Lục Nhất Mạn cười:
- Này, kéo tôi vào làm gì, đó là nhà của tổ tiên, có bán được đi lấy tiền đâu.
Lý Tân Nghĩa cũng rất tò mò, trừ Thư Sướng ra thì có vẻ người ở đây Lục Nhất Mạn và Trần Lập hiểu Lâm Tuyền nhất:
- Hôm qua ăn cơm, Cố Lương Vũ có nhắc tới mày, mày quen anh ấy à?
- Cố Lương Vũ ăn cơm với mọi người à?
Trần Lập gật đầu:
- Nói vậy anh ấy không có ý che giấu mọi người, nhưng biết nói từ đâu đây, chúng tôi cũng không liên hệ nhiều với Lâm Tuyền, biết được vài việc do nguyên nhân khác. Hiện giờ anh ấy quản lý một cơ cấu đầu tư, bận lắm.
- Ồ, cơ cấu nào thế?
- Trong nước không có tiếng tăm lắm, chưa chắc mọi người đã nghe qua, đó là Liên hợp Tĩnh Hải.
Hoàng Vĩ, Lý Tân Nghĩa đúng là không có chút án tượng nào, song nói gì thì nói, cơ cấu này không thể quá nhỏ, chẳng trách Lâm Tuyền toàn ra vào chỗ xa hoa, quen biết toàn danh nhân đại quan.
- Mẹ nó, nói vậy hôm trước chúng ta ăn cơm với một tỷ phú rồi à?
Hoàng Vĩ không nhịn được chửi tục một câu, rồi rơi vào im lặng, nếu ngay từ đầu Lâm Tuyền tỏ rõ thân phận, đại khái mọi người không thể thoải mái trò chuyện được, khoảng cách do chênh lệch địa vị sẽ tự nhiên sinh ra:
- Trương Đào hẳn phải biết chuyện của Lão Đại lâu rồi, sao quan hệ bọn họ ...
Trần Lập lắc đầu, những chuyện này người ngoài không thể tùy tiện bình luận.
……………
Chu Kính Đức đúng là biết được thân phận của Lâm Tuyền, ông và Trương Thanh Sơn là bạn học cùng trường đảng, đều là nhóm cán bộ cấp chính xử trẻ nhất tỉnh trước kia, quan hệ rất tốt. Mời năm qua đi, Trương Thanh Sơn ở lại Kiến Nghiệp, lên làm phó thị trưởng thường vụ, nghe đâu sắp được lên cấp phó tỉnh rồi, năng lực chỉ là một phương diện, kỳ ngộ mới làm người ta hâm mộ. Ông ta thì chân chân cấp chính xử mười năm, bí thư huyện ủy khiêm huyện trưởng, nắm hết đại quyền huyện Thuận Nghĩa trong tay.
Cảnh Thiên Sương tới Thuận Nghĩa làm huyện trưởng, dù biết Cảnh Thiên Sương bối cảnh rất sâu, nhưng ông ta chẳng cần phải khách khí, dù sao ở đây ông ta gốc to rễ dày, cùng lắm thì nước sông không phạm nước giếng. Không ngờ lần trước Trương Thanh Sơn tới Trì Châu tìm ông ta, muốn ông ta phối hợp tốt với Cảnh Thiên Sương, làm ra thành tích ở Thuận Nghĩa.
Chu Kính Đức rất mâu thuẫn, song không có cách nào khác, nghe đồn Trương Thanh Sơn thăng tiến như thế là do tư giao với Cố Hiến Chương, Dương Thiên Hoa.
Trương Thanh Sơn an ủi ông ta:
- Thuận Nghĩa trong thời gian tới có khả năng phát triển lớn, có điều dù nói thế nào, chính tích của Cảnh Thiên Sương ở Thuận Nghĩa có một nửa của anh, đừng tranh giành gì, công tác hãy phối hợp với nhau cho tốt. Có một người, sau này anh sẽ gặp thôi, tôi nói trước cho anh một tiếng, hãy tạo mối quan hệ tốt với cậu ta, tôi được bí thư Cố tin cậy là nhờ cậu ấy.
Chuyện này chỉ điểm tới là dừng thôi, Trương Thanh Sơn không thể nói hết ra được. Chu Kính Đức quen biết rộng, lại bỏ công nghe ngóng, không khó phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Tuyền. Nghe lời ám thị lờ mờ của Trương Thanh Sơn, ông ta nhận ra Lâm Tuyền là nhân vật hạch tâm của Cảnh hệ, đồng thời mấy vị lãnh đạo trên tỉnh cũng rất coi trọng.
Giang Lập Sơn là cán bộ lâu năm, công tác ở huyện ủy Thuận Nghĩa 20 năm, nắm rõ tình hình trong huyện, lại giỏi tâm kế, là người của tiền bí thư huyện ủy. Chu Kính Đức sau khi lên chính chức, tất nhiên đẩy Giang Lập Sơn về tuyến hai, chẳng phải nói là chèn ép, dù sao Giang lập Sơn cũng tới tuổi rồi, hơn nữa còn giúp Giang Nghĩa Sơn tiến lên một cấp, tránh người ta bất mãn.
Chu Kính Đức gặp Giang Lập Sơn ở nhà chiêu đãi huyện ủy hoàn toàn do ngẫu nhiên, Giang Lập Sơn muốn một gian phòng, ông ta đẩy vấn đề sang cho giám đốc nhà khách là Đinh Xương, thực chất là có ý từ chối. Không ngờ hỏi ra mới biết khách Giang Lập Sơn tiếp có liên quan tới Liên hợp Tĩnh Hải, hỏi kỹ ra thì đó chính là Lâm Tuyền.
Tuy Giang Lập Sơn không khẳng định là Lâm Tuyền sẽ tới, nhưng Chu Kính Đức đoán Lâm Tuyền sẽ tới Thuận Nghĩa trước đón Cảnh Thiên Sương tới nhậm chức. Trương Thiên Sơn nói Thuận Nghĩa trong thời gian tới có khả năng phát triển lớn, chẳng phải ám chỉ Cảnh hệ sẽ có hành động lớn ở Thuận Nghĩa sao?
Chu Kính Đức lúc này hoàn toàn chuyển biến tâm thái, cho nên hi vọng được gặp Lâm Tuyền một lần trước khi Cảnh Thiên Sương tới nhậm chức.
Không ngờ con rể Giang Lập Sơn lại là bạn học của Lâm Tuyền, đúng là kịch tính như phim vậy, trước kia đưa Lý Nghĩa Tân lên làm khoa trưởng là điều kiện để Giang Lập Sơn lui về tuyến hai. Chu Kính Đức vì thế chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với Lý Tân Nghĩa.
Có điều Giang Lập Sơn ở huyện ủy đắc tội không ít người, Đinh Xương là một trong số đó, không may Đinh Xương không thức thời, nghe nhân viên báo Giang Lập Sơn muốn đặt phòng nói:
- Cứ tưởng mình còn là lãnh đạo hay sao, loại người này nể nang một lần là tưởng mình to tát lắm, bảo ông ta là hết phòng rồi, đây là nhà chiêu đãi huyện ủy, để phục vụ công tác quan trọng của huyện, không phải để ông ta lợi dụng vào việc riêng.
Đúng lúc Chu Kính Đức đưa Giang Lập Sơn tới thảo luận chuyện đón tiếp nghe thấy, liền giáo huẩn một chập, thầm nhủ Đinh Xương chỉ có thể than cái miệng làm hại thân thôi.
Ngoại trừ các cuộc hội nghị, Lý Nghĩa Tân chưa bao giờ được đứng dưới cùng mái nhà với Chu Kinh Đức, huống hồ là được ông ta ra hành lang đón.
- Tiểu Lý là sinh viên ưu tú của ĐH Đông Hải, lại công tác ở thành ủy hai năm, rèn luyện ở huyện ủy hai năm, chịu khó chịu khổ, rèn chắc cơ sở, công tác hiệu quả, thật không đơn giản chút nào.
Nếu vài ngày trước Chu Kính Đức vỗ vai mình nói câu này, Lý Nghĩa Tân đoán mình bay bổng lên chín tầng mây rồi, tất cả đều là nhờ Lâm Tuyền, thân phận của Lâm Tuyền đúng là thần bí, không chỉ là ông chủ lớn bình thường.
- Tiểu Lý là bạn học của chủ tịch tập đoàn Liên hợp Tĩnh Hải hả? Sao trước kia không thấy cậu nhắc tới.
Tôi còn chẳng biết huống hồ là ông, vả lại trước kia trong mắt ông có loại nhân vật nhỏ như tôi sao? Lý Tân Nghĩa mà ngây thơ coi lời ông ta là thật thì khỏi ở lại cơ quan nhà nước nữa, cười đáp:
- Lâm Tuyền là người rất kín đáo, là bạn của anh ấy, sao tôi có thể nói tùy tiện.
- Cũng phải, cơ cấu lớn như Liên hợp Tĩnh Hải mà báo chí trong nước rất ít nhắc tới, đúng là người kín đáo. Bạn cậu tới Thuận Nghĩa, cậu phải phụ trách tiếp đãi cho chu đáo, mọi chi phí sẽ do huyện chi trả, chủ nhiệm Nghê, cục trưởng Trương và Tiểu Kính sẽ phối hợp với cậu, còn làm phiền lão Giang vất vả một chút, nhất định phải đón được sở thích của khách từ chỗ ở, bảo an, ăn uống ..v..v... Cậu soạn kế hoạch tỉ mỉ giao cho tôi, tuyệt đối không có sai xót gì.