Quan Thương

Trần Sơn nói thế chẳng khác nào chửi vào mặt Trần Minh Hành, Trần Minh Hành hừ một tiếng, Trần Sơn ý thức được mình lỡ lời, liền không nói nữa.

Trần Minh Hành lên tiếng:

- Mai anh muốn gặp Lâm Tuyền, về đề Thế Kỷ thành còn phải trao đổi thêm, Tiểu Thần làm việc bên đó thì không cần thông báo nữa.

Trần Thần nói gấp:

- Mai thì không được rồi, sáng sớm mai anh ấy đi La Nhiên.

- La Nhiên?

Trần Minh Hành nghĩ nửa ngày không ra địa danh đó ở chỗ nào trên đất nước:

- Chỗ đó ở đâu?

- Một huyện nhỏ ở phía đông Tây Cương, xem bản đồ có thể thấy được.

- Cậu ta tới đó làm gì?

Trần Minh Hành nghe thế mới có chút ấn tượng, càng thêm nghi hoặc:

- Nơi đó còn chưa có tàu hỏa đúng không? Nơi rừng thiên nước độc như thế có mỏ vàng cũng không đáng để cậu ta đi. Cháu có theo không?

Trần Thần ủ rũ nói:

- Hôm nay cháu mới đi làm còn chưa quen nghiệp vụ.

…….

Cùng lúc đó Thư Nhã tan ca là đi sang gọi Lâm Tuyền về, Phương Nam giao cho cô trọng trách này để Lâm Tuyền không thể vùi đầu vào công việc, vì mai Lâm Tuyền đi rồi, nên cùng Phương Nam đi đón Tiểu Tư Vũ, bốn người ra nhà hàng ăn cơm.

Thư Nhã nhìn chằm chằm Lâm Tuyền, giọng chất vấn:

- Nghe nói tiểu tình nhân của anh trở lại bên cạnh anh rồi hả?

Lâm Tuyền không trả lời, gắp một miếng thịt kho tàu cho vào bát, cắn chảy mở ra ngoài, ăn rất là ngon lành.

- Mất mặt vì anh.

Thư Nhã chẳng thèm để ý tới y, quay sang nói chuyện với Phương Nam:

- Lần trước em và anh ấy đi ăn cơm Tây, phục vụ ra hỏi ăn gì, anh ấy hỏi :" Nơi này có thịt kho tàu không?", phục vụ lễ phép nói :" Thưa anh, đây là nhà hàng đồ Tây." Anh ấy lại hỏi :" Nơi này có thịt bò kho không?", phục vụ lễ phép nói :" Thưa anh, đây là nhà hàng đồ Tây.", anh ấy hỏi tiếp :" Thế có thịt dê kho không?", phục vụ mất kiên nhẫn :" Thưa anh, xin lỗi, chỗ chúng tôi là nhà hàng Tây, làm gì có thịt bò kho? Cả thịt dê kho, lợn kho, chó khó đều không có." Thế mà anh ấy còn hết sức nghiêm nghị nói :" Không có thịt kho tàu, thịt bò kho cũng chẳng có, thế mà dám mở nhà hàng, cười rụng răng mất." Quản lý nhà hàng thấy cô gái to tiếng với khách vội vàng chạy ra xin lỗi. Chị nói xem cô phục vụ kia chỉ khinh miệt liếc nhìn cái giày vải của anh ấy một cái, mà bị anh ấy chỉnh cho như thế, anh ấy trở nên quá quắt như vậy từ khi nào?

Nhìn Thư Nhã đóng giả điệu bộ của cả Lâm Tuyền và cô phục vụ diễn lại cảnh đó một lượt, Phương Nam cười thiếu điều phun thức ăn ra ngoài, vội lấy khăn ăn nhổ thức ăn trong miệng ra:

- Em cũng chẳng tốt đẹp gì cả, nhân lúc chị đang nhai kể chuyện này làm gì?

Tiểu Tư Vũ kéo tay Lâm Tuyền hỏi:

- Ba ơi ba, mẹ nhỏ kể chuyện gì, con nghe không hiểu.

- Đã bảo không được gọi là mẹ nhỏ.

Thư Nhã nghiêm mặt lại dọa Tiểu Tư Vũ.

Tiểu Tư Vũ thè lưỡi ra, không sợ sự uy hiếp của Thư Nhã:

- Thế gọi là mẹ lớn thì mẹ nhỏ vui hơn sao?

Thư Nhã tức phát điên, đứng dậy muốn bắt cô bé, Tiểu Tư Vũ cười khanh khách chui tọt vào lòng Lâm Tuyền:

- Ba, mẹ nhỏ bắt nạt con kìa.

Lâm Tuyền đưa đũa ra, đánh bàn tay vươn tới của Thư Nhã, đàng hoàng nói:

- Tư Vũ nó gọi không sai.

- Sai thì không sai, nó nói thế làm em có cảm giác đi với anh giống như làm vợ nhỏ vậy.

Thư Nhã liếc qua mặt Phương Nam, Phương Nam đỏ mặt quay đi chỗ khác. Thư Nhã phì cười hung dữ nhéo tay Lâm Tuyền, Lâm Tuyền cố nhịn đau không kêu ra tiếng, đây gọi là đau đớn trong hạnh phúc, phải rang mà chịu.

…..

Lâm Tuyền tới La Nhiên là vì Lâm Cầm Nam muốn tận dụng giấy phép tài chính mà Liên hợp Tĩnh Hải mới có, thành lập cơ cấu tài chính nhỏ, làm bước cuối cùng chuẩn bị thành lập ngân hàng nông thôn.

Hiện quỹ Tây Trạch chỉ có chức năng cấp tiền, không có quyền thu hút tiền gửi của công chúng, muốn tồn tại hoàn toàn dựa vào đầu tư tài chính của Đông Đô và Liên hợp Tĩnh Hải, muốn đột phá giới hạn này, cần chuyển hình hoạt động, song trong thời gian ngắn chướng ngại luật pháp rất khó vượt qua.

Lâm Tuyền tới La Nhiên gần một tuần, quay về Tĩnh Hải còn chưa nghỉ chân đã phải tới thủ đô tham dự cuộc họp hai ngày. Con gái Phàn Xuân Binh bị cảm, hắn lo nơm nóp suốt ngày, Quách Bảo Lâm trêu kiếp này của lão Phàn bị hai nữ nhân nuốt sạch rồi. Phàn Xuân Binh không đi được, Lâm Tuyền đành phải đem Trần Thần theo.

Đi qua đại sảnh sân bay, Phương Nam phát hiện sắc mặt Trần bất thường, lo lắng hỏi:

- Em không sao chứ?

- Không sao ạ.

Trần Thần lắc đầu, rụt rè bước đi cứ như đang đi trên mép vực.

Lâm Tuyền đưa ngón út ra:

- Cho em mượn mộn ngón tay này.

Trần Thần nhìn Phương Nam một cái, má hồng lên, song vẫn đưa tay ra nắm lấy ngón út của Lâm Tuyền.

Lâm Tuyền giải thích Phương Nam đang tròn mắt nhìn:

- Tiểu nha đầu này có chứng sợ độ cao, thời gian cấp bách, nên không thể đối sang đi tàu hỏa.

Ngón út của Lâm Tuyền có ma lực kỳ dị, ngồi trong khoang thương vụ rộng rãi, Trần Thần lần đầu tiên nhìn mặt đất từ trên không cao vạn dặm. Phương Nam ghé vào tai Lâm Tuyền nói nhỏ:

- Cẩn thận để Thư Nhã biết thì cậu khốn đốn.

- Tiểu Sơ kể là chính chị cổ động Trần Thần tới công ty làm, sao giờ lại nói lời vô trách nhiệm như thế?

- Tôi làm sao biết tiểu nha đầu này dựa dẫm vào cậu như thế, nhìn cái mặt hớn hở của nó kìa, đâu giống chứng sợ độ cao.

Lâm Tuyền nhăn mặt lại, làm vẻ đau đầu vô cùng:

- Thừa nhận đi, chị ghen rồi.

Phương Nam lườm y một cái, sóng mắt lưu chuyển, tình ý trong đó khiến Lâm Tuyền ngất ngây.

Lâm Tuyền nhận được thông báo dự họp thì không kịp đặt vé ở khoang hạng nhất nữa, khi tới sân bay cũng hơi muộn, các hành khách khác đã lên máy bay rồi, Lâm Tuyền không chú ý lắm tới chi tiết nhỏ, có chỗ ở khoang thương vụ mà ngồi đã là may mắn lắm rồi. 

Sự khác biệt giữa khoang thương vụ và khoang bình thường là gì? Đó là các cô tiếp viên không bao giờ gọi hành khách kiểu "Này", trong tay các cô luôn có danh sách đăng ký chuyến bay trong ngày. Một cô tiếp viên đẩy xe đồ uống tới bên cạnh Lâm Tuyền, nở nụ cười thân thiết:

- Xin chào, anh Lâm, không biết anh muốn uống loại nước gì?

Lâm Tuyền lấy một ly rượu vang, rút tờ báo ngó qua, không có tin tức nào đang chú ý, thấy Phương Nam chuyển TV sang kênh National Geographic xem say xưa, liền hạ thấp ghế xuống, nghiêng đầu sang xem cùng cô.

Đột nhiên có cô gái đeo kính đen che đi gần nửa khuôn mặt quay sang nhìn Lâm Tuyền:

- A là anh thật à?

Đó là tiếng hô chứa đựng niềm vui vô bờ của đôi tình nhân sau bao ngày xa cách gặp lại.

- Ồ, trùng hợp quá, sao cô cũng ngồi khoang ngày?

Dù chiếc kính đen che đi phần lớn khuôn mặt, nhưng chỉ chiếc cằm nhỏ nhắn và làn môi mềm nụ cười đặc biệt đó đủ làm Lâm Tuyền nhận ra là ai.

- Anh vẫn nhận ra tôi sao?

Giọng nói vui mừng của Trần Phi Lăng giống như dòng nước trong mát chảy qua tim mỗi người nghe được, cô bỏ kính xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ, đôi mắt long lanh đa tình:

- Ôi chị Phương Nam cũng có ở đây à? Lần này em về Tĩnh Hải, không được gặp mọi người còn đang thấy tiếc.

- Lâu quá rồi mới gặp nhau.

Phương Nam tất nhiên biết Trần Phi Lăng về Tĩnh Hải, dù không có hoạt động gì, song báo chí vẫn đưa tin. Dù sao Quách Bảo Lâm cũng là ông chủ lớn trong giới truyền thông, giải trí Bắc Thần của hắn rất muốn kéo Trần Phi Lăng về dưới cờ của mình.

Triệu Tĩnh còn lấy việc này ra than phiền với Phương Nam, chỉ là không biết kết quả thế nào. Thầm nghĩ có lẽ Trần Phi Lăng lần này về tiếp xúc với Bắc Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui