Quan Thương

Xe đi tới thẳng khách sạn Tứ Quý, Phàn Xuân Binh đã đợi ở cửa, đứng bên cạnh còn có hai cô gái. Hai cô gái này thấy Lý Nghĩa Tân thì đi tới trách móc để họ đợi lâu.

Hai cô gái này đều rất trẻ, trông có vẻ chưa tới 20, Lâm Tuyền thầm nghĩ Chân Thối làm trâu già gặm cỏ non rồi.

Lý Nghĩa Tân giới thiệu vợ và em vợ cho đám Lâm Tuyền, bọn họ có cái tên rất hay, Giang Lê Hoa và Giang Mạn Hoa, con mắt chọn bạn gái của Lý Giang Nghĩa không tệ, từ khi đi học tới giờ cô nào cô nấy đều nuột nà, chỉ không biết Giang Lê Hoa có biết chuyện cũ của hắn và Điền Lệ không, để bọn họ tụ vào nhau thế này, có khi lại thành án mạng.

Lý Tân Nghĩa thấy Lâm Tuyền cười âm hiểm, đoán được y nghĩ gì:

- Bạn gái em trông mặt non thế thôi, thật ra ít hơn em 2 tuổi, còn là cô ấy theo đuổi em, không xấu xa như anh nghĩ đâu.

- Ha ha ha, cậu cũng hiểu rõ địa vị của bản thân trong lòng bọn tôi đấy.

Khách sạn Tứ Quý có phòng KTV sang trọng, Lâm Tuyền còn bảo Lục Nhất Mạn:

- Anh chuẩn bị phòng rồi, nếu thấy mệt thì tới đó nghỉ. Nhìn thế của lão Nhị đêm nay không hạ được Lý Ngọc thì không thôi, sợ em không trụ nổi đến cuối.

Lâm Tuyền tỏ ra quan tâm như thế, Lục Nhất Mạn nhoẻn miệng cười:

- Mới năm tháng thôi mà, em không sao, ở nhà suốt ngày phải cẩn thận để ý, được ra ngoài chơi thế này phải tận dụng. Mà em cũng muốn xem mặt chị dâu.

Lâm Tuyền gật đầu đẩy cửa vào phòng, Lý Ngọc đang ngồi trước máy vi tính chon bài, Hoàng Vĩ trò chuyện với Điền Lệ, Trương Đào trong góc.

Hoàng Vĩ thấy Lâm Tuyền la lên:

- Lão Đại phát đạt rồi, sao em cảm giác khách sạn này do anh mở.

- Sao, cảm giác khách đến như về nhà không tệ chứ?


Lâm Tuyền không phủ nhận:

- Chị dâu đâu, anh đừng có quên đó.

Phương Nam, Thư Nhã dẫn Tiểu Tư Vũ đi tham gia party gì đó, không kết thúc nhanh như vậy được, Lâm Tuyền cười:

- Chúng ta hát trước đi, cô ấy phải lát nữa mới tới được, đồ uống có hết ở quầy bar rồi, mọi người gọi điểm tâm gì.

Tường chính diện phòng KTV treo một chiếc TV LCD siêu lớn, Hoàng Vĩ vừa thử âm một phát liền mê luôn, trong phòng còn có sàn nhảy, quầy bar. Hoàng Vĩ mới mở công ty, đang ở giai đoạn tích cực học hỏi, có nhận biết một số rượu tây, nhìn mười mấy chai rượu để trên quầy bar, nếu tùy tiện mở ra uống, dốc hết túi chẳng đủ cho chi phí hôm nay.

Có điều hôm nay Lâm Tuyền bao, tội gì ủy khuất cái miệng, Hoàng Vĩ lấy một chai Hennessy nói:

- Uống cái này đi, nữ uống bổ âm dưỡng nhan, nam uống tráng dương bổ cái đó đó ..

Lâm Tuyền uống hơi nhiều rượu rồi, cổ hơi khô, lấy nước khoáng ngồi xuống ghế sô pha:

- Không ai phục vụ cậu đâu, tự đi mà mở.

Hoàng Vĩ sành điệu ấn chuông, phục vụ vào ngay tức thì, hắn dương dương đắc ý nhìn Lâm Tuyền.

Lý Tân Nghĩa nhìn căn phòng xa hoa hết độ, càng nhận định người Lâm Tuyền muốn giới thiệu cho hắn nhất định thuộc tầng cấp hắn hít khói không kịp.Đồng thời thấy Trương Đào ngồi trong góc có vẻ trầm mặc, lòng cảm thấy rất lạ.

Hai năm trước Trương Đào làm ăn phát đạt, là người mua xe ô tô sớm nhất trong số đám bạn học mà Lý Tân Nghĩa biết, lần đó cùng Điền Lệ đi 2 chiếc xe tới chỗ tụ hội, nhưng lần này không thấy hắn đi xe, cũng không thấy tinh thần như lần trước, chắc là có biến cố rồi. Lý Nghĩa Tân là người rất thoáng, tuy nói chuyện tình cảm nam nữ không thể bảo ai đúng ai sai, nhưng Điền Lệ bỏ hắn theo Trương Đào, luôn luôn là cái gai trong lòng.

Hắn nhìn ra Trương Đào và Lâm Tuyền có vẻ ngăn cách, ở bữa tiệc hai người gần như không nói chuyện với nhau, còn tưởng Hoàng Vĩ đề nghị đi hát, Trương Đào sẽ kiếm cớ từ chối, không ngờ Trương Đào vẫn theo, tới đây rồi lại trầm mặc, ngược lại Lý Lệ trò chuyện với Lý Ngọc, Hoàng Vĩ rất vui vẻ.

Lâm Tuyền chất giọng không tệ, nhưng không hiểu sao y có thể hát lệch âm tới độ như thế, vừa mới lên sân khấu hát chưa được nửa bài đã bị bên dưới la ó kéo xuống.

Đúng lúc này cửa phòng bao mở ra, Tiểu Tư Vũ mặc váy hồng nhiều tầng, đi dép xăng đan xanh ngọc bích, tất trắng dài tới đầu gối, thò cái đầu xinh xắn buộc hai bím hai bên, đôi mắt to tròn đáng yêu, song nhìn láo liên rất gian:

- Ba ơi, ba đâu rồi?

- Tư Vũ, ba ở đây này.

Lâm Tuyền nghe thấy tiếng Tiểu Tư Vũ thì quay ra gọi, Tiểu Tư Vũ chạy tới như bay, nhảy tót vào lòng y, hiếu kỳ ngó nghiêng mọi người.

Hai thanh niên mặc véc đen khẽ gật đầu với Lâm Tuyền rồi đóng cửa phòng bao lại.

Lý Tân Nghĩa, Hoàng Vĩ đột nhiên thấy một cô bé ở đâu ra gọi Lâm Tuyền là “ba” đều trố mắt, gần như cùng lúc hỏi:

- Con gái của anh à?

Cô bé này phải 7 -8 tuổi, là con Lâm Tuyền chẳng lẽ y có con thời học năm thứ nhất ?

- Không phải con tôi thì con các cậu chắc ?


Lâm Tuyền hỏi Tư Vũ:

- Các mẹ của con đâu rồi?

- Trần Phi Lăng cũng ở khách sạn, mẹ và mẹ nhỏ đang nói chuyện với chị ấy ở quán cà phê.

Trần Lập khẽ giải thích thân phận Tiểu Tư Vũ cho đám Lý Tân Nghĩa. Lần trước Lục Nhất Mạn gặp Tiểu Tư Vũ là hai năm rồi, giờ cô bé đã cao lên một đoạn, khuôn mặt càng lúc càng xinh xắn, gò má vẫn bầu bĩnh cực kỳ đáng yêu, không dằn nổi tới béo má:

- Tư Vũ, có nhận ra cô không?

- Đương nhiên nhận ra rồi, cô còn ăn cơm tối ở nhà ba cháu mà.

- Vậy múa cho mọi người xem đi, cô nhớ cháu múa rất đẹp.

Tiểu Tư Vũ lắc đầu, nó không sợ người lớn, nhưng biểu diễn trước mặt bao người thế này thì không dám, ngượng ngùng giấu mặt vào lòng Lâm Tuyền.

Lục Nhất Mạn thấy Tiểu Tư Vũ xấu hổ thì càng nhìn càng yêu, tiếp tục dụ:

- Vậy hát một bài được không?

- Trần Phi Lăng ở ngoài kia kìa, mọi người bảo chị ấy hát đi.

- Trần Phi Lăng? Em gái, em nói là minh tinh Trần Phi Lăng?

Hoàng Vĩ tai thiếu điều dựng lên như tai lừa, lần đầu tiên nghe Tiểu Tư Vũ nói tới Trần Phi Lăng còn tưởng nghe nhầm:

- Cô ấy là khách mời đặc biệt của buổi lễ, đám thiếu nam thiếu nữ thấy cô ấy xuất hiện hò hét khản cả giọng, đến khi thầy Đinh ra phát biểu thì chỉ có một vài tiếng vỗ tay lác đác, chắc ông ấy uất chết.

- Lâm Tuyền, bọn em chưa được nghe Trần Phi Lăng hát ở khoảng cách gần, yêu cầu nho nhỏ.

Tầm mắt Lâm Tuyền vượt qua đầu Lục Nhất Mạn, không để ý tới yêu cầu của cô, vẫy tay với Trần Lập:


- Đến giờ phụ nữ có thai phải nghỉ ngơi rồi, đưa cô ấy về phòng, có thể hỏi phục vụ sách " cách quan hệ khi có thai"...

- Phì.

Lục Nhất Mạn tức tối vạch chuyện xấu của Lâm Tuyền ra:

- Không phải anh dán họa báo Trần Phi Lăng ở trần nhà, đêm còn dùng đèn pin chiếu vào cô ấy, anh quên rồi à?

- Chuyện này thì em nhầm rồi, đó là do Trần Lập làm, tấm ảnh đó của Trần Phi Lăng trông nghiêng hơi giống em, Trần Lập nó mới dán lên tường ngắm, bọn anh đều biết Trần Lập biến thái, chỉ có em mới bị vẻ ngoài thật thà của cậu ta lừa.

- Đúng đúng, chuyện này tôi làm chứng.

Hoàng Vĩ nhảy ra:

- Đó là ảnh trong phim Tình khúc mùa hè, Trần Phi Lăng bện hai búi tóc rất giống cô, bọn này còn tưởng hắn thích Trần Phi Lăng thôi, Lão Đại đúng là mắt như đuốc, sao khi ấy anh không vạch trần hắn?

Lục Nhất Mạn bán tín bán nghi nhìn Trần Lập:

- Sao anh lại nói là Lâm Tuyền?

Trần Lập gãi đầu gãi tai xấu hổ nói:

- Chuyện tốt vơ về mình, chuyện xấu đổ lên đầu người khác, đó là truyền thống trong phòng anh. Việc này chẳng phải càng chứng tỏ anh yêu em không phải chỉ một sớm một chiều ...

- Biến đi, ai thèm? Nam nhân các anh tâm tư xấu xa, nói không chừng anh thầm yêu Trần Phi Lăng thật thì sao, Lâm Tuyền, anh cho anh ấy một cơ hội gặp tình nhân trong mộng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận