Quan Thuật

- Bốn vị cô nương, rất xin lỗi a, chuyện xảy ra đúng là làm người mất hứng. Vừa rồi Bí thư Cổ đã hứa hẹn sẽ nghiêm trị hung đồ, cho bốn vị cô nương một câu trả lời thỏa đáng. Chỉ mong ngày mai có thể tiếp tục phỏng vấn.

Diệp Phàm sau khi ở chỗ Cổ Bảo Toàn trở về thì vội vàng đến phòng bốn vị cô nương an ủi. Hắn đứng lúng túng trước mặt Lan Điền Trúc và Tống Trinh Ngọc, ra vẻ trưng cầu ý kiến, thầm nghĩ, " Xui xẻo! Lần phỏng vấn này đoán chừng thất bại, ai! Không biết làm sao mà ăn nới với Tiếu gia. Tiền người ta quyên tặng cũng lấy rồi, sao còn có thể đưa lại, cho dù thế nào cũng phải đánh đổ Lan Điền Trúc và Tống Trinh Ngọc."

- Ha ha ha, Trợ lý Diệp, anh còn dám đề nghị chuyện phỏng vấn.

- Phì! Da mặt anh dày quá đấy, Điền Trúc, Trinh Ngọc, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về thôi, cái chỗ này hết thảy đều là lưu manh, không có một ai tốt cả, hừ!

Triệu Tứ tiểu thư hầm hừ, tuyệt không cho Diệp Phàm lưu lai mặt mũi.

- Ha ha ha, Triệu cô nương, không thể nói như vậy, Ngư Dương đúng là có mấy tên lưu manh. Tuy nhiên đám người này thì đâu chẳng có, ngay cả Thủy Châu chắc còn nhiều hơn, lợi hại hơn. Cho nên kính xin Triệu cô nương tha thứ một chút, bỏ qua cho tôi có được không?

Diệp Phàm cười khổ, chỉ hận không có phép thuật chui vào đất cho đỡ xấu hổ.

- Chuyện này không được, anh có mặt mũi vậy chúng tôi thì sao. Anh xem đi, trên mặt bốn chị em chúng tôi đều đang còn in dấu tay, sắp thành mạng nhện cả rồi, đây chính là bằng chứng. Hôm nay cho dù anh nói thế nào chúng tôi cũng phải đi, phải không Điền Trúc, Trinh Ngọc?

Triệu Tứ tiểu thư nói còn cảm thấy chưa đủ, đưa tay vuốt mặt lại cảm thấy đau nhất thời phát hỏa lên tiếng cổ động Lan Điền Trúc và Tống Trinh Ngọc rời đi, cô ta vốn rất có uy trong tứ mỹ, vẫn tự cho mình là chị cả.

- Đúng vậy đúng vậy! Không thể ở đây thêm, ở thêm thì chúng tôi thảm rồi. Vừa rồi suýt nữa thì mấy tên kia đã đem chúng tôi ra khi dễ, khi đó còn mặt mũi nhìn ai. Hừm, hừ.

Diệp Khả Khả hừ luôn mấy tiếng, đưa tay vuốt mặt rồi kêu lên:

- Làm sao bây giờ? Mặt của tôi thành như vậy còn dám về gặp người sao?

- Diệp Phàm luống cuống, vội vàng lên tiếng xin lỗi rối rít, trong lòng hô lớn con mẹ nó nhiệm vụ mà Bí thư Cổ giao không xong thì cái mũ quan chắc chắn là lắc lư rồi.

- Xin lỗi thì làm gì. Anh xem mặt tôi đây, quá thảm rồi!

Lan Điền Trúc đứng trước gương hò hét.

- Được rồi, để tôi bồi thương!

Đầu Diệp Phàm nhanh chóng trương lên như đầu heo.

- Tôi biết các cô đang tức giận, khuôn mặt phụ nữ đúng là quan trọng nhất. Tuy nhiên dấu tay dần dần sẽ tản đi, nếu không chúng ta đi bệnh viện, trước hết cứ bôi chút thuốc sát trùng là được.

Diệp Phàm cười khổ, chỉ còn thiếu vái lạy.

- Bôi chút thuốc là được rồi? Nghe nói loại dấu tay này nếu không chữa trị kịp thời sẽ lưu lại thành sẹo. Nếu vậy thì bản cô nương sẽ không để yên cho anh.

Triệu Tứ tiểu thư đúng lý không buông tha, câu sau sắc bén hơn câu trước, chỉ thiếu hai tay chống nạnh là thành mẫu dạ xoa, đem đồng chí Diệp Phàm ra xẻ thịt.

- Đúng vậy đúng vậy! Không xong!

Diệp Khả Khả tức thời làm đồng lõa, chỉ có Tống Trinh Ngọc một câu cũng không lên tiếng, cũng không biết đang nhớ những thứ gì.

Diệp Phàm thấy có một người im lặng, có lẽ còn có cơ hội chuyển mình nên vội vàng dày mặt cười giả lả, tự cảm thấy bản thân giống như công công, cười nói:

- Tống cô nương, chúng ta coi như là đồng sanh cộng tử rồi, không nhìn thầy chùa thì xem mặt phật, cứ ở lại một ngày xem sao đã.

- Đồng sanh cộng tử, có ý gì?

Tống Trinh Ngọc ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, hai má bất giác đỏ ửng, chắc là hiểu nhầm sang ý khác.

- Tống cô nương, chúng ta đồng sanh cộng tử rồi, hừ! Vậy mà anh cũng nói ra được,Trinh Ngọc có coi trọng anh, còn đồng sanh cộng tử, là tự anh nói thôi.

Triệu Tứ tiểu thư bất giác thấy vị dấm chua xông lên.

Những lời của Triệu Tứ tiểu thư quá rõ ràng khiến Lan Điền Trúc và Diệp Khả Khả tròn mắt. Khuôn mặt của Tống Trinh Ngọc lại càng hồng rực, không dám lên tiếng.

- Không phải như vậy, Triệu tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Tôi là muốn nói chúng ta cùng xông ra từ cục Công An, có phải là đồng sinh cộng tử không. Ha ha ha.

Diệp Phàm liếm mặt cười làm lành.

- Đúng! Trợ lý Diệp nói như vậy hình như cũng có chút đạo lý, mới vừa rồi lao ra từ cục Công an thật là mạo hiểm. Thật kích thích! Ha ha ha….

Diệp Khả Khả nhất thời giống như lại biến thành như một đứa trẻ hét lớn, cảm giác kích thích, len lén liếc nhìn Tống Trinh Ngọc đang đỏ bừng mặt trêu ghẹo:

- Em Tống, vừa rồi Trợ lý Diệp thật là anh hùng, trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân. Em Tống, bộ ngực của Trợ lý Diệp có ấm áp không? Đồng sinh cộng tử nhé! Thật là lãng mạn! Ha ha ha…

Cô ta nói xong thì cười như nữ yêu, lại vừa giống như u linh

- Nha đầu chết tiệt kia, còn nói nữa em sẽ cắt lưỡi chị đấy.

Tống Trinh Ngọc không kìm được, xông đến kéo da mặt Diệp Khả Khả, nếu không lên tiếng cũng không biết sẽ bị ba người trêu ghẹo thành hình dáng ra sao, có lẽ cứ tiếp tục như vậy sẽ thành gian phu dâm phụ mất.

- Ha ha ha…có cắt chị cũng phải nói, mọi người nói có phải không? Trợ lý Diệp, vừa rồi Trinh Ngọc nói rồi, bộ ngực của anh thật sự rất ấm áp phải không? Giống như lò lửa, sẽ không có lửa thiêu đốt chứ?.

Diệp Khả Khả vừa chạy lòng vòng vừa la hét, trong phòng nhất thời như sôi trào.

- Hừ! Hai người ôm nhau chặt như vậy, không cháy mới là lạ.

Triệu Tứ tiểu thư lại hừ nói.

- Chị Triệu, sao cả chị cũng nói như vậy.

Tống Trinh Ngọc không biết làm gì, lại xoay sang Triệu Tứ tiểu thư. Ba cô gái cười đùa chí chéo, không lâu sau Lan Điền Trúc cũng gia nhập vào, bốn người ở trên giường giống như xoay mứt quả, lúc thì chồng lên nhau lúc lại lột quần áo của nhau như quên mất nhân vật chính Diệp Phàm, cặp mông cong lên chạm vào nhau, nhũ phong áp sát, thỉnh thoảng còn toát ra một phen xuân sắc, khiến đồng chí Diệp Phàm như mở rộng tầm mắt, con ngươi suýt chút nữa muốn rớt xuống đất.

Náo loạn một trận, bốn cô gái có lẽ cũng thấm mệt, lúc này mới nhớ ra hình như trong phòng còn có một cây cột điện, lập tức ngây người tại chỗ.

Cả đám liếc nhìn nhau, phát hiện quần áo của ai cũng xộc xệch, đầu tóc rối tung, Diệp Khả Khả là thê thảm nhất, ngay cả khuy áo ngủ cũng bị giật tung không thấy đâu, sợi dây áo con lúc ẩn lúc hiện, núi đôi lộ ra một nửa len lén khoe làn da trắng nõn nà chỗ khuy áo bị tung ra rất là khoe khoang.

Triệu Tứ tiểu thư cũng không kém phần, vừa rồi cô ta đùa giỡn cũng rất hăng, cũng không biết có phải muốn xì hơi giận cá chém thớt. Buổi tối khi đi ngủ hình như còn không mặc áo con, nửa cặp núi đôi lộ ra chỗ khe hở, càng thảm hơn là hạt ô mai màu đỏ cũng lộ ra.

Thấy ánh mắt Diệp Phàm mơ hồ quét đi quét lại trên người mình! Trong lòng Triệu Tứ tiểu thư như toát ra hai chữ "Gian tà", thở phì phì kêu lên:

- Nhìn cái gì, móc mắt của anh bây giờ, quay người đi chỗ khác, dính vào tường, không cho phép động đậy lung tung.

Triệu Tứ tiểu thư có lẽ xuất thân từ gia đình quân nhân, cho nên trong khẩu khí có chút hiện ra vẻ nghiêm nghị bên trong quân đội, lạnh lùng quát.

- Đúng vậy, nhìn cái gì! Chưa từng nhìn thấy sao?

Lan Điền Trúc có vẻ đắc ý, còn ưỡn ưỡn ngực, nhưng cô ta ưỡn cao quá lại làm phát sinh một chuyện ngoài ý muốn, ba tiếng "xoạc xọac xoạc" vang lên, mấy chiếc khuy áo vốn bị ba cô gái kéo đến mức lỏng lẻo, lập tức bung ra hết, càng tồi tệ hơn là thoáng cái đã rơi mất ba chiếc khiến từ đỉnh núi cao vút cho đến cái bụng trắng nõn chết người đều lộ ra hết trước đôi mắt gian tà của con sói háo sắc, khiến cô ta kêu lên một tiếng xấu hổ, vội vàng chui vào trong chăn.

- Ha ha ha…lộ hết rồi! Điền Trúc, có phải cậu cố ý làm vậy không?

Trong nhà vang lên tiếng cười phóng đãng của ba con hồ ly.

Diệp Phàm đương nhiên vội vàng đứng nghiêm, xoay người, dính vào vách tường, lẩm bẩm nói:

- Tôi không nhìn thấy, thật sự không nhìn thấy gì hết, nhưng trong đầu lại thầm nghĩ, " Ngọn núi đôi của Điền Trúc thật là hiên ngang, giống như ngọn măng tre cứng cáp, nếu nắm vào tay nhất định là rất thú vị, trời ơi, mùi vị đó không cần nói, khẳng định là vô cùng sung sướng.

Tiểu tử này cứ lẩm bẩm đến lúc nước miếng chảy ra từ lúc nào cũng không biết.

Cảm giác bốn cô gái đã bớt giận, đồng chí Diệp Phàm mới quay người lại, cười nói:

- Bốn vị cô nương, tôi thành tâm thỉnh cầu các cô ở lại, cảnh sắc của Ngư Dương chúng tôi rất tuyệt đẹp, đặc biệt là đỉnh núi Nam Thiên, phong cảnh vô hạn trên ngọn núi cao và hiểm trở, bảo đảm mọi người đã nhìn là không muốn rời đi.

- Hôm nay anh có nói gì cũng vô dụng, trời vừa sáng là chúng tôi sẽ đi, không phải Lan Điền Trúc này không nể mặt anh, mà ở đây thật sự quá nguy hiểm, thiếu chút nữa….

Trong lòng Lan Điền Trúc vẫn còn sợ hãi.

- Thật sự muốn đi sao?

Nụ cười trên mặt Diệp Phàm dần dần biến mất.

- Đương nhiên!

Triệu Tứ tiểu thư có chút bộ dạng vênh váo nói.

- Chắc chắn!

Diệp Khả Khả hai tay chống nạnh trợ uy, chỉ còn thiếu Tống Trinh Ngọc chưa lên tiếng, nhưng thấy ba chị em đều nhìn mình chằm chằm, trong mắt lộ vẻ uy hiếp, ý tứ là nếu cô không lên tiếng thì ba chị em chúng tôi sẽ động thủ đấy.

- Được rồi, quay về.

Tống Trinh Ngọc thở dài, nhưng vẫn len lén liếc nhìn Diệp Phàm đã có chút âm trầm, cảm thấy hơi bối rối, vừa rồi dù sao người ta cũng đã liều chết cứu mình ở cục Công an.

- Được rồi, xem như Diệp Phàm này nhìn sai người, nhưng thứ tốt đó các cô cũng không có phần. Điền Trúc, cô đừng nói tôi hẹp hòi, tôi chính là một người như vậy. Lòng dạ của tôi còn mỏng hơn cái kim, hừ! Tôi đi đây.

Diệp Phàm xoay người có ý rời đi.

Đương nhiên hắn chỉ đang giả bộ, hắn đánh cược Lan Điền Trúc sẽ hỏi tới.

Quả nhiên!

Lan Điền Trúc hừ nói:

- Không phải anh đang nói đến "Hậu cung ngọc nhan hoàn" gì đó chứ? Viên dược hoàn đó thì có tác dụng gì. Chúng ta còn dùng không ít mỹ phẩm dưỡng da nhập khẩu sao? Ở chỗ chị Triệu còn có một lọ mỹ phẩm dưỡng da hai ngàn đồng.

- Nhập khẩu thì sao? Đừng có hối hận, viên "Hậu cung ngọc nhan hoàn" này, các hoàng hậu, nương nương, phi tử, quý nhân trong hoàng cung cổ đại đều dùng, là phương thuốc bí truyền, trên thế giới tuyệt đối không có, chỉ cần dùng nửa giờ sau hiệu giả sẽ hiện ra.

Tôi dám đánh cuộc, nếu mang đi bán một viên tuyệt đối trị giá năm ngàn đồng, các cô không dùng, không dùng thì được rồi, nhưng sau này hối hận đừng có đến tìm tôi.

Hoa khôi thứ hai của học viện âm nhạc Thủy Châu Ngọc Mộng Nạp Tuyết, các cô đi hỏi thăm xem, đêm hôm đó sau khi dùng xong cứ bám lấy tôi đòi dùng nữa.

Vu Phi Phi của Đài truyền hình thành phố Mặc Hương, tối hôm đó sau khi nhìn thấy cô nương Ngọc Mộng Nạp Tuyết dùng thử xong, còn kêu khóc muốn dùng, nhưng rất đáng tiếc, lại không còn hàng. Ngày mai cô ấy cũng xuống đây quay phóng sự chính là để có thể dùng một lần "Hậu cung ngọc nhan hoàn", không tin các cô có thể hỏi cô ấy.

Giọng điệu của Diệp Phàm vô cùng kiên định, đương nhiên là ra sức cổ xúy dược hoàn của hắn, thiếu chút nữa thổi phồng đến bỏng lưỡi, nhưng trong thâm tâm cũng không dám chắc. Hôm đó Ngọc Mộng Nạp Tuyết đúng là có dùng thử, nhưng hiệu quả cũng khó đảm bảo, có lẽ do hoa mắt cũng không chừng.

Sau khi nói xong liền triển khai "Thuật xem tướng", len lén quan sát bốn cô gái, phát hiện Diệp Khả Khả mấp máy môi giống như có vẻ động lòng rồi, nhưng thấy ba cô gái khác vẫn trầm mặt như không tin cũng không dám phát biểu.

- Khả Khả, trên mặt cô không phải có dấu tay sao? Sao không thử xem, chỉ cần bôi nửa canh giờ là đã có kết quả rồi, hôm đó cô nương Ngọc Mộng Nạp Tuyết của học viện âm nhạc Thủy Châu lúc ấy cũng bị người ta cho một bạt tai, sau khi bôi thuốc lên sau nửa giờ về cơ bản đã tiêu trừ được dấu tay trên mặt, hơn nữa mấy hạt mụn trên mặt cũng biến mất. Dung nhan như ngọc chính là nói hiệu quả của loại thuốc này, nhưng đương nhiên cũng phải dùng một thời gian dài mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

Diệp Phàm nhắm trúng mục tiêu rồi quăng lưới. Bạn đang đọc truyện được tại

- Muốn…sao không thử xem?

Diệp Khả Khả không chịu được, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng nói.

- Đừng tin, hắn đang nói khoác đấy, trên đời này làm gì có loại thuốc thần kỳ như vậy, nếu không hắn sớm đã thành phú ông vạn tỉ rồi, còn cần hao tâm tổn sức làm một Trợ lý quèn phí sức làm việc mà không đạt được kết quả gì? Một tháng cầm món tiền lương nhỏ bé ba bốn trăm đồng, thật là đáng thương!

Triệu Tứ tiểu thư là một người dày dặn kinh nghiệm, một câu nói ra đã nhắm trúng vào yếu điểm của Diệp Phàm.

- Ha ha ha…loại thuốc này cũng không dễ phối chế, nó được một lão đầu tử thần bí làm ra, sản lượng rất ít, vì nguyên liệu của loại thuốc này cũng không có chỗ nào bán. Ví dụ như sâm núi trăm năm, thủ ô trăm năm, tuyết liên trăm năm còn có dịch quả Thái tuế trên ngàn năm…Những nguyên liệu hiếm thấy này cho dù cô có rất nhiều tiền mặt cũng không thể nào mua được. Hơn nữa cho dù là có nguyên liệu cũng không phối chế được. Cho nên…

Đồng chí Diệp Phàm càng ra sức thổi phồng đến mức tối đa, rõ ràng chỉ cần chỉ cần sâm núi, hà thủ ô mười mấy năm… qua miệng hắn đã biến thành trăm năm, nhưng dịch quả Thái Tuế trên ngàn năm là có thật.

- A! Trợ lý Diệp, thật sự cần nhiều dược liệu hiếm thấy như vậy để làm nguyên liệu sao. Nghe nói một cây sâm núi to bằng ngón tay cũng phải mười mấy vạn?

Diệp Khả Khả bán tín bán nghi.

- Khả Khả, chớ bị lừa.

Triệu Tứ tiểu thư lạnh lùng hừ nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm hỏi:

- Trợ lý Diệp, tôi hỏi anh, tiền lương một tháng của anh được bao nhiêu, tham gia công tác mấy năm rồi?

- Tham gia công tác nửa năm, một tháng ba trăm đồng.

Diệp Phàm thành thực gật gật đầu, trong lòng biết rõ Triệu Tứ tiểu thư khẳng định là muốn lấy tiền lương của mình ra để nói chuyện.

- Vậy rõ như ban ngày rồi, anh công tác nửa năm, tổng tiền lương còn không đủ 2000 đồng, anh lấy tiền đâu đi mua sâm núi trăm năm một viên có giá mười mấy vạn, còn có thủ ô, tuyết liên, dịch cây Thái Tuế nghìn năm gì đó, muốn bịa chuyện cũng bịa không giống, thật là đáng thương!

Khẩu khí của Triệu Tứ tiểu thư thật là ép người, dáng vẻ như thương hại, giải thích câu chuyện cũng không chê vào đâu được, Diệp Phàm có muốn giải thích cũng không giải thích được, cô ta nói rất có lý.

- Tôi cũng không nói loại thuốc này là của tôi, mà là của một cao nhân lánh đời cho. Lúc ấy tôi quen ông ấy trên một ngôi chùa, ông ấy nói có duyên với tôi nên cho mấy viên, nhưng đã cho Ngọc Mộng Nạp Tuyết dùng một viên rồi, hiện tại còn có hai viên, các cô không tin thì thôi, tôi đi đây!

Diệp Phàm cố gắng trấn định, xoay người bỏ đi.

- Đợi đã! Trợ lý Diệp, tôi thử xem.

Diệp Khả Khả không kìm được cất tiếng rồi, khuôn mặt khẽ ửng đỏ, lén lút liếc nhìn ba cô gái còn lại:

- Chị Triệu, chị Lan, em Tống, thử một chút đi, dù sao cũng không chịu thiệt.

- Thử! Muốn thử thì em đi thử đi! Nhưng Khả Khả, đừng trách chị không nhắc nhở em, bây giờ chuyện hủy hoại dung nhan thỉnh thoảng cũng xảy ra, thứ đạo sĩ trong ngôi chùa đổ nát gì đó cho mà em cũng tin được, giả thần giả quỷ thôi. Nếu bôi vào thành mặt hoa, mũi rách, miệng lệch thì em làm thế nào?

Lan Điền Trúc lạnh lùng hừ nói.

- A!

Diệp Khả Khả bị hù dọa đến mức mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm không quyết định được.

- Tuyệt đối sẽ không hủy dung mạo, cô Diệp, không có cơ hội thứ hai đâu. Cô nghĩ xem, tại sao lại gọi là "Hậu cung ngọc nhan hoàn", ý tứ là nói bôi loại thuốc này trong một thời gian dài sẽ khiến da mặt cô hiện ra vẻ sáng bóng như ngọc, trơn mềm như ngọc, ngày càng xinh đẹp. Tôi đã thử qua hai lần rồi, không có xảy ra chuyện gì.

Diệp Phàm cực kỳ giống như con sói xám, cô bé quàng khăn đỏ đương nhiên chính là Diệp Khả Khả.

Hắn biết Diệp Khả Khả tương đối đơn thuần, dễ lừa gạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui