Thấy không khí có hơi nặng nề, Cảnh Nhất Dân cười lớn:
- Tập đoàn Tây Trạch trước kia mua Trung học Tinh Hồ ép giá quá thấp, tôi là nô bộc của nhân dân, có thể xin một miếng trong đó không? Khoản vay hỗ trợ học sinh nghèo trước giờ vẫn không sao làm được, quỹ có thể lập một quỹ hỗ trợ học sinh nghèo, phạm vi bao phủ rộng một chút không?
Lâm Tuyền nhún vai:
- Cháu đã quyết định từ bỏ mọi chức vụ liên quan rồi, chú Cảnh nên tìm chủ tịch Khổng đòi tiền ấy.
- Ha ha, muốn đòi tiền để Trần Dục đi đòi, ài, sáng nay ông ta còn đến thành ủy than nghèo kể khổ, rõ ràng có một thần tài lượn lờ trước mắt, khóc lóc với tôi có ích gì.
- Tôi tới La Nhiên có gặp một sinh viên tốt nghiệp về đó công tác, lương có 300, nghe nói rất nhiều bạn học của cậu ta về miền tây lương còn thấp hơn, thử hỏi tiền lương như thế thì bao nhiêu năm đi làm mới trả được khoản vay trợ học đại học?
Lâm Minh Đạt đột nhiên chuyển đề tài, quay sang Dương Minh:
- Gần đây ĐTH các con làm tiết mục điều tra việc này, con có hiểu rõ không?
Dương Minh tới Lâm gia ở rể, hiểu biết về Liên hợp Tĩnh Hải càng ít, nhất là thời gian mới tới Tĩnh Hải, cảm giác mình như hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài, giờ mới dần dần hòa nhập được.
Biết Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền không có thời gian nghe hắn dông dài, Dương Minh nói vắn tắt:
- Mấy năm qua các trường đại học ra sức mở rộng quy mô, ở miền tây cũng thế, nhưng chất lượng dạy học lại đi xuống, những sinh viên này tốt nghiệp tới phía đông không có ưu thế gì để cạnh tranh, mà miền tây thì công thương nghiệp kém phát triển, không có cơ hội cho bọn họ, nhiều sinh viên tốt nghiệp ra xã hội làm công việc như lao động, phục vụ, tình hình không lý tưởng.
- Đó là tệ nạn phương diện kinh tế vĩ mô của nước ta.
Lâm Tuyền duỗi chân ra, hiển nhiên không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này nữa:
- Con chỉ có thể tăng cường chút phúc lợi phương diện giáo dục, đây không phải là chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều, mọi người cứ thảo luận phương án, chỉ cần có thể chấp hành, con nào dám từ chối.
Cảnh Nhất Dân đưa tay xem đồng hồ:
- Giờ nghỉ trưa của chú không nhiều, phải đi đây.
- Cháu tiễn chú.
Lâm Tuyền đứng dậy, bàn bạn loại chuyện này với ba y, y luôn ở thế yếu, kiếm cớ chạy cho nhanh:
Mở cửa xe cho Cảnh Nhất Dân xong, Lâm Tuyền cũng chui vào luôn. Cảnh Nhất Dân cười:
- Vào làm cái gì?
- Không phải báo cáo chuyện ở Đức hay sao ạ?
- Cháu bỏ cổ phần ở tập đoàn Tây Trạch rồi, còn gì phải lo nữa.
Cảnh Nhất Dân háy mắt:
- Bị chú nhìn thấu mất rồi.
Lâm Tuyền cười hì hì, vỗ vai Dương Côn:
- Vậy cho tôi tới tòa nhà Nam Cảng.
- Giờ thì nói qua tình hình xem.
- Chuyện này cháu luôn lạc quan hơn người khác, hai phe ở Đức đang rơi vào tranh chấp sản nghiệp năng lượng mới không thoát ra được, ngày 15 tháng 10 , thượng nghị viện Đức đổi khóa là một thời cơ, nhưng với cục diện bình hành hiện nay, thời cơ đó có thể xoay chuyển cục diện, cháu đã lệnh phòng chứng khoán mua cổ phiếu năng lượng mới trong nước rồi.
Cảnh Nhất Dân cảm khái:
- Cháu thật là tự tin.
- Nghe cậu nói như thế hiện tại mua cổ phiếu năng lượng mới sẽ kiếm khẳm?
Dương Côn nhìn qua gương chiếu hậu nói xen vào:
- Tôi thấy anh yên tâm lái xe chu chú Cảnh là kiếm nhất đấy, đội trưởng Cố điều sang phòng quản lý đường bộ, anh chẳng phải anh làm đội trưởng Dương rất thư thái sao?
Lâm Tuyền trả lời Dương Côn:
- Nếu anh nghe tôi từ bây giờ có thể vào mảng năng lượng mới, kiên nhất đợi ba năm, đừng học người khác chơi đầu cơ, cũng đừng có đi nghe ngóng tin tức nội tình gì, tôi mà biết sẽ nghiêm túc xử lý.
- Có câu này của cậu là được rồi, tôi đâu rảnh rỗi mà mà chơi cổ phiếu. Chị dâu cậu hỏi đấy, cô ấy vốn định bán cổ phiếu điện khí Tĩnh Hải đi, xem ra cầm trong tay ba năm yên tâm hơn, chị dâu cậu không thông minh, nhưng chút kiên nhẫn vẫn có, hợp tính tôi, cậu hỏi bí thư Cảnh xem có đúng không?
Cảnh Nhất Dân chỉ cười không tiếp lời, Dương Côn thức thời không nói xen vào nữa.
- Gần đây cổ phiếu tổng cty xây dựng tụt dốc mạnh, cháu biết vì sao không?
Cảnh Nhất Dân tất nhiên không quan tâm TTCK, Lâm Tuyền khẽ thở hắt ra:
- Hai tháng qua Liên hợp Tĩnh Hải bán cổ phiếu trong tay ra, nên giá cổ phiếu bị rớt xuống, theo quan sát của phòng chứng khoán, bên Lệ Cảnh cũng có dấu hiệu bán cổ phiếu ra.
- Cháu bán hết à?
Cảnh Nhất Dân quay sang hỏi:
- Tổng công ty xây dựng lập hạng mục quá lớn, không vay được tiền, bọn họ bán cổ phiếu ở thời điểm cực kỳ bất lợi này có thể thấy áp lực tài chính rất lớn. Tổng cty xây dựng sẽ lần nữa tụt xuống vực sâu, Liên hợp Tĩnh Hải phải tạm thời thoát thân.
Lâm Tuyền không trả lời thật, không thể không nói Trần Vũ nghi ngờ y khiến Lâm Tuyền tổn thương, song lần tổn thương này khiến y nhìn thẳng vào thực tế quan hệ hai bên, trái tim kiên cường hơn, nhớ tới Trần Vũ không làm y mất bình tĩnh được nữa:
- Trương Giai Minh không có năng lực kinh doanh thực sự, Trần Minh Hành hình như cũng đã đán mất tỉnh táo. Năm sau Liên hợp Tĩnh Hải có lẽ sẽ kiếm thời cơ nhảy vào. Ngân hàng thương mại từng là máy rút tiền của Lệ Cảnh giờ sao rồi ạ, trọng tổ hay bị ngân hàng khác sát nhập.
- Vấn đề ngân hàng thương mại, ủy ban giám sát ngân hàng đã phát vài công hàm, khuynh hướng trọng tổ, nhưng Trương Quyền ôm chặt mảng này trong tay, chú không làm gì được.
Cảnh Nhất Dân trầm mặc một chút hỏi:
- Cháu có mộng tưởng gì?
- Mộng tưởng ạ?
Lâm Tuyền hơi nghi hoặc, không biết vì sao Cảnh Nhất Dân lại đột ngột hỏi vấn đề này.
- Thành phố này là mộng tưởng của chú.
Cảnh Nhất Dân tự hỏi tự đáp:
- Chú và ba chú tính khí không hợp nhau lắm, hơi giống cháu và ba cháu vậy, ba chú nói chú là người chủ nghĩa thực dụng, cũng đúng, chú chìm nổi trong quan trường bao năm, nhiều lúc trôi theo dòng chảy, ít khi kiên trì ý kiến của mình, lòng không bỏ được danh lợi, sống không sái thoát như ba chú. Dù lòng chú luôn có một tưởng, làm quan một phương phải để dấu ấn ở đó. Hiện thành phố này là mộng tưởng của chú.
- Mộng tượng của cháu? Nếu nói đếm tiền là một loại hạnh phúc thì mộng tưởng của cháu chỉ đơn giản vậy thôi.
Lâm Tuyền nói giống như đùa:
- Nếu một tháng trước thôi chú hỏi cháu câu này, cháu sẽ không biết trả lời ra sao, hiện giờ cũng chưa suy nghĩ kỹ, còn nhiều chỗ mâu thuẫn, quá khao khát thành công khiến mục tiêu thực sự mơ hồ, không biết lúc trẻ chú có hoang mang như vậy không?
- Ha ha ha, lúc trẻ chú đâu có thành tựu như cháu, vật lộn mà sống thôi, mục tiêu đơn giản lắm, ở cấp khoa thì mong cấp xử, lên xử thì nhìn cấp sở, suy nghĩ chân chính bị ép cho không lúc nào ngoi lên được, chẳng dám xác định mình có mộng tưởng hay không.
- Vậy cháu đại khái cũng đang ở giai đoạn đó, nhưng cháu thấy mình có trách nhiệm với thành phố này, có lẽ đó là mộng tưởng của cháu.
Xe vừa tới tòa nhà Nam Cảng thì thấy xe của Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng, Cố Hiểu Linh nối nhau tới, chẳng hỏi cũng biết chuyện y về Tĩnh Hải lan ra, bọn họ tìm tới bàn bạc công việc, Lâm Tuyền ngước đầu lên nhìn bầu trời vẫn còn xanh chưa bị khói bụi ô nhiễm làm vấy bẩn, vỗ trán, trốn tới công ty cũng không yên thân rồi.