Quan Thương


Xe chạy rất êm rời khỏi Trung học Tây Trạch, cửa sổ xe kéo rèm kín, Tiêu Lỵ Lỵ gần như không cảm giác được xe đang đi, cũng không nghe thấy tiếng động cơ. Lâm Tuyền trong mắt bọn chúng là một nhân vật thần bí khó lường, bất kể là lần đầu gặp nhau hay trong quá trình tiếp xúc sau này, rồi đến scandal giữa y và Trần Phi Lăng, thầy giáo trẻ đẹp trai này có quá nhiều bí mật không nhìn thấu được.
Trước khi lên xe, Tiêu Lỵ Lỵ còn lấy Lâm Tuyền và Thái Đan Đan gán ghép với nhau, giờ ngồi trên chiếc ghế da êm ái cảm thấy gò bó, cùng Văn Nhàn, Trương Giới nhìn qua nhìn lại, không biết phải nói gì?
Tiêu Lỵ Lỵ nghĩ bụng :" Ngồi xe thế này đâu giống đi công tác? Còn thoải mái hơn ở nhà nằm xim phim." Tò mò xem xét trang thiết bị trong xe, có điện thoại, có đầu chơi game, có quầy bar cỡ nhỏ, có cả tủ lạnh, máy nghe đĩa CD, bốn cái màn hình LCD cỡ nhỏ sau lưng ghế, màn hình LCD phía trước khoang xe càng lớn hơn cả TV ở nhà cô, lại có dàn máy vi tính IBM. Nhất là cái ghế đang ngồi, ấn vài cái, như cái ghế matxa hay trưng bày ở trung tâm mua sắm.
- Thấy buồn thì tự chọn trò chơi nhé.
Nghe Lâm Tuyền nói, đám Tiêu Lỵ Lỵ lí nhí vâng dạ, ngồi im tại chỗ không dám động đậy gì, Phương Nam cười khúc khích nói Lâm Tuyền hàng ngày quá nghiêm khắc khiến bọn nhóc sợ.
Lâm Tuyền cầm kế hoạch buổi biểu diễn do đám Tiêu Lỵ Lỵ cùng cả lớp họp bàn suốt ba ngày làm ra, cùng Phương Nam ghé đầu vào nhau xem chung. Bản kế hoạch trình bày rối loạn, ấu trĩ, nhiều chỗ không phù hợp với thực tế, khả năng thực thi không cao, nhưng có thể nhìn ra tâm huyết bọn chúng đổ vào đỏ, không đơn giản.
Phương Nam ấn nút, tắt đèn trần khoang xe đi, chỉ còn ánh đèn mờ mờ hai bên, màn hình LCD cỡ lớn lắp ở tường gỗ đào mộc phía trước bật lên, cô chọn DVD Trần Phi Lăng biểu diễn hiện trường cho vào máy, khoang xe như biến thành sân khấu di động, tràn ngập hình ảnh kiều diễm và tiếng hát ngọt mê người của Trần Phi Lăng.
Lâm Tuyền người hơi ngả về phía trước, nhìn ba đứa học sinh:
- Thấy xem qua bản kế hoạch của các em rồi, hơi sơ sài, có lẽ không lọt được vào mắt người có chuyên môn, thầy nghĩ đó không phải là vấn đề, quan trọng là các em phải trao đổi tốt với Trần Phi Lăng, lấy sự chân thành và nhiệt tình thuyết phục cô ấy đồng ý kế hoạch của mình. Việc hoàn thiện phương án cùng với công tác thực tế, nhân viên bên cạnh Trần Phi Lăng sẽ tham dự vào. Có điều bây giờ thầy nhìn các em có vẻ không đủ tự tin lắm, hay là tới thăm cô ấy một chuyện rồi về Tĩnh Hải nhé?
- Không, bọn em ôm quyết tâm không thành công cũng thành nhân mà.
Văn Nhàn phát biểu một câu ngây thơ đáng yêu bị Lâm Tuyền khẽ khỏ đầu một cái, ôm đầu nhõng nhẽo tức thì trở nên phấn khích:
- Nếu thất bại quay về còn mặt mũi nào thấy các bậc phụ lão nữa.
Lâm Tuyền nhìn sang hai đứa còn lại:
- Các em thì sao?

Tâm tư Tiêu Lỵ Lỵ hình như không ở chuyện biểu diễn, ngồi trên xe cứ nhìn trộm Phương Nam suốt, thấy Lâm Tuyền đột nhiên hỏi tới thì giật nảy mình:
- Dự, dạ, đương nhiên là tự tin chứ ạ.
Trương Giới nhớ ra đã gặp Phương Nam rồi, đó là năm ngoái hắn bị công ty tài vụ ép trả nợ, phải vờ xô xe đề tống tiền, không ngờ xô phải xe Phương Nam, lúc đó Lâm Tuyền cũng đi cùng Phương Nam.
Từ lúc nhớ ra, Trương Giới luôn thầm suy đoán thân phận thực sự của Lâm Tuyền cùng quan hệ với Phương Nam.
- Thấy Lâm và ...
Lâm Tuyền lên xe không giới thiệu tên Phương Nam, Trương Giới không biết xưng hô ra sao, nhìn Phương Nam, rụt rè hỏi:
- Cô ấy là ...
Tiêu Lỵ Lỵ và Văn Nhàn cũng đang quan tâm vấn đề này, chỉ là cố kìm chế không hỏi ra, nghe Trương Giới nói vậy, đều ngả người tò mò nhìn Lâm Tuyền và Phương Nam, thầm nghĩ :" Cô ấy đẹp hơn cả minh tinh, chẳng trách cô Thái chẳng thể làm thầy Lâm động lòng."
Phương Nam lấy danh thiếp ra, phát cho mỗi người một tấm:
- Các em có thể gọi tôi là chị Phương Nam, lần biểu diễn này sẽ do công ty chúng tôi tài trợ toàn bộ.
Tiêu Lỵ Lỵ lẫm nhẩm đọc:
- Phương Nam, phó tổng giám đốc tập đoàn Liên hợp đầu tư Tĩnh Hải, giám đốc bộ phận giám sát kiểm toán.
Đọc xong miệng há hốc quên ngậm lại:
- Hôm qua trên thời sự có nói tới tập đoàn Liên hợp Tĩnh Hải, em còn nghĩ giám đốc phải là mấy ông bác trung niên đầu hói, bụng bự, mắt hau háu chứ.
Phương Nam cười khẽ:
- Ông bác trung niên trong công ty chị không nhiều, nhưng mắt hau háu lại không ít.
Nói tới đó đưa mắt liếc Lâm Tuyền một cái.
Lâm Tuyền chuyên tâm xem Trần Phi Lăng biểu diễn trên màn hình không biết.
Văn Nhàn thấy Phương Nam thân thiết dễ gần, mạnh dạn hỏi:
- Chị Phương Nam, chị và thầy Lâm của bọn em có quan hệ thế nào.
Tiểu nha đầu này rất biết lân la bắt chuyện, nói vài câu, thân cận nhanh, chớp mắt đã chẳng còn gò bó gì, gọi chị cứ tự nhiên như gọi bao nhiêu lần rồi vậy.
- Chị và cậu ta á?
Phương Nam chỉ mình rồi chỉ Lâm Tuyền:
- Cậu ấy giống các em, gọi chị là chị.
- Sao có thể thế được, thầy Lâm già như thế.

- Tôi mà già à?
Lâm Tuyền nghe thấy, trừng mắt nhìn Văn Nhàn, rồi lại nhìn Phương Nam:
- Hình như trông chị trẻ hơn em thật.
- Trông thầy cứ như 40 rồi ấy, chị Phương Nam nên gọi bằng chú …
Văn Nhàn cười khúc khích :
Phương Nam năm nay 27, Tiểu Tư Vũ cũng bước sang tuổi thứ sáu rồi, có điều Phương Nam càng ngày càng kiều diễm trẻ trung, so với khuôn mặt tiều tụy vì lao lực quá độ của Lâm Tuyền thì đúng là trẻ trung hơn nhiều.
Mặc dù đám Tiêu Lỵ Lỵ tìm đủ cách gạn hỏi, song Phương Nam khéo léo ứng phó, làm chúng không dò ra được gì. Chuyện liền quay trở lại đề tài Trần Phi Lăng, từ đời tư tới phong cách biểu diễn, bất giác xe đã rời khỏi đường cao tốc. Tắt đầu DVD đi, kéo rèm cửa lên nhìn thành phố phồn vnh xa lạ, ánh mắt đám Tiêu Lỵ Lỵ đều ánh lên sự mong đợi.
Xe đi vào Bằng Nhuận, Tiêu Lỵ Lỵ vừa xuống xe, tức thì bị cảnh tượng nơi này làm choáng ngợp, chạy tung tăng trong hành lang bằng thủy tinh trong suốt, hô lớn:
- Sau này em cũng muốn ở đây.
Nhìn ba đưa học sinh đuổi nhau trong hành lang, Lâm Tuyền ghé vào tai Phương Nam nói nhỏ:
- Đêm nay chúng ta ở lại đây, xem xem khi đó chị gọi em là anh hay là em.
- Biến đi ...
Phương Nam ngượng ngùng đẩy y ra.
Tháng bảy trời nóng như đổ lửa, suối phun cao tới mười mét được gió thổi hơi nước trắng lan tỏa khắp nơi, chạm vào da thịt ngoài áo, man mát.
Giám đốc của vật nghiệp Bằng Nhuận sớm đã dẫn nhân viên đứng đợi ở trước bậc thềm, dẫn đoàn người Lâm Tuyền tới thang máy, cầu thang đi lên tới tận tầng thượng mới dừng lại.
- Ngài Lâm, Trần tiểu thư từ sáng tới giờ không ra ngoài, tôi vừa liên hệ với quản lý của cô ấy, chúng ta có thể qua thẳng đó.
Lâm Tuyền gật đầu, thấy đám Tiêu Lỵ Lỵ mặt mày căng thăng, gõ đầu mỗi đứa một cái:

- Có phải là đi thi đâu.
Chị Lâm mở cửa phòng ra, nhìn Lâm Tuyền cười nói:
- Anh Lâm đúng giờ quá, tôi còn cho rằng đi từ Tĩnh Hải tới đây, thế nào cũng sớm hoặc muôn mất một chút.
- Lâm Tuyền ...
Trần Phi Lăng đi chân đất, mặc chiếc váy vải nhẹ thêu hoa dùng ở nhà, mang vẻ đẹp nhẹ nhàng thân thiết khác với hình ảnh trên sân khấu, chỉ đám Tiêu Lỵ Lỵ:
- Anh đúng là thầy giáo của chúng, chào các em.
Lâm Tuyền đẩy vai đám Tiêu Lỵ Lỵ, nhìn quanh phòng:
- Cô cảm thấy ở đây thế nào?
Trần Phi Lăng vờ giận dỗi:
- Vốn còn tưởng tìm được một hàng xóm tốt, ai ngờ mấy tháng trời không thấy đâu, anh nói xem cảm giác thế nào?
Trong phòng lấy màu vàng nhạt làm chủ, trang trí thanh thoát nền nã, cho thấy chủ nhân sống tinh tế có phong cách. Ghế sô pha màu nhũ bạch, bàn thủy tinh với chân bàn cũng bằng thủy tinh với hoa văn cầu kỳ.
Trần Phi Lăng nhìn Phương Nam đi vào phòng cuối cùng, ngạc nhiên hỏi Lâm Tuyền:
- Cô ấy là ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận