Lâm Tuyền quay trở về Tĩnh Hải, cảm giác thân thiết vô cùng, y rời nơi này bốn tháng rồi.
Không vội đi đâu cả, Lâm Tuyền mua một cốc cà phê nóng, ngồi ở đầu đường, nhìn dòng người đi qua đi lại, trước kia y hay làm thế, nhưng thấy bản thân như người ngoài nhìn vào, lần này thì khác, y thấy một hơi thở cuộc sống bao phủ toàn thân.
Đang ngồi ngắm phố phường chợt một bóng người đi qua trước mắt, một đồng xu bỏ vào trong cốc cà phê, Lâm Tuyền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô gái mặc áo len hồng màu quít chín.
- Á, xin lỗi, xin lỗi ...
Cô gái kia bổi rối giải thích:
- Tôi tưởng, tôi tưởng anh là ...
Lâm Tuyền chẳng cần nhìn lại bản thân cũng hiểu, tóc y vừa dài vừa rối, y phục thì hiện không ai nhận ra nổi làm bằng chất liệu gì, lại xách cái ba lô to tướng, ngồi ôm cái cốc trước hiệu KFC, đúng là giống một người huynh đệ trong cái bang.
- Hay để tôi mua cho anh một cốc khác?
Cô gái dung mạo tú lệ mặt đầy áy náy, chưa đợi Lâm Tuyền trả lời đã chạy vào hiệu KFC, Lâm Tuyền đổ cốc cà phê đi, nắm đồng xu một tệ trong tay, nhớ lại ngày đó bản thân và Trần Vũ kết duyên cũng nhờ một đồng xu, khuôn mặt Trần Vũ ngày hôm đó trên chiếc xe bus định mệnh đó vẫn khắc sâu trong tim y, Lâm Tuyền nở một nụ cười nhẹ.
Một lúc sau cô gái chạy ra mang theo một cốc cà phê nóng, đưa cho Lâm Tuyền:
- Tôi thật vô ý quá, anh đừng trách nhé.
Cô gái trước khi đi còn luôn miệng xin lỗi, khiến Lam Tuyền cũng thấy ngại nhìn theo mãi tận khi cô gái đi vào Quốc Tế Tĩnh Hải gần đó, cầm đồng xu lau sạch vào "áo", cất kỹ trong túi.
Lần này Lâm Tuyền trở về không báo trước cho bất kỳ một ai, ngồi ngẫm nghĩ một hồi, Lâm Tuyền bấm số cho Tôn Phi Phi, bên kia vừa nhận điện thoại, y nói ngay:
- Tôi bảo này im lặng ra chỗ khác nghe điện thoại, đừng hét lên …
Chưa dứt lời đầu kia điện thoại có tiếng hét chói tai, Lâm Tuyền vội đưa chiếc Nokia tách khỏi tai xa xa một chút, miệng lẩm bẩm, cô gái này chẳng bao giờ chịu nghe mình nói cả, chẳng trách tới tận bây giờ vẫn không có bạn trai.
Một lúc sau Tôn Phi Phi mới trấn tĩnh lại, hỏi gấp:
- Lâm Tuyền, sao anh gọi điện thoại cho tôi, anh về Tĩnh Hải rồi à …
- Được rồi, tôi vừa mới về xong, nghe tôi hỏi này, Phương Nam đâu?
- Anh có biết gọi điện cho một cô gái hỏi về một cô gái khác là cực kỳ mất lịch sự không?
Tôn Phi Phi nghiến răng ken két:
- Muốn biết Phương Nam ở đâu sao không gọi điện thẳng cho cô ấy?
- Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.
- Tôi thì có tin bất ngờ cho anh đây, cô ấy đi gặp chồng tương lai rồi …
Trong một quán cà phê nhỏ, ánh đèn màu hoàng hôn và khúc nhạc trữ tình êm ái tạo ra một không gian vô cùng lãng mạn, Từ Thịnh Phong bảo mình phải tỏ ra thật phong độ, nhưng đối diện với Phương Nam, nhịp tim của hắn không bao giờ đập theo tiết tấu bình thường.
Hôm nay Phương Nam mặc một bộ đồ chanel trắng điểm hoa, những bông hoa đó cũng màu trắng tinh khiết, tôn lên cơ thể đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn, toàn thân cô toát lên một vẻ đẹp quyến rũ mà đoan trang cao quý. Khuôn mặt chẳng cần son phấn nhiều, làn da sáng bóng như chuỗi ngọc trai đeo ở cổ, hàng mi dài, chiếc mũi đỏ, làn môi căng mọng ướt át, ánh mắt long lanh như có nước.
Phương Nam đang cầm chiếc thìa nhỏ nguấy cốc cà phê, dường như nhận ra Từ Thịnh Phong đang nhìn mình quá mức chăm chú, ngẩng đầu lên, Từ Thịn Phong vội vàng chuyển ánh mắt sang nhìn cốc cà phê ở tay, hành động vừa rồi của hắn có chút thất lễ, hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhè nhẹ, dùng giọng nói từ tốn chân thành nhất có thể nói:
- Phương Nam, tôi biết em không phải cô gái tham hư vinh phù phiếm, tình cảm của tôi với em hẳn em rõ rồi, tôi lấy cả cuộc đời còn lại của mình ra đảm bảo, sẽ cho em và Tư Vũ một mái ấm hạnh phúc, tôi không ép em nhận lời ngay, nhưng ít nhất em hãy cho tôi cơ hội chứng tỏ có thể làm được điều đó.
Bình tâm mà luận, con người Từ Thịnh Phong có thể nói hình mẫu nam nhân lý tưởng của các cô gái, đẹp trai, gia thế, có sự nghiệp lại trung tình, Phương Nam không hề ghét hắn chút nào. Vả lại người con gái nào chẳng có chút hư vinh, có nam nhân như thế theo đuổi, là điều đáng kiêu ngạo, Phương Nam cũng hơi chút cảm động trước sự chân thành và kiên nhẫn của hắn.
Nhưng cô có thể tiếp nhận sao, có thể cho hắn cơ hội sao? Cô lại không thể từ chối quá thẳng thừng, e tổn thương tự tôn của hắn, lòng thầm sốt ruột, đã nói trước mình vào đây 15 phút phải tới cứu viện rồi sao chưa thấy đâu, Phi Phi cô định hại tôi chắc?
Từ Thịnh Phong thấy Phương Nam ngần ngừ thì mừng khôn tả, nghĩ rằng cuối cùng cô đã động lòng, một lần gặp mẹ Phương Nam biết cái lần gặp lại Phương Nam ở buổi họp lớp đó là diễn kịch để từ chối mình, hắn vừa thất vọng vừa vui mừng, tiếp đó vẫn kiên trì chiến lược lấy lòng mẹ Phương Nam, được bà báo tin ông chủ của cô đi mất rồi, mấy tháng trời chưa về, hắn không bỏ lỡ cơ hội tới Tĩnh Hải theo đuổi giai nhân, mấy lần trước Phương Nam đều kiếm cớ tránh mặt, hoặc có người khác bên cạnh, không có cơ hội thổ lộ, lần này khó khăn lắm mới hẹn gặp riêng được cô.
Từ Thịn Phong cho rằng đây là cơ hội ngàn năm có một đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của Phương Nam:
- Phương Nam, nó là lời nói từ tận đáy lòng của anh, hãy cho anh chăm sóc em và Tư Vũ.
Hành động bất ngờ của Từ Thịnh Phong làm Phương Nam giật mình, cô rụt tay lại theo bản năng, nhưng Từ Thịnh Phong nắm rất chắc làm cô không rụt lại được. Đúng lúc này nhân viên quán cà phê đột nhiên quát lớn:
- Anh kia, anh không được vào đây.
Quán cà phê vốn yên tĩnh, tiếng quát đó khiến mọi người giật mình, Phương Nam thừa cơ rụt tay lại được, Từ Thịnh Phong tức giận đưa mắt nhìn kẻ phá đám, chỉ thấy một tên ăn mày ăn mặc không giống ai đang trân trân nhìn về phía bọn họ, chính xác hơn là nhìn Phương Nam.
Từ Thịnh Phong nhìn qua Phương Nam, thấy con mắt cô mở to, vành mắt giận đến đỏ bừng, đôi mắt đen láy càng lúc càng sáng lên, hình như vô cùng tức giận khiến hắn nhìn mà đau nhói lòng, lại thấy mừng khôn siết, cô ấy giận vì kẻ này phá đám sao, chứng tỏ cô ấy có tình cảm với mình, tỏ ra lạnh nhạt chẳng qua là con gái thẹn thùng làm kiêu thôi.
Nửa năm không gặp Phương Nam dường như xinh đẹp hơn trước bội phần, nhất là trong bộ trang phục trắng này, như một đoá hoa bách hợp thuần khiết, lung linh tươi mát, một viên ngọc sáng không tì vết. Lâm Tuyền nhìn tới ngơ ngẩn, nhẹ giọng nói:
- Vợ ơi, anh về rồi đây …
Trước ánh mắt sửng sốt của toàn bộ người trong quán cà phê, Phương Nam đứng dậy làm một động tác không ngờ, cô nhào vào lòng Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền lùi một bước mới đứng vững lại được, ôm siết lấy cô trong lòng, miệng lại nói:
- Từ từ đã nào, hình tượng hỏng hết rồi.
Phương Nam quệt giọt nước mắt long lanh trên má, giận dỗi nói:
- Nói mà không biết nhìn lại mình.
Lâm Tuyền nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, giọng nói tràn đầy ôn nhu:
- Em nhớ chị nhiều lắm.
- Ừ, tôi cũng thế.
Bốn mắt trao nhau, không thể tách rời. Thời khắc này, thời gian ngừng trôi…
Một tiếng ho nhẹ không biết của ai phá vỡ cảnh tượng đầy lãng mạn đó, Phương Nam tỉnh lại, đỏ mặt không dám nhìn người khác, nhưng vẫn nắm tay Lâm Tuyền, nói với Từ Thịnh Phong:
- Xin lỗi anh học trưởng Từ, nhưng trái tim tôi đã thuộc về người khác, mong anh sớm tìm được hạnh phúc của mình.
Từ Thịnh Phong trân trân nhìn Phương Nam và “tên ăn mày” đến khi hai người bọn họ sắp đi ra khỏi cửa mới đứng lên nói:
- Phương Nam, tôi yêu em thật lòng, tôi sẽ không bao giờ … bỏ cuộc …
Hai chữ cuối cùng hắn thốt ra rất nhỏ, không còn chút tự tin nào nữa, vì hai người kia nhìn nhau đầy tình cảm, cơ bản không ai để ý tới lời nói của hắn.