- Ngọc Mộng Nạp Tuyết là một, còn có ai thử qua nữa?
Lan Duyệt Trúc nói.
- Còn có…còn có…
Diệp Phàm xấu hổ không dám nói ra, vì sau khi loại thuốc này được phối chế, vật thử nghiệm đầu tiên chính là một con khỉ, hắn mà nói ra không phải tìm đường chết cho mình sao?
- Thế nào? Lòi đuôi rồi sao, không nói ra được hả?
Triệu Tứ tiểu thư càng ép tới.
- Một con khỉ!
Diệp Phàm cũng bất chấp khó khăn, mặc kệ tất cả bật thốt ra.
- Ha ha ha…
Bốn cô gái cười đến mức ngực suýt chút nữa dính vào sau lưng, Diệp Khả Khả nghiêng ngả. Lan Duyệt Trúc thì run rẩy đến nỗi ngọn núi đôi cao vút giống như ngọn măng tre bị gió thổi lắc lư kịch liệt, khiến người ta có chút sợ hãi lo lắng, chỉ sợ thoáng cái bị gãy thì làm thế nào.
Cặp núi đôi của Triệu Tứ tiểu thư thấp hơn măng tre một chút, nhưng lại đầy đặn hơn, sàn xe lớn hơn, cười đến mức giống như Thái Sơn đè đầu co rút khiến lòng người nhộn nhạo không thôi, làm người ta có cảm giác khó thở, đương nhiên phân lượng nặng nề cũng đặc biệt kinh người.
Tống Trinh Ngọc thuộc về loại thục nữ, đỉnh núi nhỏ hơn một chút, nhưng lại vừa phải hơn, cười đến mức như có nhịp điệu dao động, như gió xuân táp vào mặt, khiến người ta vô cùng thư thái.
Diệp Khả Khả lại thuộc loại bạo tạc, cười đến mức bộ ngựa phía trước như nổ tung, lắc lên lắc xuống thiếu chút nữa làm con ngươi Diệp Phàm như muốn rơi ra.
Anh Trư mơ hồ quét ánh mắt lướt đi lướt lại trên người bốn cô gái, đúng là mở rộng tầm mắt, trong lòng thầm than, " Mẹ kiếp, bốn con yêu tinh. Nếu hai cô ôm dưới chân, bên thân một cô, trên đầu một cô thì đúng là hoàn hảo. Các anh em, đây cũng là một lý tưởng mà Diệp Phàm tôi theo đuổi như đường làm quan vậy."
- Không giấu gì mọi người, lúc ấy tôi đưa 500 đồng mới được tên nghệ sĩ hàng rong cho mượn lại con khỉ để thử một chút, hiệu quả đặc biệt hoàn mỹ, tàn nhang trên mặt con khỉ đó nhỏ đi không ít. Lúc ấy tên hán tử lụi bại đó đề xuất muốn mua, tôi đưa năm ngón tay ra.
Ý vừa nghe nói cần 500 đồng cứ lắc đầu, nói là số tiền đó có thể duy trì được ba tháng tiền cơm của y.
Tôi thật ra muốn nói là 5000 đồng, cuối cùng tên hán tử đó suy nghĩ một lát, cắn răng, nói là muốn mua 1 viên thử xem.
Tôi đoán có lẽ hắn nghĩ làm con khỉ đó đẹp hơn một chút cũng có thể thu hút nhiều khách hơn, vì hắn chính là một tên bán thuốc dán lang băm.
Lúc ấy tôi giải thích một viên phải năm ngàn đồng, tên cho mượn khỉ đó mới kêu lên:
- Loại thuốc này làm từ vàng sao?
Sau này thiếu chút nữa làm y choáng váng ngất xỉu.
Diệp Phàm nói vô cùng chân thật, không có chút nào giống như gạt người, thật ra hắn thật sự không có gạt người, lúc ấy tên đàn ông đó thiếu chút nữa thì té xỉu, Diệp Phàm còn mua cho y một hộp phấn trân châu để an ủi.
Đương nhiên, Diệp Phàm không nói ra, sợ Triệu Tứ tiểu thư lại châm chọc mình nói khoác đến tận trời.
- Tôi thử!
Diệp Khả Khả ưỡn thẳng ngực, hạ quyết tâm, rất có tư thế thề sống chết liều mình dọa hổ khiến Diệp Phàm nhìn mà buồn cười, nhưng ánh mắt của hắn không để ý đến khí thế, mà đặt trên ngọn núi bạo tạc của Diệp Khả Khả.
- Được! Lập tức bắt đầu, tôi chỉ có hai viên dược hoàn. Ba người các cô đến lúc đó đừng có hối hận.
Diệp Phàm vừa nói vừa móc từ trong túi ra một cái hộp thô ráp, lại cho Lan Duyệt Trúc cơ hội để trêu chọc.
- Thứ trong cái hộp rác rưởi này cũng có thể bán được năm ngàn đồng một viên, tôi nghi ngờ không biết trong cái hộp đó của anh có hột xoàn không, ha ha ha…
Cô ta nói xong lại dáng vẻ giống như gà mái đẻ trứng cười đến điên cuồng, làm Diệp Phàm thầm mắng, " Đừng cười nữa, không ngọn tre của cô bị gãy cũng không có chỗ bồi bổ đâu."
- Hương rượu không sợ hẻm sâu, tôi thuần túy chỉ là muốn dung hợp với tự nhiên mà thôi, hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng, lộ ra dáng vẻ thân sĩ phong độ, nhún nhún vai, điều khí trộn lẫn vào trong nước, điều chế thuốc bôi, đen thùi lùi giống như hạt vừng đen phía nam, nhìn qua vô cùng khó coi, cấp bậc như loại thuốc dán bỏ đi.
Nhưng trong chén lại tỏa ra một mùi hương dược liệu nhàn nhạt khiến Diệp Khả Khả yên tâm không ít, nếu không thật sự tưởng rằng trộn cái gì vào.
- Nhẹ nhàng nằm xuống, buông lỏng tinh thần, nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Phàm nói.
Diệp Khả Khả do dự một lát, cắn răng một cái, dù sao đã làm đến bước này rồi, nếu cự tuyệt nhất định sẽ bị đám người Lan Duyệt Trúc trêu đùa cho nên ngoan ngoãn nằm trên giường, cặp núi đôi bạo tạc thấp đi không ít, nhưng vì Diệp Phàm đứng sát gần, cho nên càng cảm thấy nó khổng lồ, tựa hồ như bên trong có ẩn chứa một luồng thủy triều khiến người ta hừng hực trong lòng.
Tiểu tử này vội nuốt mấy ngụm nước miếng, mắng thầm, " Vì cái mũ quan, mà bất kể giá nào, không nên nhìn những chỗ không được nhìn, không nên sờ những chỗ không được sờ. Có gì kỳ lạ đâu, đây không phải là miếng thịt lồi lên lõm xuống sao, mà thịt thì có ai chưa thấy, hừ!"
Ngón tay dính thuốc mỡ đưa lên khuôn mặt trắng nõn của Diệp Khả Khả.
- Chậm đã, anh muốn làm gì?
Triệu Tứ tiểu thư đột nhiên hô lên.
- Bôi thuốc!
Diệp Phàm trả lời.
- Hừ! Khả Khả đừng nghe mấy lời nhảm nhí của hắn. Hắn muốn lợi dụng em đấy.
Lan Duyệt Trúc hừ nói:
- Đưa chén thuốc đây, chúng tôi bôi cho cô ấy.
- Không được! Thuốc này phải do tôi tự bôi mới có tác dụng, nếu không không có hiệu quả, vì bôi thuốc như thế nào cũng phải có nghiên cứu, nếu không sẽ không linh nghiệm.
Diệp Phàm nói thật nhưng đáng tiếc không có ai tin, ngay cả Diệp Khả Khả cũng ngồi dậy, đỏ ửng mặt, khẽ tức giận liếc mắt nhìn Diệp Phàm kêu lên:
- Không ngờ anh lại là người như vậy.
- Tôi nói thật đấy.
Thấy bốn cô gái đều nhìn mình như con sói háo sắc, Diệp Phàm gân cổ.
- Nói thật! Trợ lý Diệp, lời nói thật của anh như vậy sao. Muốn sờ mặt người ta thì cứ nói thẳng, thật sự không ngờ anh lại là người như vậy?
Triệu Tứ tiểu thư cứ lắc đầu, ngay cả Tống Trinh Ngọc cũng khẽ cằn nhằn.
- Không tin có phải không? Khả Khả, đưa tay cô ra. - https://truyenfull.vn
Diệp Phàm nổi giận rồi, vẻ mặt nghiêm túc, đanh lên.
- Anh muốn làm gì, sờ mặt không được đổi sờ tay hả?
Triệu Tứ tiểu thư lại càng từng bước ép sát.
- Được rồi, cô Triệu, thuốc của Diệp Phàm này cho ai dùng, cũng không cho cô, sau này đừng có kêu khóc đòi dùng, hừ!
Diệp Phàm thật sự tức giận trừng mắt, khí thế của cao thủ Quốc thuật thất đoạn đột nhiên thoáng hiện, ép về phía bốn người, khiến bốn cô gái trong phòng đều hơi sửng sốt, thầm nghĩ, "Hắn giống như một ngọn núi, ép người ta có chút không thở nổi!"
Diệp Khả Khả lại ngoan ngoãn thò tay phải ra. Diệp Phàm đi tới, hành khí thoa chút thuốc dán lên, không lâu sau, Diệp Phàm hỏi:
- Thế nào hả? Có cảm giác gì không?
- Có! Rất nóng!
Diệp Khả Khả kêu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bàn tay Diệp Phàm chằm chằm, lẩm bẩm:
- Trong tay anh có máy phát điện có phải không? Tại sao lại nóng người như vậy, hơi tê tê rất là thoải mái.
- Ha ha ha…đây chính là thủ pháp đặc thù của loại thuốc này và tôi, nếu tôi không tin cô kêu Duyệt Trúc bôi một lần thử xem, xem xem có cảm giác nóng người không?
Diệp Phàm tràn đầy tự tin, nhướng lông mày liếc nhìn bốn cô gái.
- Tôi tin anh, anh bôi thuốc đi.
Diệp Khả Khả nói rồi nằm lên giường, ánh mắt đáng yêu nhấp nháy, cực giống như búp bê trong tủ kính. Diệp Phàm bôi thuốc, khiến ba người Lan Duyệt Trúc, Triệu Giai Trinh, Tống Trinh Ngọc đều giương mắt hoảng sợ, thầm mắng, " Khả Khả không biết làm sao vậy, đúng là bị quỷ thần ám ảnh, để tên họ Diệp đó lợi dụng, mặt thì bị hắn sờ đi sờ lại, hơn nữa còn lượn mấy vòng, tên họ Diệp này cũng thật đáng sợ, chuyên môn lợi dụng đàn bà con gái, không biết hắn đã lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi, hừ! Đúng là một tên cẩu háo sắc"
Diệp Phàm không biết vẫn tiếp tục bôi thuốc, mặc dù tâm hồn xao động, hưởng thụ đến tận cùng mùi hương cơ thể nhàn nhạt như thủy triều tỏa ra từ trên người Diệp Khả Khả, nhưng trong mắt ba cô gái còn lại cũng biến thành một con cẩu sắc vạn ác ghê tởm.
Diệp Khả Khả ngược lại không có cảm giác này, sau khi bàn tay Diệp Phàm bôi thuốc lên, một luồng cảm giác ấm áp khiến nàng thoải mái vô cùng, thiếu chút nữa là rên lên thành tiếng.