Quan Thương


- Tiểu Ba, ngồi xuống đi.
Phương Nam nói nhỏ đủ để Lâm Tuyền nghe được, nhìn cô cười, Lâm Tuyền càng thấy lòng khó chịu, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi xuống, lúc này vạn vạn lần không thể phá hỏng bữa tiệc, nếu không làm Phương Nam càng khó xử, từ từ ngồi xuống.
Trên danh nghĩa Phương Nam chỉ là trợ lý của Lâm Tuyền, nhưng trong mắt người nhà, quan hệ bọn họ đã tới giới hạn nhất định rồi, trước kia Lâm Minh Đạt, Trần Tú chỉ là hoài nghi, lúc này nhìn phản ứng của Lâm Tuyền mới xác nhận hoàn toàn, cũng không biết phải nói làm sao.
Trần Vệ Hồng ngượng ngùng, chạy biến vào hậu viện.
- Ba, ba làm sao thế?
Tiểu Tư Vũ bị Lâm Tuyền làm hoảng sợ, tay ôm chặt cổ y, mở to mắt hỏi:
- Ba không sao, Tư Vũ con có bị đau không?
Tiểu Tư Vũ lắc đầu, Lâm Tuyền không nói gì nữa nắm lấy tay cô bé, Phương Nam đưa tay xuống dưới bàn, khẽ nắm tay y vỗ về. Tiểu Tư Vũ thấy tay mẹ, tay nó với cả tay ba đều nắm lấy nhau ở dưới bàn, cảm thấy rất thú vị.
Triệu Tăng đứng ở cửa, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy bàn tay Lâm Tuyền nắm tay Phương Nam dưới bàn, hắn cũng biết cảnh ngộ của Phương Nam, nghĩ Lâm Tuyền và Phương Nam tới với nhau không phải là chuyện xấu. Nội tâm lẫn tình cảm của Lâm Tuyền rất yếu đuối, khác hoàn toàn chuyện y lão luyện trong mối quan hệ xã giao cùng thiên phú thương nghiệp, chỉ có cô gái từng trải thành thục như Phương Nam mới có thể chăm sóc chiếu cố cho Lâm Tuyền, nếu đổi lại là cô gái ngây thơ cùng tuổi, sớm muộn cũng có xung đột.
Triệu Tăng đi tới, đầu ghé vào giữa Lâm Tuyền và Lâm Minh Đạt:
- Thầy, Tiểu Ba, bí thư Cố muốn gặp.
- Nhất định phải đi à?

Lâm Tuyền hỏi lại, e rằng đây là chủ ý của Cảnh Nhất Dân:
- Đây là chuyện sớm muộn, em không tránh được đâu.
Triệu Tăng vỗ vai Lâm Tuyền:
Lâm Tuyền nhìn cha, Lâm Minh Đạt đặt đũa xuống đứng dậy.
- Ba, con cũng muốn đi.
Tiểu Tư Vũ bám lấy đùi Lâm Tuyền:
- Tư Vũ, ngoan, để ba con đi, ba còn có việc.
Phương Nam biết trong kia toàn nhân vật lớn, giữ Tiểu Tư Vũ lại:
- Đồ sâu con thích bám người ta.
Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ lên, béo mông cô bé một cái:
- Không được béo mông con gái, ba đi béo mông mẹ ấy.
Giọng Tiểu Tư Vũ vừa trong lại vừa to, làm người trong đại sảnh nghe thấy hết, tất cả cười rộ lên, Lâm Tuyền bế vội cô bé đi vào hậu viện, không dám nhìn phản ứng mọi người.
Trạch viện vẫn bảo tồn nguyên xi theo kiến trúc cổ, rộng ba mẫu, chia làm ba phần, sân trước, nhà chính, hậu viện. Lâm Minh Đạt, Lâm Tuyền, Triệu Tăng đi vào nhà chính, Trần Kiến Quốc vừa đi chào khách ở phòng khác về, thấy bọn họ không hiểu ra làm sao, cũng theo vào, liền nhìn thấy Cố Hiến Chương đứng dậy bắt tay Lâm Minh Đạt.
- Nhất Dân thường kể với tôi về anh, anh là đồng môn của Nhất Dân, nói như thế chúng ta cùng tuổi. Lâm Tuyền có thành tựu lớn như ngày nay, đều là công lao giáo dục của anh.
Trần Kiến Quốc sững người, thân phận như Cố Hiến Chương sao phải đứng dậy bắt tay đứa em rể làm hiệu trưởng quèn này, còn Tiểu Ba cũng chỉ là tên thầy giáo quèn nốt thì thành tựu gì? Nếu bảo đó chỉ là lời khách khí thì quá mức rồi, vả lại Cố Hiến Chương cần gì khách khí như thế?
- Không dám, bí thư Cố quá khen rồi, Tiểu Ba đều do ông ngoại nó dậy dỗ.
Lâm Minh Đạt không nhận công về mình, nếu nói ông có ảnh hưởng gì tới Lâm Tuyền, thì đó là không để Lâm Tuyền đi chệch hướng quá mức thôi. Rồi ung dung chào hỏi mọi người, ngồi phía tay trái Trần Nhiên, Lâm Tuyền là phận con cháu, đương nhiên cùng Triệu Tăng ngồi vị chí chót.
Dù là tiệc nhà, song mọi người xuất thân quan trường cả, tôn ti trật tự không thể thiếu, tám người lần lượt ngồi theo thứ tự: Trần Nhiên, Cố Hiến Chương, Lâm Minh Đạt, Cảnh Nhất Dân, Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng, Triệu Tăng, Lâm Tuyền. Còn Hướng Nghĩa Sơn, Trương Quyền cùng mấy vị thường ủy khác ngồi ở sương phòng bên cạnh.
Nhìn thấy Lâm Minh Đạt và Lâm Tuyền đi vào nhà chính, Trương Quyền quay đầu nhìn Trần Minh Hành, cả hai đều ngạc nhiên. Mấy năm qua Lâm Tuyền làm ra một số việc, ít nhất gây ra ảnh hưởng tương đối lớn trong thượng tầng xã hội Tĩnh Hải, nhưng Trương Quyền chưa bao giờ thực sự để ý, ông ta hiển nhiên quy kết tất cả do Trần Nhiên giật dây đằng sau, ngược lại Trương Quyền cho người chú ý tới ba anh em Trần Kiến Quốc.
Có điều nhìn tình cảnh này, ba anh em kia không được vào nhà chính ngồi, như vậy hai năm qua đã theo dõi nhầm mục tiêu rồi.
Trần Minh Hành thì lại nghiêm túc tra gốc gác của Liên hợp Tĩnh Hải, song thu hoạch có hạn, từ nhiều dấu hiệu cho thấy Liên hợp Tĩnh Hải là công cụ kiếm tiền của quan viên Cảnh hệ, Lâm Tuyền trẻ như thế có tư cách ngồi ở nhà chính, phải chăng Cảnh Nhất Dân thông qua Liên hợp Tĩnh Hải leo được lên thuyền của Cố Hiến Chương?
Trần Vệ Hồng lúc này thấy anh cả đứng sững sờ ngoài cửa, không biết chuyện xảy ra trước đó khẽ đẩy một cái:

- Sao không vào đi, đứng đó làm gì.
Chợt ngó thấy Lâm Minh Đạt, Lâm Tuyền, tức thì há mồm không nói được lời nào nữa, khéo Trần Kiến Quốc sang một bên, hỏi:
- Sao bọn họ lại vào đó?
Trần Kiến Quốc hỏi lại:
- Có phải trước kia chúng ta qua lại nhà Lão Tam ít quá không?
- Sao còn ít được, lần trước Tiểu Ba bị tai nạn, em còn nhờ người biếu 200 đồng, anh và anh hai thì sao? Chuyện này là thế nào?
- Lâm Minh Đạt và bí thư Cảnh là bạn học, Triệu Tăng được bí thư Cảnh coi trọng, ít nhiều là nhớ có quan hệ với Lâm Minh Đạt. Tiểu Ba thì hình như thân với bí thư Cố lắm, lần này bí thư Cố tới đây, trông có vẻ như nể thể diện nó ...
- Làm gì có thể, nó là cái thằng giáo viên quèn ...
Trần Vệ Hồng không tin, nhìn vào trong nhà chính lần nữa, lúc này Cố Hiến Chương đang nói chuyện với Trần Nhiên:
- Nó được mấy cái tuổi đầu, ngay cả bạn gái đàng hoàng còn chưa có thì làm được việc gì?
Vị trí bàn tiệc ở nhà chính hơi loạn, vì toàn là người Cố Hiến Chương điểm danh. Trần Kiến Quốc bản lĩnh kinh doanh không ra sao, nhưng bao năm luồn cúi quan hệ, không phải không có tâm đắc, ông ta thoáng cái đã nhìn ra, tất cả những người kia đều xoay quanh Lâm Tuyền, không phải y là nhân vật quan trọng nhất, nhưng giống như cây cầu kết nối những người đó, bọn họ tới đây không phải vì cha ông ta, mà vì Lâm Tuyền, đứa cháu không có chút máu mủ gì mà ông ta luôn xem thường.
Trần Kiến Quốc đứng ngồi không yên, Trần Vệ Hồng càng thấp thỏm, nhớ tới thái độ của mình lúc nãy càng Sợ, ánh mắt lúc nãy của Lâm Tuyền khiến bà ta tới giờ còn run run, nếu không có Lâm Minh Đạt giữ lại, bà ta tin chắc y không chút nển nang xông vào đánh mình, tự an ủi bản thân rằng không phải thế, chắc có nguyên nhân nào khác. Thà rằng chuyện rõ ràng còn dễ chịu hơn, đây cứ như đợi tòa ra phán quyết vậy, tư vị chờ đợi làm bà ta không chịu nổi:
- Đi tìm anh hai bàn bạc xem.
Hai người bỏ khách khứa đó, đi vội ra ngoài, va phải Trầ Kiến Quân đang cầm chén rượu vào, thế là một trái một phái kéo tay ông ta ra ngoài.
- Sao thế, sao thế?
Trần Kiến Quân chẳng hiểu gì:

- Lãnh đạo của Tiểu Tấn nhà anh tới rồi đó, anh trốn đi đâu, em vừa uống hộ anh ba chén rượu.
Kéo Trần Kiến Quân vào một chỗ vắng, Trần Kiến Quốc định nói, há miệng chợt nhận ra không biết phải nói gì, đá bóng sang Trần Vệ Hồng:
- Lão Tứ, cô nói đi.
- Em nói gì bây giờ.
Trần Vệ Hồng giọng biến dạng:
- Em còn chưa hiểu chuyện ra sao?
- Chuyện gì?
Trần Kiến Quân càng ù ù cạc cạc:
- Hai người làm sao thế, cứ như ăn phải ruồi vậy.
Trần Kiến Quốc cười khổ:
- Chú tới phòng kia nhìn một cái là hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận