Quan Thương


Đứng một lúc thì mỏi chân, hai người quay về giường ôm nhau, nghe tiếng mưa, thi thoảng có ánh chớp chói lòe qua ổ cửa, thủ thỉ tâm tình, thời gian qua Lâm Tuyền vì chuyện Cty đầu tư Nam Cảng và Thực nghiệp Tinh Hồ làm bận bù đầu, tính kỹ ra thì phải mười ngày rồi mới có được một ngày rảnh rỗi như thế, bất giác bị cơn buồn ngủ vô cùng vô tận nhấn chìm lúc nào không hay, khi mũi ngứa ngứa, hắt hơi một cái tỉnh lại, nhìn thấy Trương Đào, Điền Lệ đang nhìn mình chăm chăm, Trần Vũ thì đứng phía sau cười giảo hoạt.
- Lão Đại, anh tàn nhẫn thật đấy, một đại mỹ nữ ở cùng phòng với anh mà anh lăn ra ngủ ngon lành được.
Lâm Tuyền vội vàng bò dậy chạy tới trước gương, bất ngờ là Trương Đào lại không vẽ gì bậy bạ lên mặt y.
- Thông thường mà nói người ta chuốc mỹ nữ say, lừa lên phòng ngủ, sau đó muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ thấy người như anh, đúng là làm mất mặt toàn bộ nam nhân.
Lâm Tuyền theo thói quen đá Trương Đào một cái, cười mắng:
- Ai như đôi gian phu dâm phụ cậu, chỉ mới tách nhau ra một lúc đã không chịu nổi rồi, xem ra đành phải để hai người ở cùng một phòng.
Trương Đào nhe răng cười với Trần Vũ:
- Lão Đại của bọn tội là vậy đấy, trông có vẻ như nam nhân rất chững chạc, thực ra nhiều việc đơn thuần lắm, anh ấy rất là an toàn, hay là thế đi, cô cứ ở đây, đừng gây trở ngại cho cuộc sống tình dục của tôi và Điền Lệ.
- Phì phì phì, ai thèm có cuộc sống tình dục với anh?
Điền Lệ cứ như quên mất vừa rồi mình và Trương Đào làm chuyện gì.
Nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng, chẳng biết mình ngủ từ khi nào, Lâm Tuyền cười xin lỗi Trần Vũ:
- Thời gian không còn sớm nữa, em và Điền Lệ về ngủ đi, mai bọn em còn phải đi học nữa.

Trương Đào thi nghiên cứu sinh đa phần là theo đuôi Điền Lệ, với trình độ của hắn chẳng hi vọng gì, tiếng Anh cấp bốn còn chưa qua nổi, giờ chuyển tới sống ở một nơi thư thái như chung cư Thanh Niên, càng không muốn tới nơi nóng như lồng hấp để học thêm nữa.
Chuyện của công ty Lâm Tuyền không biết phải giải thích từ đâu, liền không nói gì với Trần Vũ, có lẽ sâu trong nội tâm của y không muốn trước khi tình cảm hai bên ổn định để nhân tố bên ngoài quá ảnh hưởng tới cảm nhận của đối phương về mình.
Trong học viện ngoại thương có rất nhiều người tham gia công tác từ sớm, cũng có không ít người bắt đầu sáng nghiệp giống Trần Lập, Trương Đào. Cho nên đám Trương Đào, Điền Lệ không chú ý tới việc Lâm Tuyền bận rộn, trong nhận thức của bọn họ, Lâm Tuyền từ lúc nhập học tới giờ lúc nào không bận rộn, trước kia thì vùi đầu vào học, hiện thì mải miết đi làm, Trần Vũ lại ngượng không muốn tỏ ra quá quan tâm trước mặt hai người kia, nên không hỏi nhiều.
Cao ốc Nam Cảng khởi công xây dựng vào trung tuần tháng 7, đây là kiến trúc cao tầng đầu tiên của Tân thành Nam Cảng, Lâm Tuyền liền quay về Tĩnh Hải, thời gian qua ít về nhà, qua lời Lâm Tĩnh Di biết mẹ rất giận nên lặng lẽ tham gia lễ khởi công, tranh thủ trong hai ngày xử lý hết chuyện tích trữ, hôm sau tới nhà Khổng Lập Dân ăn cơm.
Lâm Tuyền đi đi về về tránh về nhà, nhưng không thể tránh Tiểu Sơ, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng, Tiểu cứ làm ầm lên đòi tới Kiến Nghiệp, vì trời quá nóng khóa học thêm 20 ngày mới được 10 ngày đã phải dừng, Lâm Tuyền liền đưa Tiểu Sơ lên Kiến Nghiệp.
Từ tỉnh thành tớ Tĩnh Hải, nếu ngồi chiếc xe Grand Cherokee do Quách Bảo Lâm lái thì chỉ cần chưa tới hai tiếng, lái xe của Khổng Lập Dân đi mất ba tiếng rưỡi.
Xe tới Kiến Nghiệp thì đã là một giờ sáng, Lâm Tuyền kéo Tiểu Sơ ngáp ngắn ngáp dài tới chung cư Thanh Niên, còn nũng nịu đòi y cõng, Lâm Tuyền sống ít tầng 8, may là có thang máy nếu không dám phải vào viện lần nữa vì chiều lòng cô công chúa nhỏ này, mở cửa phòng ra, bật đèn tường, nhưng không thấy Trương Đào mà lại thấy Trần Vũ đắp chăn chiên ngủ trong phòng, cánh tay trần áp lên chăn, còn cả chiếc chăn trắng muốt lộ ra ngoài, mái tóc mây đen nhánh để xõa tự nhiên, càng làm khuôn mặt thêm xinh đẹp.
Tích tắc đó Lâm Tuyền quên mất cả Tiểu Sơ, si mê nhìn Trần Vũ ngủ, Lâm Tiểu Sơ đang buồn ngủ không để ý, va phải lưng Lâm Tuyền, phụng phịu đẩy y ra, mắt lim dim đi vào, mới đầu còn không để ý, cởi dép ra đi được vài bước thì thét lên kinh hãi:
- Tiểu Ba, chỗ anh ở vì sao lại có con gái?
Trần Vũ bị tiếng hét làm choàng tỉnh, nhìn thấy Lâm Tuyền và Tiểu Sơ, cuống cuồng ngồi dậy, chỉ mặc áo hai dây mỏng manh, cả mảng da ngực trắng như bông lộ cả ra ngoài, mặt đỏ bừng:
- Trương Đào ... Và Điền Điền Lệ ngủ ở phòng kia ... cho nên .. em
Cứ như bị người ta bắt gian tại giường vậy, Trần Vũ cuống quit phân bua, giọng lắp ba lắp bắp:
Lâm Tuyền đóng cửa lại, chỉ Tiểu Sơ giới thiệu:
- Em gái anh, Lâm Tĩnh Sơ, từ Tĩnh Hải tới chơi, anh còn định tối nay để nó ngủ ở phòng của em.
Ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Sơ quét qua quét lại giữa Lâm Tuyền và Trần Vũ, Trần Vũ luống cuống không biết phải nói gì.
Lâm Tuyền vỗ đầu Tiểu Sơ:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Tối nay em ngủ tạm với Trần Vũ ở chỗ này, ngày mai anh đưa em tới chỗ chị Tĩnh Di.
Rồi dặn Trần Vũ:
- Em gái anh nó lắm chuyện lắm, nó mà hỏi em cái gì em cứ mặc kệ nó, nếu không nó quấy rầy em tới phiền chết thôi đấy.
- Này, sao anh lại nói em như thế được.
Tiểu Sơ không hài lòng chút nào:
- Anh ngủ ở đâu?
Trần Vũ không dám nhìn Tiểu Sơ:

- Hơn một giờ rồi, đừng đi đâu nữa, ngủ ở ghế sô pha đi.
- Vậy cũng được.
Lâm Tuyền đẩy Tiểu Sơ đi đánh răng trước, làm mặt quỷ với Trần Vũ, hạ thấp giọng nói:
- Em gái anh mà không tới thì hôm nay anh không được dưỡng mắt rồi.
Trần Vũ lườm y một cái:
- Em gái anh mà không tới thì anh ngoan ngoãn ra ngoài mà ngủ, mà em gái anh xinh đẹp thật đấy.
- Chỉ là con nhóc thôi, học kỳ sao lên năm thứ ba cao trung, vốn có lớp học thêm 20 ngày, nhưng mà Tĩnh Hải nóng quá học không nổi, chị em làm bác sĩ ở Bệnh viện nhân dân tỉnh, nó cứ đòi tới chơi, vừa vặn công ty có chuyện, nên đi luôn trong đêm.
- Hai người nói xấu gì em đấy?
Tiểu Sơ từ phòng vệ sinh thò đầu ra:
Lâm Tuyền thuận tay vơ một thứ ở gần ném tới:
- Trần Vũ khen em xinh đẹp, rõ ràng em nghe thấy rồi, đừng có đắc ý nữa, trời nóng thế này, tỉnh thành khác gì Tĩnh Hải, có gì hay mà chơi? Anh cũng bận lắm, chẳng có thời gian đưa em đi chơi đâu.
- Không tới tỉnh thành thì làm sao biết Tiểu Ba dấu đại mỹ nữ ở trong phòng chứ. Em phải gọi điện cho ba mẹ, xem anh giải thích ra sao?
Thấy Lâm Tuyền cầm lấy cuốn sách dày, Tiểu Sơ thè lưỡi ra làm mặt quỷ rồi rụt đầu vào:
Trần Vũ khen mình xinh đẹp, Tiểu Sơ lập tức thấy Trần Vũ rất thân thiết, hai cô gái chui vào cùng một cái chăn, làm Lâm Tuyền mơ mơ màng màng ngủ vẫn nghe thấy tiếng nói cười rúc rích của hai cô gái.
Buổi sáng Lâm Tuyền và Trần Vũ dậy trước, phí mất không biết bao nhiêu công sức mới đánh thức được Tiểu Sơ dậy, Lâm Tuyền và Trần Vũ ngồi ghế sô pha nói chuyện, liếc thấy Tiểu Sơ không nhìn phía này là lén lút nắm tay nhau, làm như ngoại tình vụng trộm vậy. Khi Trương Đào và Điền Lệ vào, Tiểu Sơ đang đánh răng rửa mặt, Trương Đào miệng há hốc tới có thể nhét cả một quả trứng ngỗng vào:
- Đêm qua anh với Trần Vũ ngủ với nhau à?

Trần Vũ mặt phủ ráng hồng tới tận cổ, càng làm đôi gian phu dâm phụ suy tưởng lung tung, Trương Đào tặc lưỡi:
- Lão Đại, anh thật siêu nha, cái này gọi là gì nhỉ, à đúng, như bài Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ, đây gọi là " tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô thanh", anh đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm giết voi, lén la lén lút chinh phục được Tiểu Vũ rồi.
Hảo vũ tri thì tiết
Đương xuân nãi phát sinh
Tuỳ phong tiềm nhập dạ
Nhuận vật tế vô thanh
***
Trời tốt, mưa lành tới
Đang xuân chợt nhẹ rơi
Vào đêm theo với gió
Êm tiếng mát cho đời


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận