Quan Thuật

- Tôi…tôi.

Phí Văn Viễn lắp bắp.

Thật ra thì Phí Văn Viễn rất oan ức, lúc ấy đánh nhau thành một trường hỗn loạn, Phí Văn Viễn vốn là nghĩ phải đi can ngăn, ai ngờ không cẩn thận bị Lan Điền Trúc đá một cước té vào bàn sớt sát hết cả mặt mày.

- Mấy con kỹ nữ này! Cục trưởng Phí, lúc ấy mấy người chúng tôi đang uống trà ở Đắc Nguyệt Lâu thì bốn con kỹ nữ này kéo vào tính chuyện làm ăn. Chúng ta là ai chứ, là cán bộ nhà nước làm sao có thể dây dưa với mấy con gà mái này được.

Ai ngờ các ả còn không biết liêm sỉ sán vào, đẩy đi cũng không được. Tiểu Ba nhất thời không nhịn được bảo bọn họ cút đi, bốn kỹ nữ to gan lớn mật này nói là nếu như làm ăn không được sẽ kêu gào cứu mạng, nói mấy người chúng tôi ỷ mạnh hiếp yếu cưỡng gian, anh nói có đáng giận không.

Tôn Mãn Quân thở phì phì, đương nhiên là giả.

- Khốn kiếp, các ngươi tại sao có thể tùy tiện mắng chửi người. Phó cục trưởng Phí, anh phải nghe chúng tôi nói đã.

Triệu Tứ tiểu thư cũng nhịn không được, trầm mặt mắng.

- Mắng con mẹ ngươi ấy, ông đây còn muốn lột truồng cô ra dắt đi dạo phố, mẹ kiếp đồ kỹ nữ thối. Chết đi cho ông, Mãn Quân, lột các ả.

Vương Tiểu Ba sờ sờ trên mặt mình thấy còn nguyên vết cào rướm máu đau nhức thì nổi điên, thấy Triệu Tứ tiểu thư cãi lại cứng rắn, thì nhảy vọt từ trên ghế tới, thoáng cái đã túm lấy quần áo Triệu Tứ tiểu thư, xem ra định lột quần áo ngay tại Cục Công an. Tôn Mãn Quân vừa nhìn thấy cũng phải phối hợp nhào về Lan Điền Trúc, kéo thêm một tên lùn mập khác cũng nhảy xổ vào Tống Trinh Ngọc. Phí Văn Viễn coi như đàng hoàng, chỉ đứng xem mà không dám kéo quần áo Diệp Khả Khả.

- Văn Viễn, sao giống đàn bà quá vậy, phải học tập anh của cậu, một đêm chơi bốn em. Người ta gọi là Ngọc diện lang quân, cậu cũng phải học tập một chút, những con gà mái này sao phải băn khoăn, mặt của cậu cũng không phải bị đánh sao.

Vương Tiểu Ba chưa hết giận, vừa túm quần áo Triệu Tứ tiểu thư vừa cổ động Phí Văn Viễn tham gia.

Hai cảnh sát bên cạnh vội vàng giả bộ không nhìn thấy, một người thì lúi húi sửa dây giày, một người thì ra vẻ chăm chú ghi chép.

Những thái tử gia này là thứ mà bọn họ không thể chọc tới, hơn nữa mấy cô gái này chắc là người ngoài huyện, nghe giọng cũng đoán ra.

Chuyện này còn có phó cục trưởng Phí ở đây, y chưa lên tiếng thì hai cảnh sát cũng đành phải đứng đó xem trò hay, được xem thân thể bốn mỹ nhân cũng là chuyện tốt.

Phí Văn Viễn bị Vương Tiểu Ba hò hét thì rốt cuộc cũng có dũng khí, bàn tay vừa mò tới quần áo của Diệp Khả Khả thì đã bị cô đá cho một cước, thiếu chút nữa ngã sấp đau rống lên:

- Đồ gà mái, còn lột không được mày

Gã nói xong thì nhào tới.

- Cục trưởng Phí, đây có còn là Cục Công an nữa không? Sao để cho bọn lưu manh làm loạn, mau ngăn lại.

Lan Điền Trúc vừa dãy giụa vừa hét với phó cục trưởng Phí Chí Minh.

Phí Chí Minh nhướng mày, cảm thấy không ổn, đám người Vương Tiểu Ba đúng là quá càn rỡ, đáng ra để cho bọn họ đánh mấy quyền hả giận là được. Đang muốn ngăn lại thì trên lầu có một người đi xuống hô:

- Làm gì? Còn ra thể thống gì?

Chu Bá Thành tuy nói kêu gào nhưng đám nam nữ này vẫn không ai chịu buông tay.

- Cục trưởng Chu đến là tốt rồi, anh nhất định phải nghiêm trị mấy kỹ nữ này, mẹ kiếp! Lại có thể dám kiếm ăn với chúng tôi, chúng tôi không làm còn dám hành hung. Anh nhìn xem, mặt mũi chúng tôi cũng bị thương hết rồi. Ngồi tù. Nhất định phải các ả phải ngồi tù.

Tôn Mãn Quân hô lớn.

- Không sai! Chuyện này Cục trưởng Chu không xử lý, chúng ta sẽ lên thành phố.

Vương Tiểu Ba uy hiếp.

- Buông tay ra đã, nói chuyện rõ xem nào?

Vừa thấy là ba tên thái tử gia Vương Tiểu Ba, Phí Văn Viễn và Tôn Mãn Quân, khí thế của Chu Bá Thành thoáng cái đã mềm nhũn, chuyển sang giọng hòa hoãn.

- Chúng tôi đang ăn cơm ở Đắc Nguyệt Lâu, bốn kỹ nữ này.

Vương Tiểu Ba lại đem chuyện bịa đặt nói lại một lần.

- Bọn họ ngậm máu phun người! Cục trưởng Chu, anh không thể tin bọn họ. Bốn chị em chúng tôi đang ăn cơm vui vẻ thì bọn bọn họ đột nhiên xông tới đùa bỡn, chúng tôi không chịu thì bọn họ ra tay, còn đánh bị thương chúng tôi. Anh xem trên mặt chúng tôi vẫn còn dấu tay đây, Trinh Ngọc cũng bị bọn họ đánh thương. Chuyện này nếu Cục trưởng Chu không xử nghiêm thì chúng tôi quyết không bỏ qua.

Triệu Tứ tiểu thư tức giận nói.

- Đừng nghe kỹ nữ, chúng tôi mà để mắt đến mấy ả à. Tôi nhổ vào! Đừng có già mồm mà ông đây điên lên đấy. Đánh rồi hãy nói, mẹ kiếp, ông chơi với mày.

Vương Tiểu Ba và Tôn Mãn Quân lại cùng đồng thời quyền đấm cước đá, Phí Văn Viễn cũng nhảy vào góp vui.

- Được lắm!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng rồi nhảy vào, giả bộ thở hồng hộc hô:

- Làm gì? Dừng tay!

Hắn khẽ đưa tay lên thì Vương Tiểu Ba lập tức ngã chỏng gọng.

- Diệp Phàm, anh đến rồi, bọn họ giám làm xằng!

Lan Điền Trúc giống như thấy cứu tinh, cặp mắt đỏ hoe, cô chưa từng gặp phải cảnh này. Triệu Tứ tiểu thư và Diệp Khả Khả, Tống Trinh Ngọc cũng chạy tới.

- Chuyện gì xảy ra, sao quần áo các cô đều bị xé rách vậy, mặt mũi còn sưng lên thế kia, Cục trưởng Chu, đây là Cục Công an sao? Sao có thể công khai cho phép làm trò lưu manh trong đây.

Diệp Phàm đầy vẻ chính nghĩa, nói thẳng với Chu Bá Thành.

Đương nhiên, thân phận ký giả của Lan Điền Trúc và thân phận ký giả đài truyền hình của Tống Trinh Ngọc thì hắn tạm thời chưa nói.

- Hừ! Họ Diệp, mày lại có thể ở cùng với bốn con gà mẹ này, còn là một cán bộ quốc gia sao? Cục trưởng Chu, quan viên chơi gái cũng chính là phạm pháp có phải không?

Vương Tiểu Ba vừa thấy Diệp Phàm thì lập tức nhớ ngay chuyện cũ, trực tiếp dội một gáo nước lạnh.

- Không sai! Có người trên mặt ra vẻ đạo mạo, sau lưng thì lại làm ra chuyện mèo mả gà đồng. Cục trưởng Chu, tôi hi vọng anh phải xử lý nghiêm.

Tôn Mãn Quân xúc xiểm, gã nghĩ đến chuyện ngày trước ở phòng hát Lam Nguyệt Lượng thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

- Hừ! Câm miệng đi, các cô ấy là khách mời của tôi.

Tùy tiện vu oan người khác cũng là phạm pháp biết không, cho dù giảm nhẹ cũng là phạm vào tội nói xấu người khác.

Diệp Phàm nghiêm giọng.

Đúng vào lúc đo, Tống Trinh Ngọc chợt mềm nhũn té xuống, chắc là vừa rồi quá sợ hãi, cũng có thể là bị đối phương đá vào đâu đó.

Diệp Phàm lập tức đưa tay ra đỡ,, Tống Trinh Ngọc cứ vậy ngã ập vào ngực hắn.

- Tống cô nương, có chuyện gì vậy? Cô bị thương ở đâu không?

Diệp Phàm lo lắng hỏi.

- Trinh Ngọc! Trinh Ngọc.

Triệu Tứ tiểu thư, Lan Điền Trúc, Diệp Khả Khả đều gấp đến độ nước mắt ứa ra.

- Tôi…lưng tôi rất đau! Đau quá!

Tống Trinh Ngọc run rẩy.

- Trinh Ngọc bị bọn họ đánh thương, khốn kiếp!

Lan Điền Trúc mắng ầm lên.

- Cục trưởng Chu, tôi phải đưa người vào viện kiểm tra đây, chỉ e là động đến xương cốt gì.

Diệp Phàm vừa nói thì ôm xốc lấy định rời đi.

- Chậm đã! Đánh người còn muốn đi, sao mà dễ thế.

Vương Tiểu Ba nhảy ra ngăn cản.

- Cút! Mày muốn làm gì? Tránh ra!

Ánh mắt Diệp Phàm chợt lóe ra như một mũi giáo làm cho Vương Tiểu Ba sợ hãi nhảy về sau, thầm nghĩ ánh mắt sao lại đáng sợ như vậy, một lát liền bình tĩnh lại, lập tức hô lớn:

- Cục trưởng Chu, hung thủ muốn chạy trốn, Cục Công an các anh làm sao vậy!

Chu Bá Thành bị bức đến không còn cách nào khác, nhìn lại Tống Trinh Ngọc thì thấy cũng không có vẻ nghiêm trọng lắm nên hừ lạnh:

- Trợ lý Diệp, cô kia chắc thương thế không nặng lắm nên có chuyện gì cứ nói rõ ràng đã.

- Nói gì, rõ ràng là bốn cô đây bị sàm sỡ rồi mà đại cục trưởng còn không nhìn ra được sao? Mấy người ngoài huyện như bọn họ còn dám chọc vào mấy hung thần kia không?

Lửa giận của Diệp Phàm cũng bốc lên ngùn ngụt, lạnh như băng đáp lại.

- Cho dù muốn hiểu rõ chuyện cũng phải đưa Tống cô nương đến viện cái đã, tôi sợ có di chứng gì thì phiền toái. Tôi ở ngay huyện đây còn sợ chạy đi đâu?

- Không được! Cứ phải làm rõ ràng đã.

Chu Bá Thành kiên quyết, thật ra thì cũng là bị bức ép.

- Mang sang phòng thẩm vấn bên cạnh.

Phó cục trưởng Phí hô.

- Tuân lệnh.

Hai cảnh sát vừa rồi đứng bên xem náo nhiệt giờ tỏ thái độ rất oai phong.

- Làm gì? Tại sao phải bắt người.

Diệp Phàm lớn tiếng.

- Trợ lý Diệp, anh đứng ra một bên đi, nếu dính vào đám gà mái này là phạm pháp đấy.

Phó cục trưởng Phí liếc Chu Bá Thành rồi lạnh giọng.

- Gà mái! Lời này mà anh cũng dám nói. Lan cô nương là phóng viên báo tỉnh, anh có biết tốt xấu không. Tôi nghĩ lúc trước Lan cô nương đã nói rõ thân phận sao các anh còn không để ý.

Diệp Phàm chất vấn.

- Đúng vậy, tôi vừa rồi đã nói với chúng là phóng viên báo tỉnh, vì Trợ lý Diệp yêu cầu nên mới đến Ngư Dương phỏng vấn chuyện rước tượng đồng Tiếu Mộng Đường tiên sinh, vậy mà bọn họ còn bảo tôi lừa gạt.

Bốn chị em chúng tôi còn đang ăn cơm vui vẻ ở Đắc Nguyệt Lâu, bọn họ xông vào sàm sỡ, còn ép chúng tôi uống rượu, Vương Tiểu Ba, Tôn Mạnh Quân và tên họ Phí còn uy hiếp Ngư Dương chính là thiện hạ bọn họ, biết điều thì uống rượu với bọn họ, còn phải đi qua đêm nếu không sẽ tống vào cục cảnh sát.

Lúc ấy ông chủ Đắc Nguyệt Lâu cũng khuyên giải nhưng bị Tôn Mãn Quân đá một cước, bọn họ cũng có thể làm chứng.

Lan Điền Trúc rưng rưng.

- Ký giả, kỹ nữ cũng dám làm ký giả, đúng là nực cười, ta nhổ vào. - .

Vương Tiểu Ba khinh thường mắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui