Quan Thương

Chị Lâm cảm giác lòng bàn tay của Trần Phi Lăng ươn ướt, hiểu rõ sự kích động của cô lúc này, chỉ là không thể ngăn cản Trần Phi Lăng tiếp xúc với Lâm Tuyền, lòng không biết phải làm sao. Trần Phi Lăng tuy rất thông minh nhưng vẫn còn quá trẻ, vẫn say mê cuộc sống, phần nào nhìn cuộc đời với con mắt lãng mạn, nhưng với vô số hào quang bao phủ, Trần Phi Lăng không thể có được cuộc sống và tình yêu như người bình thường. Nhìn thần sắc vẫn bình tĩnh như không của Lâm Tuyền, chị Lâm càng tò mò vì sao y lại né tránh truyền thông.

Lâm Tuyền chắc chắn là doanh nhất rất biết tự kiềm chế, y cố ý né tránh giới truyền thông, tầm mắt của công chúng, đó là chướng ngại lớn nhất giữa y và Trần Phi Lăng, chị Lâm không tin có nam nhân nào kháng cự lại được sức hút của Trần Phi Lăng.

Tàu hỏa đi vào địa phận Venice, hai bên chỉ thấy màu sông nước mênh mang, thi thoảng lại có con chim hải âu bay vù qua cửa sổ, Trần Phi Lăng hưng phấn như một cô bé, vừa vỗ tay vừa reo hò, Lâm Tuyền bị hành động đơn thuần của cô cảm nhiễm, cũng đưa tay ra vẫy đàn hải âu lớn bay gần cửa sổ.

Phương Nam đột nhiên phát hiện ra Trần Phi Lăng là cô gái đơn thuần khó làm người ta sinh địch ý được, không khỏi sinh ra chút thương hại, cô hiểu Lâm Tuyền cố ý né tránh truyền thông là do tuổi thơ bị vứt bỏ của mình, y tựa hồ muốn né tránh ánh mắt của người mẹ đã vứt bỏ y.

Nếu Lâm Tuyền lộ diện trước giới truyền thông, với thành tựu lớn như vậy khi còn quá trẻ, chắc chắn đám phóng viên kia sẽ tra tận gốc gác của y, khơi lên quá khứ khiến y trốn tránh.

Tâm kết của Lâm Tuyền không được cởi bỏ, cho dù trái tim đơn thuần của Trần Phi Lăng có làm y động lòng, với năng lực khắc chế rất mạnh của y, y sẽ không bao giờ tiếp cận Trần Phi Lăng.

Trần Phi Lăng có nhà ở Venice, bố trí chổ nghỉ xong, cô quyết định bỏ lại chị Lâm, cùng Lâm Tuyền, Phương Nam đi dạo phố. Chị Lâm hiểu Trần Phi Lăng không có duyên với Lâm Tuyền, nên muốn cô em gái nhỏ này có được hổi ức mỹ diệu, nên không kiên trì đi theo.

Ba người quyết định đi chơi từ hòn đảo đối diện với nơi ở của Trần Phi Lăng, lên ca nô, tới đảo Santa lucia, hòn đảo này nổi tiếng bởi nhà thờ cùng tên trên đó, có điều Lâm Tuyền không vào trong nhà thờ, người thực sự am hiểu thưởng thức phong cảnh chọn khoảng cách không xa không gần nhìn ngói đỏ của nhà thờ dưới ánh sóng lấp lánh đằng sau.

Lâm Tuyền nói với hai cô gái:

- Chỉ có người thô tục mới vào nhà thờ và viện bảo tàng, phí thời gian và tiền bạc, bất kính với lịch sử, tôi chỉ thích người biết ngắm phong cảnh.

Lúc này ba người ngồi ở bãi cát trên đảo, nhìn xong biếc xa xa, những cánh buồm trắng dập dềnh lên xuống thi thoảng lại có du thuyền chở khách rám nắng đi tới bờ đối diện.


Kế hoạch vốn đi dạo, cuối cùng cả ba chỉ ngồi trên bờ biển ngắm nhìn cuộc sống thiên nhiên trước mắt, không ai cảm thấy buồn chán.

Quay trở lại bờ bên kia thì thấy chị Lâm tay cầm điện thoại chờ bọn họ, gấp gáp đi tới đưa cho Lâm Tuyền:

- Anh Lâm, không biết vì sao anh Viên ở quý công ty lại biết anh đi với chúng tôi, nói có chuyện gấp tìm anh.

Lâm Tuyền vỗ trán, chắc chắn đám Viên Hâm bề ngoài nói không phái người đi cùng, nhưng ngầm phái người theo bọn họ, đại khái nhìn thấy bọn họ hội họp với Trần Phi Lăng rồi mớ về, thế nào họ cũng nghĩ mình kiếm cớ hẹn hò bí mật với Trần Phi Lăng.

Lâm Tuyền nhận lấy điện thoại, gọi sang công ty bên Đức:

- Tôi là Lâm Tuyền đây, có chuyện gì? Các anh cũng giỏi lắm, như thế mà vẫn tìm được tôi.

Viên Hâm không để ý tới lời trách móc của Lâm Tuyền, cấp thiết giải thích:

- Trương Ngọc sáng nay nộp đơn từ chức, tôi theo lời dặn của tổng giám đốc, kết toán chi phi cần thiết cho cô ấy du học hai năm ở Đức.

- Tôi biết rồi, anh nói trọng điểm thôi. 

Lâm Tuyền nhíu chặt mày, thấy Phương Nam, Trần Phi Lăng khẩn trương nhìn mình, liền mỉm cười cho các cô yên tâm.

- Trương Tiểu Bân cũng vừa nộp đơn từ chức, không giải thích gì đã rời công ty.

Giọng Viên Hâm xen lẫn hoang mang và tức giận:

- Tôi hoài nghi anh ta và Trương Ngọc đi với nhau, ngài Hendricks vừa mới gọi điện thoại hỏi vì sao không liên hệ được với Trương Ngọc, xem ra cô ta không chào mà đi rồi, không biết phải giải thích với ông Hendricks ra sao đây.

- À, ra là thế.

Lâm Tuyền trầm mặc một lúc nói:

- Trương Tiểu Bân khi trở về nước tâm tình bất ổn, anh phải chú ý thấy rồi mới phải. Chuyện phòng thị trường anh cứ châm chước xử lý.

- Tôi lo chuyện này sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Viên Hâm lo lắng nói:


- Phải có người chịu trách nhiệm về việc này, tổng giám đốc, hãy để Trương Nhã thay thế chức vụ của tôi, tôi sẽ đi giải thích với ông Hendricks.

- Chuyện này anh nghĩ nó nghiêm trọng thì nó sẽ nghiêm trọng, nghĩ nó không nghiêm trọng thực chất chẳng có gì để nói, anh gặp ông Hendricks thì cứ nói tôi đang nghỉ ngơi ở Italy, mấy ngày nữa sẽ liên hệ với ông ấy.

Lâm Tuyền dặn:

- Đừng tự làm loạn trận địa của mình, cứ tìm cớ gì đó đối phó cho qua đã.

Lâm Tuyền gập điện thoại lại trả cho chị Lâm, thấy ánh mắt quan tâm của Phương Nam, Trần Phi Lăng, xoa mặt hỏi:

- Sao lại nhìn tôi ghê thế.

- Thực sự không có chuyện gì chứ?

Trần Phi Lăng nhìn kỹ đôi mắt Lâm Tuyền, nhìn không ra chút lo lắng nào, nhưng nhân viên của anh ấy gọi điện tận tới nơi ở của mình, làm sao có thể không có chuyện gì.

- Không có gì.

Lâm Tuyền xoa tay phấn chấn hỏi:

- Tiếp theo chúng ta nên đi đâu.

Phương Nam biết Viên Hâm không phải người gặp chuyện đã hoảng loạn mất chủ kiến, có thể thấy công ty gặp chuyện lớn rồi, nhưng thái độ trấn định của Lâm Tuyền làm cô yên tâm, chỉ cần có Lâm Tuyền ở bên, dù trời sập xuống cũng chẳng có gì phải sợ.

Tối hôm đó Lâm Tuyện lại nhận được điện thoại của Viên Hâm:


- Tổng giám đốc, Trương Tiểu Bân có chuyện muốn nói với anh.

Trương Tiểu Bân không từ chức là bỏ đi hẳn luôn, hắn bận bố trí nơi ở cho Trương Ngọc cho nên mới không kịp giải thích gì với Viên Hâm, không ngờ cùng lúc hắn đi thì Viên Hâm nhận được điện thoại truy hỏi của Hendricks, làm chi nhánh ở Đức hỗn loạn.

Nơi này là thư phòng của Trần Phi Lăng, Lâm Tuyền rất tò mò vì sao Trần Phi Lăng trang trí thư phòng theo phong cách này, không phù hợp với con người Trần Phi Lăng. Song Lâm Tuyền rất thích thư phòng với phong cách Châu Âu phục hưng này, tranh sơn dầu, lò sưởi trong tường, giá sách chiếm hết cả mặt trường.

Phương Nam nhìn thấy Lâm Tuyền cầm điện thoại, ánh mắt nhìn vào khoảng không phía trước, nhẹ nhàng đi tới vỗ vai y.

- À ...

Lâm Tuyền giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Nam cười khổ, lấy điện thoại đập vào trán:

- Người trẻ tuổi sao thiếu lý trí như thế ... Chuyện này khó giải quyết đây.

- Tôi ở bên cạnh mấy năm rồi, cuối cùng cũng thấy cậu nói một câu chịu thua.

Lâm Tuyền không nói thân phận của Trương Ngọc cho người thứ ba ngoài Viên Hâm và Trương Tiểu Bân, có điều Phương Nam dầu gì cũng là người chung chăn chung gối với y, ít nhiều cũng nhìn ra thủ đoạn của y. 

Phương Nam cực kỳ bài xích loại thủ đoạn này, cho dù Lâm Tuyền không hoàn toàn cưỡng ép Trương Ngọc phải hi sinh thân xác của mình, so với người khác thì tốt hơn cả vạn lần, có điều nếu tiếp tục thế này e Lâm Tuyền không quay đầu lại được, nhưng cô cũng sẽ không làm trái ý nguyện của Lâm Tuyền, dù y có vào địa ngục, cô cũng đi theo mà không hề do dự.

Mai xử lý hai đứa kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận