý Chủ tịch huyện do chính Bí thư Cổ chỉ đích danh, đương nhiên, cấp bậc vẫn là cấp Trưởng phòng. Kiều Long, sau này em cũng phải thành thực một chút cho chị, suốt ngày ít sinh sự đi. Chuyện hôm qua, em tự suy nghĩ cho kĩ đi, đúng sai ở bên nào, đừng tưởng chị già rồi nên hồ đồ. Hừ!
Ngọc Nhã Chi bình thường rất cưng chiều em gái Ngọc Kiều Long, nhưng hôm nay vì chuyện của cha nên cũng nổi giận.
- Chị! Em biết lỗi rồi, sau này em sẽ chú ý. Em…em hơi tức giận cho nên hồ đồ. Hôm qua…
Ngọc Kiều Long cũng sợ chị gái nhỏ giọng nói.
- Các cháu đang nói gì vậy, Kiều Long thế nào chứ. Chọc vào ai? Ai ức hiếp Kiều Long nhà chúng ta?
Phó trưởng ban sở Tài chính tỉnh Ngọc Sử Giới không vui, nhìn Ngọc Kiều Long nước mắt long lanh rất là đau lòng, mở miệng hỏi.
- Hôm sau Kiều Long đâm vào người ta, sau đó…sau đó…sau đó chọc vào một người tên là Diệp Phàm, là Cục trưởng cục Tôn giáo, Diệp Phàm sau đó bị giam một đêm, sáng hôm nay Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn đích thân đề bạt y làm Trợ lý Chủ tịch huyện, cho nên lại thả ra.
Ngọc Nhã Chi giải thích, nhưng có vẻ xấu hổ.