- Chuyện qua rồi, con sửa là được chứ gì, chả lẽ bắt con giống ba, suốt ngày mang cái bộ mặt âm u rầu rĩ?
Thẩm Nhạc xoa mông, rống lên:
- Mày, mày đó là một mạng người, mày không có chút day dứt nào trong lòng sao ...
Thẩm Tại Tinh biết trong lòng đứa con này mình không có uy vọng gì, thấy hắn lúc này còn dám cãi lại, giận mà không phát tác được, không ngờ Lục Băng Thiến vung tay tát hắn một cái:
- Chuyện còn chưa qua đâu, sau này không được mẹ cho phép, không được rời nhà nửa bước, thể ngân hàng, xe ô tô, di động đều giao cho ba con quản lý, còn đám bạn khốn kiếp của con nữa, không được phép qua lại với chúng.
Thẩm Nhạc bị mẹ tát cho cái cái thì sững sờ, lần thứ 2 rồi, hai mấy năm qua mẹ hắn tát hắn hai lần, mẹ chưa bao giờ nói nặng mình một câu, vậy mà sau sự kiện kia lại tát mình hai lần, còn cấm túc mình nữa, uất ức nói:
- Chỉ là mấy kẻ không thức thời thì làm nổi gì?
Lục Băng Thiên thở dài:
- Ngày hôm đó đi cùng La Dân có một chàng thanh niên trí thức, cao gầy, đeo kính nữa, con có ấn tượng không?
Nhớ tới ánh mắt mà ngữ khí khinh miệt của Lâm Tuyền, cảm giác bị xỉ nhục trong nội tâm Thẩm Nhạc tới nay vẫn còn chưa nguôi ngoai:
- Ừm, có chút ấn tương, y còn nói một câu.
- Câu gì?
Lục Băng Thiến hỏi vội:
Thấy vẻ mặt mẹ căng thẳng như thế, Thẩm Nhạc đành nói đúng sự thực:
- Y nói người vào nhà khách Tây Viên ở, không phải ai Thẩm gia cũng chọc vào được.
- Cái gì, con còn chọc vào y?
Lâm Băng Thiến tức tới độ túm lấy cổ áo Thẩm Nhạc, chỉ muốn tát hắn cái nữa:
- Có có gì đâu chứ, có người nào mà Thẩm gia ta không thể trêu vào?
Thẩm Nhạc bị thái độ của mẹ làm hoảng sợ, vội đưa hai tay che má, song không chịu yếu thế:
Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Lục Băng Thiến thầm mắng, nhưng đứa con này ra nông nổi như thế là do bà ta, còn trách ai được, cố lấy lại trấn tĩnh:
- Chuyện là thế nào, con kể ra thật tỉ mỉ, không được giấu diếm, chỉ sai lệch một chút là mẹ không bảo vệ được con đâu.
Thẩm Nhạc nghe thế cũng hoảng, song nghĩ tối hôm đó mình và Lâm Tuyền chưa xảy ra chuyện gì, nên không sợ:
- Chẳng qua là con thấy bạn gái của y xinh đẹp, định mời bọn họ ở lại chơi, bị y từ chối, sau đó không có chuyện gì xảy ra hết.
Lục Băng Thiến lảo đảo, tim bị tin tức đó nghiền nát.
Đoàn người Lâm Tuyền tới sân bowling chơi, nhìn thấy Tạ Cung Hòa, Nhạc Nhạc còn cả cô gái kia nũa, chẳng trách nhận định Nhạc Nhạc là hung thủ, nếu bọn họ đứng ra làm chứng, cho dù không thể gây bất lợi cho Nhạc Nhạc, nhưng sẽ kéo nó và Tạ Cung Hòa vào vòng xoáy này, người dân thích suy diễn, đôi khi tin đồn còn đáng sợ hơn luật pháp.
- Hay là bảo luật sư lo lót, dùng tiền bịt miệng bọn họ là được mà.
Thẩm Tại Tinh không cho là có gì nghiêm trọng:
Lục Băng Thiên vịn vào tay ghế sô pha, từ từ ngồi xuống, nói như mất hồn:
- Nó là con của Vi Dân, anh định dùng bao nhiêu tiền để bị miệng nó, chẳng lẽ lấy toàn bộ gia sản Thẩm gia bịt miệng nó?
- Cái gì? Em nói gì?
Thẩm Tại Tinh chấn động, toàn thân run rẩy:
- Là con của Vi Dân? Đứa bé em bỏ rơi đấy sao ?
- Ngày hôm đó chàng thanh niên mà chúng ta từ đầu tới cuối không nhìn được chính diện là Thẩm Đào, hiện tên là Lâm Tuyền, được con gái nguyên bí thư thành ủy Tĩnh Hải nuôi dưỡng. Hai năm trước em và Minh Lệ tình cờ gặp nó ở sân bay, vì nó giống Vi Dân như đúc, nên em nhìn một cái là nhận ra...
Đầu óc của Thẩm Tại Tinh chưa phục hồi sau tin tức đó, nói:
- Anh cả chết bao năm rồi, nó cũng là con cháu Thẩm gia, hay là...
Lục Băng Thiến lắc đầu:
- Không đơn giản vậy đâu.
- Em lo chuyện bản di chúc trong tay ba em à? Chuyện qua bao năm như thế bản di chúc đó có hiệu lực pháp luật hay không còn suy xét, ba em cũng đâu phải là không hiểu tình lý.
Lục Băng Thiến vẫn lắc đầu, mặt đầy thống khổ, nhưng giọng nói kiên định:
- Theo em biết thì Đào Đào đã biết thân thế của nó từ nhiều năm trước, nếu nó tới nhận, em có thể cho nó vinh hoa phú quý suốt đời, nhưng nó không tới. Vì sao? Nguyên nhân chắc anh đoán ra rồi, năm đó em bỏ rơi nó để lại ấn tượng quá sâu, nó hận em, căm thù em, lúc này mà nhận nó, lại để nó biết chuyện gì chúc, nó sẽ cướp đoạt mọi thứ của Nhạc Nhạc, em thà không nhận nó, chứ quyết không nó tổn hại cho anh và Nhạc Nhạc. Huống hồ ba em cũng biết Nhạc Nhạc tồn tại, hai năm nay, không chỉ ba con anh, em cũng không được về nhà là vì thế.
Bà ta dùng hết sức đứng dậy, mặt vặn vẹo đáng sợ:
- Nó không phải là người bình thường, chắc anh cũng nhìn ra, song anh không tưởng tượng được nó đáng sợ thế nào đâu, nó là một con rắn độc, nó ẩn nấp trong bóng tối, chỉ đợi dòn chúng ta vào chỗ chết.
Thẩm Nhạc ngơ ngác:
- Mẹ, Đào Đào là ai, vứt bỏ cái gì, mẹ nói cái gì , ai cướp mọi thứ của con?
Nhưng không ai để ý tới câu hỏi của hắn.
Thẩm Tại Tinh cảm giác được thâm tình của vợ với mình, cũng cảm nhận được nội tâm lạnh lùng tàn khốc của vợ, Lâm Tuyền và Nhạc Nhạc cùng là đứa con do vợ ông dứt ruột đẻ ra, nhưng thái độ hoàn toàn khác nhau. Nhạc Nhạc làm ra chuyện động trời khó dung thứ như vậy, vợ ông vẫn không tiếc điều động mọi lực lượng giúp nó che dấu, còn Lâm Tuyền chỉ mới xuất hiện chưa nói một câu khiến vợ ông như gặp đại địch. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt dần chìm vào hoảng loạn sợ hãi của vợ, Thẩm Thại Tinh cũng dần cảm thấy toàn thân rét run.
Một khi bọn họ biết được thế lực của Liên hợp Tĩnh Hải, sự sợ hãi này càng thêm khủng khiếp, thêm ám ảnh.
…………
Thư Nhã mặc áo khoác ngắn hồng nhạt, mặc váy da màu đen xếp nếp cá tính, giày bốt cao gót tôn lên đôi chân thon thả, mái tóc đen mượt mà xõa xuống hai vai, người không cao nhưng cân xứng, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra một sức quyến rũ đầy dụ lại không có cảm giác lẳng lơ phóng túng.
Cuối sân chuyển sang hạ, trời thường có sương mù, hiện đã 9 giờ sáng sương mù chưa tan hết, trời u ám, Thư Nhã vẫn tậm trung nhìn ra đường băng, chiếc máy bay từ Xuân Giang tới chầm chậm đỗ lại trên đường băng, lòng dào dạt nhu tình, Lâm Tuyền đúng là người khiến người ta phải nhớ nhung.
Lâm Tuyền xuống máy bay, nhìn Thư Nhã rạng ngời đi tới, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Càng tới gần Thư Nhã, tim càng đập rộn ràng, một xung đột đã lâu không có khiến y đi nhanh tới ôm chầm lấy cô xoay mấy vòng trên không.
Thư Nhã không hề ngại xung quanh có người nhìn bọn họ, thỏ thẻ hỏi :
- Có nhớ em không?
- Nhớ, ngày nào cũng nhớ, giờ nào cũng nhớ, phút nào cũng nhớ, nhớ em tới mức chẳng làm được gì.
Lâm Tuyền nhìn khuôn mặt Thư Nhã không chớp, như nhìn ít đi cái nào uổng cái đó:
- Thôi đi, em không phải trẻ lên ba, có chị Phương Nam và tiểu tình nhân của anh ở đó, mỗi ngày anh nhớ em một lần là may rồi.
Thư Nhã miệng nói thế, song trong lòng hết sức sung sướng:
- Về nhà thôi, mẹ anh đang đợi tẩm bổ cho anh đấy.
Về tới thành phố thì sương mù lại tan hẳn, mặt trời ló ra, Lâm Tuyền đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài trời nắng chan hòa, Tiểu Tư Vũ dẫn tay Tiểu Tiêu đang chập chững bước đi, hai chị em nô đùa trên bãi cỏ, khuôn mặt ngây thơ cùng nụ cười trong vắt của trẻ thơ thấm vào lòng người, xua tan đi u ám bên trong tâm hồn con người.