Quan Thương


Hôm sau là mùng 10 tháng Giêng, cũng là 24 tháng 2, Lâm Tuyền không để Quách Bảo Lâm lái xe tiễn, cũng không dùng xe của Đông Đô hay Thiên Tinh Hồ, một mình ngồi xe khách về tỉnh thành.
Công tác tiêu thụ nhà của Nguyệt Nha Hồ tới 29 mới chính thức bắt đầu, trung tuần tháng 3 còn có triển lãm nhà ở cao cấp.
Trước thời gian đó công tác chủ yếu là bồi dưỡng huấn luyện nhân viên mới cùng khuếch trương nghiệm vụ cho thuê mua bán nhà. Cố Lương Vũ mùng 2 Tết mới cùng Phàn Xuân Binh, Vương Thúy ngồi xe về quê, ở lại quê có ba ngày, mùng 6 Tết Cố Lương Vũ đã quay về công ty, hắn đưa theo Cố Quân đứa con trai gần 5 tuổi.
Những căn nhà cho chủ quản công ty mua với giá cơ bản đã được trang trí hoàn tất, qua một tháng để thông gió đã có thể vào ở. Cố Lương Vũ mua một căn nhà nhỏ nhất, tiêu tốn sách tiền lương làm công một năm, làm thủ tục vay thế chấp, có điều vẫn nợ Triệu Khôn Nghĩa 30.000 tiền trang trí.
Lâm Tuyền ngày đầu tiên về tỉnh thành liền tới nhà Cố Lương Vũ ăn tiệc mừng tân gia.
Trừ Tiền Vệ Quốc và chuyên gia kế toán Trương Đình, Lý Mai có nhà ở khác ở tỉnh thành thì Trương Bích Quân, Thiệu Binh, Tiền Vi, Phàn Xuân Binh đều chuyển tới nhà mới ở Nguyệt Nha Hồ, trở thành láng giềng của nhau. Trương Bích Quân không muốn ở khách sạn nữa, Tiền Vi thì cùng hai cô chị em thân thiết thời đại học trả lại căn nhà đã thuê hai nằm, cùng dọn tới nhà mới.
Tuy nói là tiệc tân gia cũng chỉ là quây quần ngồi quanh một cái bàn tròn, toàn là nhân viên quản lý cao cấp của công ty, cùng với vợ của Thiệu Binh và hai cô bạn của Tiền Vi.
Cô Lương Vũ đích thân xuống bếp, tài nghệ nấu nướng làm mọi người chấn động.
Tiền Vi nhìn mọi người quanh bàn, đột nhiên la lớn như phát hiện điều gì kinh khủng lắm:
- Ban đầu tôi tưởng tổng giám đốc cho chúng ta mua nhà với giá ưu đãi là nghĩ cho chúng ta, giờ mới nhận ra mọi người cùng ở đây, chỉ thuận tiện cho anh ấy bóc lột.
Cả bàn cùng cười rộ cả lên.

Lâm Tuyền trêu lại:
- Còn tưởng cô giữ nhà mới lại làm ổ ái tình, sao lại đem chị em vào ở cùng?
- Xí, vị đó của cô ấy kiêu lắm, sao lại thèm ở trong nhà bạn gái mua.
Hai cô bạn của Tiền Vi tính cách rất sôi nổi, một cô tên Trương Linh, cô kia tên Cảnh Lệ Lệ, thời đại học ở cùng phòng với Tiền Vi, có lẽ với Thiệu Binh, Tiền Vệ Quốc bọn họ kiêng dè một chút, còn với ông chủ thần bí của Tiền Vi do quá trẻ nên tùy ý hơn.
Trương Linh, Cảnh Lệ Lệ trước khi tới nhà Cố Lương Vũ, nghe nói ông chủ thần bí hôm nay cũng xuất hiện, còn đùa nhau:
- Hay là để Linh Linh thi triển mỹ nhân kế, trâu già gặm cỏ non, bắt lấy hồn vía ông chủ của cô, sau này chị em chúng ta muốn nhà có nhà, muốn xe có xe rồi.
Đến khi bọn họ thấy Trương Bích Quân không hề trang điểm mà vẫn xinh đẹp rạng ngời, biết Trương Bích Quân chính là vị tổng giám đốc bị ông chủ thần bi sai bảo như súc sinh, khiến mỗi ngày thời gian trang điểm bị chèn ép chưa tới 15 phút. Mơ mộng của Trương Linh, Cảnh Lệ Lệ tan thành bong bóng:
- Không trang điểm một tiếng, ra đường cảm giác như chỉ mặc mỗi đồ lót. Ông chủ của cô thật ác độc, đại mỹ nữ như thế, không biết thương hương tiếc ngọc?
Đợi tới khi nhìn thấy Lâm Tuyền trẻ tuổi giàu có lại còn thư sinh tuấn tú như thế, hai cô gái lòng xuân nhộn nhạo, nhưng trêu ghẹo vài câu mới phát hiện Lâm Tuyền hoặc là tay chơi có hạng đã vờn hoa ghẹo liễu chán chê, hoặc là người tâm chí kiên định như thép, cùng với người như thế chơi đùa tình cảm, định sẵn bản thân sẽ bị nuốt chửng tới xương khớp cũng chẳng còn.
Cảnh Lệ Lệ mắt lúng liếng nhìn Lâm Tuyền:
- Anh Lâm, nghe nói anh mở một công ty đầu tư, nếu chúng tôi có dự án tốt thì anh có đầu tư không?

Lâm Tuyền gật đầu:
- Cứ nói ra xem, nói không chừng tôi có hứng thú.
- Ở tại Nguyệt Nha Hồ, bất kể là thuê nhà hay là mua nhà đều là thanh niên tài tuấn, đa phần phẩm vị cao, bằng cấp cao, nhiều người có thói quen ngồi quán bar, tới trung tâm thành phố thì phiền toái, chẳng bằng mở một quán bar ở gần hồ. Chỉ có người ở trong tiểu khu mới có thể thành hội viên, không mở cửa với bên ngoài, người khác muốn vào phải đi cùng hội viên. Tên của quán bar tôi cũng nghĩ sẵn rồi, gọi là Quán bar Sau Hồ.
Lâm Tuyền tán thưởng:
- Ồ, chủ ý này không tệ, cô không sợ hạn chế quá nhiều, không ai tới quán bar à? Tiểu khu Nguyệt Nha Hồ không cho người ngoài tùy ý ra vào, nếu không chủ nhà sẽ có ý kiến.
- Sao có thể chứ? Mọi người đều biết tiểu khu là nhà ở cao cấp do đích thân anh Lâm dựng lên, người sống bên trong đều có đẳng cấp, tôi thấy mọi người đều muốn làm quen với nhau, chỉ là không có cơ hội và địa điểm thích hợp, dân ta ở phương diện xã giao còn rất hướng nội, một địa điểm hạn chế như Quán bar Sau Hồ sẽ là nơi tốt.
Lâm Tuyền nhìn Tiền Vi hỏi ý.
Tiền Vi nói:
- Tôi đang định nộp bản kế hoạch lên cho anh đây, bao gồm thành lập phòng tập thể dục có thể cho phép 40 người cùng sử dụng, địa điểm chọn tầng chót bên hồ, đối diện là cảnh hồ đẹp đẽ, tường thành cổ kính, tao nên khu sinh hoạt công cộng cho cả tiểu khu, ở triển lãm nhà ở mùa xuân, chủ đề kế hoạch mà chúng tôi lập ra là xã giao tập thể của Nguyệt Nha Hồ.
Lâm Tuyền gật đầu, Tiền Vi đúng là rất hiểu khu Nguyệt Nha Hồ này, ngày Lâm Tuyền đến vặn hỏi cô đã nhận ra điều này rồi, thuật nhìn người mà ông ngoại dạy cho y khiến Lâm Tuyền tự tin đưa ra quyết định chóng vánh, khiến nhiều người ngạc nhiên, ví dụ lần dùng Cố Lương Vũ chỉ sau một lần gặp mặt trên tàu thủy, tới nay vẫn làm Cố Lương Vũ, Phàn Xuân Binh cảm thấy khó tin, chỉ biết dùng hai chữ cơ duyên để giải thích.
Lúc này Lâm Tuyền chỉ nói:

- Hôm nay là tiệc tân gia của Lão Cố, không bàn công việc, phương án này mọi người thương lượng với nhau.
Cảnh Lệ Lệ lợi dụng ưu thế nữ giới, giọng hơi nhõng nhẽo:
- Chuyện công ty các anh tôi không xen vào, cái quán ba này tôi và Linh Linh muốn nhận bao thầu từ công ty của anh, cần lời vàng ý ngọc của anh mới được.
Lâm Tuyền vẫy tay gọi Cố Lương Vũ mặc tạp dề đi ra:
- Lão Cố quản mảng này, cô giao lưu với lão Cố đi.
Cố Lương Vũ nãy giờ chỉ chăm chú nấu nướng không để ý lắm, hỏi:
- Chuyện gì thế?
Tầng chót của sáu tòa nhà sát hồ trước kia được thiết kế thành nơi ngắm cảnh, có diện tích gần 1000 mét vuông, nhưng đoạn ở góc rẽ là nơi có phong cảnh đẹp nhất, ngay từ đầu Lâm Tuyền đã nhắm tới, mấy trăm mét vuông tinh hoa chở đó đều là tài sản của Lâm Tuyền. Cảnh Lệ Lệ thấy Lâm Tuyền không trúng mỹ nhân kế của mình, vừa cứng vừa thối như cục đá trong nhà xí, quay ngoắt đi nói chuyện làm đẹp với vợ Thiệu Binh.
Lâm Tuyền cười nhẹ, không để ý tới cô, kéo Cố Quân tới bên cạnh.
Cố Quân đen nhẻm gầy tong teo, trước mặt mọi người sợ hãi, rụt rè, nhìn thấy Lâm Tuyền muốn kéo mình tới liền trốn sau lưng cha,.
Cố Lương Vũ đẩy con về phía trước, nói:
- Mấy năm qua tôi lang thang bên ngoài, cảm thấy có lỗi với nó nhiều nhất, tôi cho tổng giám đốc xem ảnh rồi đấy, năm ngoái tôi đi nó còn trắng bóc bụ bẫm, hiện thành như thế này, lại còn có chút hướng nội, nên mới mang nó theo.
Vợ Cố Lương Vũ ở lại quê, chỉ mang con trai theo, Lâm Tuyền với chuyện kiểu này rất lãnh đạm, cho nên không hỏi nguyên nhân, đem hai phong bao đỏ đưa cho Cố Lương Vũ:

- Chúc mừng tân gia, còn đây là quà gặp mặt của tôi cho cháu nó.
Cố Lương Vũ tính tình chân thành, không khách sáo, nhận lấy hai phong bao dầy, gõ đầu con trai một cái:
- Cái thằng nhóc này còn chưa chào chú đi.
Lâm Tuyền chỉ thấy Cố Quân lí nhí cáo gò đó nghe không rõ, nói:
- Thiệu Binh quen thuộc ở tỉnh thành, anh bảo anh ấy kiếm giúp một nhà trẻ, từ hôm nay trở đi, chúng ta không thể để nó thiệt thòi.
- Tôi còn chưa nói chuyện này, Thiệu Binh đã vơ lấy rồi.
Lâm Tuyền gật đầu, quay sang nhìn Phàn Xuân Binh, Vương Thúy:
- Hai người chuyển khỏi nhà mới ngay, ngang nhiên chung sống phi pháp, ảnh hưởng không tốt ....
Phàn Xuân Binh nói:
- Ở quê chúng tôi, uống rượu đính hôn là thành con rể rồi, cả ba Vương Thúy cũng không đuổi được chúng tôi khỏi nhà đâu.
Mọi người cười ầm ĩ, chuyển sang trêu ghẹo hai người đó.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận