Quan Thuật

Lúc này tiệc rượu còn chưa bắt đầu, không khí trong đại sảnh rất hòa nhã. Lôi Chương và Phượng gia Nhị trưởng lão Phượng Hoằng Đức cười nói vui vẻ như một đôi bạn già, thật ra thì đều là giả dối.

Còn Lôi Hỏa Vân đang cùng Phượng Cửu Phi sắp trở thành em vợ cũng ra vẻ thân mật, dĩ nhiên bên cạnh còn có thêm vài công tử thế gia các tỉnh phía nam tới tham gia náo nhiệt.

Ví dụ như Tôn gia đại công tử Tôn Bài Không, Diệp gia đại công tử Diệp Phi Tiêu đang ngồi bên cạnh, còn thêm vài thiên kim tiểu thư danh môn của thành phố Thương Hải, người nhà quan viên cũng tới góp vui.

Trong đại sảnh rất náo nhiệt, tụ tập ở đây đoán chừng tới mấy chục người.

Thành phố Thương Hải là thành phố lớn có hơn hai trăm vạn nhân khẩu, vị trí địa lý tương đối trọng yếu, đối diện cách đó không xa chính là Đài Loan, quốc gia có bố trí có trọng binh canh gác ở đây nên ngoại trừ tứ đại thế gia ra cũng có không ít tiểu thế gia, vàng thau lẫn lộn tụ cùng một chỗ.

Chỉ có Lôi Hương Thảo không chịu xuống lầu, một mình ngồi trong phòng khóc thầm, trong người còn giấu thêm một thanh chủy thủ.

Chẳng qua tối nay cũng chỉ là lần đầu gặp mặt, chưa phải chính thức đính hôn, cùng với bàn bạc việc làm ăn sau đó tiến hành ký kết sơ bộ, nếu không thì gia chủ Phượng gia Phượng Lăng Không khẳng định cũng tới.

Tuy nhiên tối nay cũng rất quan trọng, nếu như thuận lợi qua cửa này thì hôn sự chắc cũng xác định tới tám thành.

Mục đích của bữa cơm tối nay là thông báo với các thế gia, nhà giàu, các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh và quan viên của tỉnh Nam Phúc là hai nhà chuẩn bị lễ đính hôn.

- Xin hỏi mấy vị tiên sinh muốn tìm ai?

Hai người canh cửa ăn mặc kiểu vũ giả luyện công lên tiếng ngăn mấy người Diệp Phàm.

- A! Chúng tôi là bạn họ của Hương Thảo, hôm nay tới thăm cô ấy.

Lô Vỹ trả lời thản nhiên, xem ra cũng có thiên phú diễn xuất làm Diệp Phàm bên cạnh cũng âm thầm giơ ngón tay lên.

- Khách nhân chờ để tôi hỏi một chút.

Một thanh niên cao lớn đi vào, lát sau quay trở ra chau mày:

- Thật xin lỗi, gia chủ đã dặn dò khuya hôm nay có khách nên tiểu thư không rảnh, xin mời sau này đến lại.

Hai vị võ giả canh cửa ra vẻ khách khí, tuy nhiên trông ánh mắt lóe lên vẻ bất thiện.

- Như thế nào người anh em, ngay cả cửa còn không thể nào vào được còn thế nào. Nguồn: https://truyenfull.vn

Lô Vỹ dang hai tay vẻ bất lực cười khổ với Diệp Phàm.

- Ngươi đi báocho Lôi Chương tiên sinh một tiếng là ta có tin tức của Lôi nhị công tử, gặp hay không thì tùy.

Nếu không, chúng ta thì rời đi, hừ!

Diệp Phàm lạnh lùng, phong phạm đại sư hiển lộ rõ ràng, ra vẻ cao nhân thần bí, dĩ nhiên đều là mánh lới gạt người.

- Nhị thiếu gia, a! Ngươi chờ đó.

Người thanh niên ngây người một lát rồi vội vàng chạy vào.

Chỉ chốc lát sau, Lôi Chương vội vàng bước ra, thấy Trương Cường thì sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói:

- Tiểu tử, không phải đã sớm nói với ngươi, không được đến dây dưa Hương Thảo, có phải cho là Lôi gia ở Thương Hải hiền lành quá rồi phải không?

- Thật xin lỗi, cháu chỉ muốn gặp Hương Thảo.

Trương Cường cũng ngoan cố, đáp lại lạnh như băng.

- Tiễn khách! Lý Cương, sau này người nào đến không có Hồng đường thỉnh thúc thì không cho vào, đúng là một đám đạo chích.

Lôi Chương hừ lạnh phất tay định đi vào trong.

- Hồng đường thỉnh thúc, thật có khí thế!

Lô Vỹ cười nhạt.

- Hồng đường thỉnh thúc là thứ gì?

Diệp Phàm nhìn Lô Vỹ, cảm thấy giấy mời khách chỉ là một tờ giấy thôi sao, có gì mà còn phân Hồng đường thỉnh thúc.

- Ở Thủy Châu có một cửa hiệu lâu đời chuyên sản xuất thiệp mời khách tinh xảo gọi là Hồng đường thỉnh thúc, giá một tấm tới bốn đồng, những thế gia nổi tiếng khi mời khách đều dùng thứ này, dân chúng bình thường thì dĩ nhiên là không cần nghĩ tới.

Lô Vỹ hơi châm chọc.

- Ừ! Đúng là khí thế, chỉ cần cái tam đẳng kém nhất cũng đã ngang với một tháng lương của tôi rồi, loại như vậy một tờ cũng đủ để tôi ăn cơm ba tháng. Chỉ có mấy chữ mà đắt đến xót ruột

Ai! Thật là đáng tiếc, nếu có thể đổi lại tiền hẳn là tốt.

Diệp Phàm hiểu rồi thì cũng nói đùa.

Dĩ nhiên hai người đều nói mát mẻ, Lôi Chương vừa nghe thì trầm mặt định phát hỏa.

- Cường ca, anh đã đến rồi, mau vào đi!

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói nghẹn ngào của Lôi Hương Thảo.

- Hương Thảo, con ra ngoài này làm gì, loại bằng hữu này có đáng để tới đây không. Lôi gia chúng ta đâu mời bọn họ.

Lôi Chương trầm giọng, lúc này Lôi Hương Thảo cũng vừa ra tới cửa, Phượng Cửu Phi và Lôi Hỏa Vân cũng đi theo, hai công tử Tôn gia Diệp gia thấy vậy cũng chạy theo làm ngoài cửa thoáng cái đã náo nhiệt.

Vừa thấy mặt Lô Vỹ, mấy đại thế gia công tử lập tức hoảng hồn, không ai dám lên tiếng, chắc là cũng đã biết.

- Có ý gì Lôi gia chủ, Trương Cường này tuy nói chỉ là lính nghèo nhưng chú làm một người chủ gia đình nói vậy cũng quá khắc bạc, quá không có phong độ đi.

Trương Cường tức giận, đoán chừng muốn nói quá không có tu dưỡng, chẳng qua thấy Lôi Hương Thảo nên đem nửa câu sau đổi thành phong độ.

- Khắc bạc, phải xem đối với người nào rồi. Đối với người văn minh chúng tôi đương nhiên là văn minh đối đãi, về phần lưu manh côn đồ giống như các ngươi thì không khắc bạc được không? Vô lại! Mau cút, nếu không đừng nói Lôi Hỏa Vân ta tính tình không tốt.

Lôi Hỏa Vân thấy Trương Cường khí thịnh thì cũng phát hỏa, giơ tay phất phất như đuổi ruồi.

- Anh, anh sao có thể xử sự với bạn bè em như vậy.

Lôi Hương Thảo giận đến lắp bắp, đôi môi run rẩy, nước mắt đã ứa ra.

- Em gái, anh đã nói với em rồi, chơi với bạn bè phải rất thận trọng, những thứ không đứng đắn này mà nói bạn bè thì chỉ có thiệt thòi thôi.

Lôi Hỏa Vân liếc mấy người Diệp Phàm vẻ khinh thường.

- Lôi Hỏa Vân, anh sẽ vì lời nói hôm nay mà hối hận dấy.

Lô Vỹ cũng đã nổi giận, tính khí thanh niên nổi lên, hai tay đút túi quần cười lạnh.

- Hối hận! Buồn cười, quá buồn cười, có thể làm tôi hối hận, răng lão tử cũng cười đến nỗi sắp rớt ra rồi, ha ha.

Lôi Hỏa Vân khẽ gập người, ra vẻ buồn nôn.

- Hừ! Nó nói không sai! Là nhị công tử Lô gia Thủy Châu, nó có tư cách nói lời đó, không hề khoa trương.

Phía sau Lôi Hỏa Vân đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm đục lạnh lùng.

- Chú, sao chú tới đây?

Lô Vỹ hơi ngạc nhiên nhìn tiểu trưởng lão Lô Chí Viễn của Lô gia.

- Ha ha! Vốn là hôm nay có việc đi ngang qua thành phố Thương Hải, sau đó gia chủ Lôi Chương mời tới đây tham gia náo nhiệt. Ai ngờ tính tình thiếu gia Hỏa Vân lại như vậy, còn nói còn Nhị công tử Lô gia là lưu manh côn đồ cộng thêm vô lại, không xứng với cái gì cả, ai! Sớm biết thì đừng tới, hừ! Lôi gia chủ, cáo từ!

Lô Chí Viễn sầm mặt, dứt khoát ôm quyền cáo từ, phất tay áo định rời đi.

- Lô…Lô trưởng lão, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Con trai tôi đúng là không biết vị này là Nhị công tử Lô gia nên nói chuyện không thỏa đáng, mời về trong sảnh uống chén trà. Lô công tử cũng mời vào.

Lôi Chương hoảng hốt, trong lòng thầm kêu một tiếng " Xui xẻo."

Ai nghĩ rằng thanh niên cợt nhả giống như lưu manh côn đồ này lại là Nhị công tử Thủy Châu Lô gia có thân phận cao quý. Lô gia tuy trong Thủy Châu tứ đại thế gia xếp số hai nhưng cũng là thế gia lánh đời đời xưa.

Hơn nữa lợi hại nhất chính là trong Lô gia có mấy thành viên ở trong các bộ và ủy ban trung ương ở Yên Kinh, quan viên địa phương cũng không thiếu, trong quân đội nghe nói cũng có.

Thực lực của bọn họ so với Thủy Châu Phượng gia về phương diện nhỉnh hơn chút ít. Phượng gia thắng ở tiền nhiều khí mạnh mà Lô gia thắng ở chỗ quan viên đông đảo.

Lôi Chương biết vậy nên nhìn con trai giận đến xanh mặt, nhỏ giọng quát:

- Còn không xin mời Lô Nhị công tử vào trong sảnh uống chén trà.

- Ách, Lô công tử, hiểu lầm, đúng là hiểu lầm, mời vào phòng uống chén trà.

Khuôn mặt Lôi Hỏa Vân hồng như cà chua, vội vàng giả lả.

Ba người đi vào trong sảnh ngồi xuống.

- Lô công tử, sau này có rảnh rỗi thường tới Lôi gia đại viện thăm một chút, cứ coi đó như nhà mình đi, ha ha!

Lôi Chương cười híp mắt, thần sắc lập tức thay đổi. Con gái mình có thể quen biết Nhị công tử Lô gia cũng không hẳn là không tốt, chẳng phải tục ngữ nói nhiều bằng hữu là nhiều đường sao?

- Không biết ngưoiừ bạn học bên cạnh anh là ai.

Lôi Hỏa Vân mỉm cười nhìn Diệp Phàm, bởi vì vừa rồi Diệp Phàm nói dối nói là bạn học của Lôi Hương Thảo nên Lôi Hỏa Vân mới cẩn thận hỏi lại.

Gã chỉ sợ động vào lại lòi ra một cái gì như công tử Nam Cung gia hoặc Từ gia thì phiền to.

- A! Bạn thân của tôi, Diệp Phàm.

Lô Vỹ thuận miệng đáp.

- Không biết Diệp huynh nhà ở nơi nào à?

Lôi Hỏa Vân lễ phép hỏi, vì gã đã vừa nghĩ qua một vòng.

Nhìn chung thế gia quốc thuật Hoa Hạ ngoại trừ Thủy Châu Diệp gia thì cũng không còn danh nhân họ Diệp nào khác, trong giới phú hào hay chính giới cũng không nghe nói tới người nào có tên là Diệp Phàm.

Diệp gia đại công tử Diệp Phi Tiêu vẫn còn ở đây, lúc nãy cũng không tỏ vẻ gì nên chắc tiểu tử này không phải là người của Diệp gia, vì vậy thái độ của Lôi Hỏa Vân lạnh nhạt hơn rất nhiều.

- Một con dế nhũi nông thôn tới cũng tới xem náo nhiệt, đúng là thói đời đảo điên a, không biết tự lượng sức.

- Mặt bên đột nhiên có một thương ách thanh âm đoạt đáp, trong thanh âm hết sức khinh bỉ ý.

- A! Hoằng Đức huynh biết vị Diệp tiểu hữu này?

Lôi Chương hơi ngạc nhiên nhìn Phượng gia Nhị trưởng lão Phượng Hoằng Đức.

- Thứ hắn còn không xứng để tôi biết, đồ chó không biết chạy từ ổ nào tới, hừ!

Phượng Hoằng Đức lại càng khinh miệt, đương nhiên là muốn thừa cơ nhục nhã đồng chí Diệp Phàm.

Bởi vì tối hôm trước ở phòng ca múa Đế Lang, lúc đó Phượng Bình Thiên của Phượng gia nhảy vào đá Diệp Phàm, kết quả bị Diệp Phàm chơi đòn âm dùng Ngũ âm tiệt mạch chỉ đánh gãy chân.

Cho tới bây giờ Phượng gia vẫn không thể hiểu tại sao Phượng Bình Phi lại gãy chân, phần lớn người Phượng gia đều cho rằng gã lỡ đà nên cuối cùng tự té.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui