Viên Hâm tiếng Đức rất kém, đối thoại thường ngày cũng miễn cưỡng, nếu nói tới từ ngữ chuyên ngành thì chịu chết vì thế Lâm Tuyền mượn tạm Diệp Linh Thư tới làm cố vấn cho bọn họ, đi cùng Trương Tiểu Bân, Hendricks và thành viên đoàn khảo sát MSMM tới đại sảnh của Kim Sắc Niên Hoa.
Hendricks đứng giữa hai hàng tiểu thư, hùng hổ chất vấn:
- Ông Trương, ông nói an bài chúng tôi gặp ông chủ lớn của Liên hợp Tĩnh Hải, chính là ở chỗ thế này à?
Hendricks người rất cao, gần như hơn Viên Hâm một cái đầu, mái tóc vàng nhạt cắt kiểu đầu đinh, dựng lên như kim châm, trông có phần hung dữ, các cô gái không hiểu ông ta nói gì, nhưng tự điệu bộ giọng nói nhận ra sự bất mãn trong đó, dù hoảng sợ song vẫn đứng im giữ nụ cười mê đắm.
Lần đầu tiên gặp mặt lại chọn chỗ thế này, dễ dàng bị người ta hiểu rằng đối phương xỉ nhục nhân cách của mình.
Trương Tiểu Bân không hiểu Lâm Tuyền suy tính cái gì, lòng thầm chửi rủa, song phải ra sức vỗ về, Hendricks mà bỏ đi, hắn cũng không mặt múi nào ở lại Liên hợp Tĩnh Hải nữa.
Trong đại sảnh sáng choang, cô gái dẫn đường đi ra, cặp đùi miên man, bầu ngực mơn mởn, nụ cười dịu dàng, làm Hendricks nhìn một cái tức giận xẹp đi quá nửa, lúc này mới nhận ra trừ bọn họ thì không có khách khứa nào khác, hiểu ra dụng tâm lấy lòng của Lâm Tuyền, dùng khẩu âm miền Tây Đức nói với thành viên đoàn:
- Ông chủ của Liên hợp Tĩnh Hải là tên lỗ mãng, nhưng cũng có chỗ đáng yêu đấy.
Trương Tiểu Bân nghe không rõ, song thấy những người Đức đều mỉm cười thì yên tâm hơn.
Cô gái dẫn đường đưa bọn họ lên phòng đế vương ở tầng ba, phòng bao xa hoa tới mức trần tục, Hendrichs đứng đó nhìn quanh, chẳng muốn ngồi xuống.
Tên này lương 4 triệu Euro một năm, còn nơi xa hoa nào chưa thấy qua, Viên Hâm cũng trách phía Liên hợp Tĩnh Hải an bài thiếu chu đáo, mọi người đang lúng túng không biết làm sao thì cánh cửa kính dày tách một tiếng mở ra, Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm xuất hiện, đứng ở một bên phòng bao, đợi Trương Tiểu Bân giới thiệu.
Lâm Tuyền hơi gật đầu với Hendricks, Hendicks thấy người phía Trung Quốc đều nhìn về phía y thì chẳng cần Trương Tiểu Bân giới thiệu cũng đoán ra thân phận của Lâm Tuyền, nói với người bên cạnh:
- Ở cái quốc gia này, luôn có những kẻ có được thứ bọn họ không xứng có được.
Trương Tiểu Bân xấu hổ lắm, Lâm Tuyền ánh mắt thâm thúy, gạt tay không cho Trương Tiểu Bân phiên dịch, đưa tay mời đoàn người Hendricks. Hai bên ngôn ngữ bất đồng, phía MSMM rất kiêu ngạo, không muốn dùng tiếng Anh giao lưu, cao tầng Tân Năng Liên Hợp thì không có vấn đề gì, trở ngại duy nhất là bản thân Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền chú ý quan sát sắc mặt của Hendrick, quay sang dùng tiếng bản địa Tĩnh Hải nói với Trương Tiểu Bân, Trương Tiểu Bân không hiểu, Hendricks lại nhíu mày, Lâm Tuyền thầm nghĩ :" Người Đức cũng không thiếu kẻ gian xảo."
Minh Tuyết có thể nói là cô gái đẹp nhất mà Lâm Tuyền đã gặp, có điều trang điểm quá đậm làm mất đi sự thanh thoát cao quý, giống như cô gái tầm thường, chính vì thế càng làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết như đóa phù dung mới trồi lên khỏi mặt nước. Lâm Tuyền nhìn thấy thầm kêu lên :" Minh Tuyết đúng là ma ma siêu hạng, chẳng trách Kim Sắc Niên Hoa mỗi ngày kiếm cả đấu vàng."
Tim Hendricks đập đánh bộp một cái, nhìn kỹ lại thì ra là một cô gái rất giống với Chương Tiểu Di mới thở phào, nở nụ cười đầu tiên trong ngày với Lâm Tuyền.
Trương Ngọc không hổ là tiểu thư hàng đầu của Kim Sắc Niên Hoa, mang chút thẹn thùng sợ hãi, lại có chút tò mò, nhìn ánh mắt ngây thơ mang chút hoang mang và mong đợi. Lâm Tuyền chắc không ít nam nhân chết chìm trong ánh mắt đó, nếu chẳng phải đã gặp cô gái này trước đó, Lâm Tuyền chắc ra túm cổ áo Quách Bảo Lâm mắng cho một trận tội hại con nhà lành.
Các cô gái khác cũng lần lượt xuất hiện, ăn mặc theo lối nhân viên công sở, nhưng lại mang tất lưới, cổ áo sơ mi trắng muốn cũng cài thiếu một cúc làm bầu ngực phập phồng nửa kín nửa hở càng thêm sức hút.
Sự xuất hiện của các cô gái làm bữa tiệc thêm sống động, mọi người vứt bỏ vẻ ngòa nghiêm túc câu nệ, thi thoảng nói vài ba câu đùa bỡn, rượu càng vào, lời nói càng tùy tiện, không hề biết ở đây có một người tinh thông năm thứ tiếng.
Thấy thời cơ đã tới, Minh Tuyết đi vào kiếm cớ gọi Trương Ngọc đi.
Ánh mắt Hendricks tiết lộ nội tâm quyến luyến của ông ta, Trương Ngọc cũng giỏi diễn trò, khi đứng dậy mu bàn tay còn lướt nhẹ qua cánh tay mọc đầy lông màu vàng của Hendicks, làm ông ta ngứa ngáy tới toàn thân muốn nổ tung.
Trương Ngọc đi rồi, Hendricks thấy người bứt rứt, nhưng ngại thể diện, không tiện hỏi. Lâm Tuyền vờ không biết gì, chỉ bàn tới tiền đồ sản nghiệp năng lượng mới, lúc này biến thành một đề tài không thể nhàm chán hơn. Vờ vịt ứng phó được chừng 10 phút, Hendricks không nhịn nổi hỏi Trương Tiểu Bân về Trương Ngọc.
Chẳng cần ai phiên dịch, nhìn thần sắc Hendricks là Lâm Tuyền đoán ra, bảo Trương Tiểu Bân và trợ thủ đi hỏi, sau khi Trương Tiểu Bân đi rồi Lâm Tuyền thừa biết Hendricks nghe hiểu tiếng Trung, cố ý nói với Quách Bảo Lâm:
- Hendricks ở phòng 009 khách sạn Tĩnh Hải, mày an bài đưa cô gái đó tới, đừng để nhân viên khác nhìn thấy.
Quách Bảo Lâm nhíu mày:
- Cô gái ấy làm phục vụ ở nơi này, gia cảnh khó khăn nên miễn cưỡng đi tiếp khách, không làm cái chuyện đấy đâu. Người ta là sinh viên đấy.
Lâm Tuyền thở dài, bảo:
- Mày ra nói khéo chút, nếu người ta không chịu thì thôi, dù sao không thể cưỡng ép đồng bào cho người nước ngoài chà đạp.
Quách Bảo Lâm đi rồi, trong phòng chỉ còn Lâm Tuyền, Viên Hâm, và mấy người Đức, không khí rất là nhạt nhẽo, đợi mã không thấy Trương Tiểu Bân và Quách Bảo Lâm quay lại, một nhân viên MSMM nói với Hendricks:
- Liên hợp Tĩnh Hải chưa chắc thực lòng hoan nghênh chúng ta, chả lẽ cái quốc gia này còn có chuyện gì dùng tiền không làm nổi.
Hendricks quan sát Lâm Tuyền rất lâu, đánh giá y là người có khả năng lĩnh hội cao, nhưng không hiểu tiếng Đức, nên trả lời:
- Chưa chắc không phải là đối tác tốt.
Diệp Linh Thư ngồi bên cạnh Lâm Tuyền, giả vờ nói chuyện phiên dịch hết cho y nghe, Hendricks là giám đốc chấp hành của MSMM, cô gái phong trần xinh đẹp đến đâu cũng làm sao khiến ông ta động lòng? Nhiếu lắm cũng chỉ đưa lên giường hưởng thụ một đêm, bỏ lại chút tiền là hết. Phải cho ông ta ngứa ngáy lại không có được, quả nhiên có được đánh giá chính diện đầu tiên về Liên hợp Tĩnh Hải.
Đến khi Chương Tiểu Di xuất hiện, Hendricks còn tưởng Trương Ngọc quay lại, vẻ mặt thất vọng, nghĩ thì ra cũng chỉ dùng tiền là có được. Lâm Tuyền cười thầm, đúng là ông già thành thực.
Trương Tiểu Bân dùng tiếng Đức giới thiệu:
- Cô Trương có việc về nhà rồi, đúng lúc Chương tiểu thư đang ở Tĩnh Hải, công ty chúng tôi mời tới trợ hứng.
Hendricks mới biết là Chương Tiểu Di thật, miệng há hốc ra.
Quách Bảo Lâm ngầm ra hiệu, tiếp rượu tốn 100.000.
Công tác tư tưởng cho Chương Tiểu Di thông suốt, nhưng Hendricks lại khơi lên tình cảm thật, cả tối nói tiếng Đức, lúc này mới dùng tiếng Anh, say xưa bàn luận chuyện điện ảnh với Chương Tiểu Di.
Tới tận đêm khuya tiệc mới tan, Hendrick không hề có ý tứ muốn chuyện kia. Nhìn đám Trương Tiểu Bân, Viên Hâm đưa người của MSMM vào xe, Quách Bảo Lâm cảm khái:
- Mẹ kiếp Tiểu Ba, mày càng ngày càng gian rồi, không em nào phải dùng tới thân xác vẫn giúp mày đạt được mục đích, vậy mà tao cứ tưởng mày nghĩ thông rồi, mày mà làm cái nghề này, mấy chỗ kiếm sống bằng buôn da bán thịt phải đóng cửa hết, các tiểu thư Tĩnh Hải sẽ nâng lên tầng cao mới, có khi thành danh kỹ bán nghệ không bán thân được cả thế giới biết tới.
- Bớt ba hoa đi.
Lâm Tuyền nheo mắt lại nhìn bóng đêm mê ly, khóe mắt để ý thấy Chương Tiểu Di đeo kính đen theo nhân viên từ cửa bên lên chiếc xe đóng cửa kín mít, cười nói:
- Cô ấy chắc lần đầu diễn vai phụ.
- Vai phụ mà được chừng đó tiền tao cũng muốn diễn.
Quách Bảo Lâm làu bàu:
- Mày là ông chủ của Bắc Thần mà không được ưu đãi à?
Lâm Tuyền đột nhiên ưu tư hỏi:
- Mày biết nội tình cô gái tên Trương Ngọc đó không?
***
Xong rồi đó, chú Lâm đúng là gian, thảo nào dùng tới 2 em giống nhau